Chương 72: Xung Đột
"Một ... Hai ... Ba ... Dô!"
"Cạn!"
"Không say không về!"
"Ha ha! Dô!"
Tại khoảng đất trống trung tâm Hồng thôn, mọi người đang quây quần bên đống lửa chén chú chén anh, khung cảnh cực kỳ nhộn nhịp vui tươi.
Đây chính là sự tình diễn ra sau khi bọn họ đã hoàn tất việc thu hoạch vụ lúa thứ hai.
May mắn trong khoảng thời gian này không có điều gì xảy ra. Với sự làm việc xuất sắc của Trinh sát Việt đoàn, toàn bộ những người Liên minh Hồng Lĩnh phái ra do thám đã bị bắt sạch, làm bọn chúng hoàn toàn không biết được gì về Hồng thôn nên không dám tiến công.
Theo sự thống nhất ban đầu của ban lãnh đạo Hồng thôn, mọi hoạt động xây cất, chế tác sẽ dừng lại để tập trung vào việc gặt lúa. Trinh sát Việt đoàn cũng như Hồng Lâm quân đang hoạt động cũng được rút về tuần tra bao quanh lãnh địa hơn hai chục cây số, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho mùa gặt.
Sản lượng lúa của mùa gặt thứ hai hơn xa vụ thứ nhất rất nhiều lần. Nguyên nhân đơn giản là chúng được chăm sóc tốt hơn, phân bón, nguồn nước được chú trọng, lúa giống cũng được tuyển chọn kỹ càng hơn. Ngoài ra Hồng thôn cũng lai tạo được thêm giống lúa mới từ giống lúa của người Lạc Việt để giành cho vụ sau.
Hôm nay, việc thu hoạch đã hoàn thành một cách cực kỳ tốt đẹp. Nguyễn Long cho mọi người vui chơi thoải mái. Từ những hạt lúa, bọn họ làm nên nhiều loại bánh, trong đó hai thứ quan trọng nhất chính là bánh chưng và bánh tét, từ đây chúng sẽ là hai loại bánh đặc trưng trong văn hoá của họ.
Nguyễn Long xưa kia sinh tại Cà Mau nhưng gia đình là người di cư từ miền Bắc, nên trong hắn có sự kết hợp bởi văn hoá của cả hai miền. Hắn dự định sẽ dần dần đưa chúng vào đời sống của con người nơi đây. Lựa chọn những giá trị tốt đẹp để làm nền tảng cho nền văn hoá Bách Việt trong tương lai.
Bánh chưng và bánh tét thực ra cách làm cũng tương tự như nhau, chỉ khác về hình dạng và một số gia vị.
Bánh chưng có hình vuông, đại diện cho bốn phương tám hướng. Bánh tét có hình trụ đứng, đại diện cho trên dưới trời đất. Đây là hai ý nghĩa Nguyễn Long nghĩ ra cho Hồng thôn.
Thực ra, trong văn hoá người Việt, bánh chưng và bánh dày mới là hai loại bánh tổ truyền. Ý nghĩa tượng trưng cho trời tròn đất vuông. Nhưng Nguyễn Long dù sao cũng là người hiện đại, hắn muốn đưa vào tâm thức của họ những kiến thức thật chuẩn xác.
Hơn nữa, nguyên liệu chủ yếu để làm các loại bánh này đều là nếp. Mà Hồng thôn bây giờ làm gì có nếp. Xét ra làm bánh chưng, bánh tét sẽ ổn hơn vì chúng có lớp lá bọc bên ngoài, còn bánh dày thì vô phương.
"Thủ lĩnh, mời ngươi!"
Đám người lãnh đạo của Hồng thôn cũng tham gia buổi tiệc. Bọn họ tập trung lại một chỗ ngay trước cửa phòng hội nghị.
"Các ngươi thấy loại rượu này như thế nào?" Nguyễn Long hỏi những người xung quanh.
"Đây thực sự là trân phẩm của trời đất, uống vào làm nhiệt huyết tăng cao".
"Đúng, đúng! Ta cảm thấy như sức mạnh được tăng lên gấp nhiều lần! Bây giờ dù có cả mười đại tộc tiến quân một lúc cũng không sợ!"
"Hừ, tên khốn khiếp! Ngươi đang kiếm chuyện với chúng ta phải không?" Đám người Âu Lạc nhao nhao lên tiếng.
"Quên! Quên! Hiện tại chỉ còn tám! Các ngươi giờ còn thua cả tiểu tộc!" Cao Bá Bao vẻ mặt như muốn ăn đòn trả lời.
"Tên tép riu, ra đánh với bố ngươi tám trăm hiệp" Triệu Túc nóng tính thách đấu.
"Đánh thì đánh, ta há sợ lão già nhà ngươi!" Cao Bá Bao điếc không sợ súng.
"Đánh đi! Đánh đi!" Những người xung quanh hưng phấn hò reo.
"Thôi được rồi!" Nguyễn Long khoát tay bảo dừng lại.
"Các ngươi muốn đánh nhau cũng không sao. Nhưng để lúc khác, hiện tại đang có hơi men trong người, không nên vọng động!"
"Rượu chính là thức uống của anh hùng, nhưng không được để chúng dẫn dắt mình. Ta muốn các ngươi phải tỉnh táo với chúng. Cái gì nếu thiên về một thái cực cũng đều xấu!" Nguyễn Long nhân cơ hội cho bọn họ một bài huấn từ.
"Hừ! Nể mặt thủ lĩnh, ngày sau sẽ cho tên oắt con ngươi một bài học!"
"Đừng có già mồm cãi láo, lão già như ngươi ta chấp cả mười!"
"Hỗn láo!" Triệu Túc tức giận vung nắm đấm, mọi người xung quanh cứ tưởng cả hai đã làm hoà, bất ngờ không kịp ngăn cản.
Những tưởng cuộc xung đột không thể tránh khỏi, bỗng nhiên một bóng người lao tới trước mặt Cao Bá Bao, hứng trọn cú đánh từ Triệu Túc.
Cùng lúc đó, Cao Bá Bao cũng đã vung quyền đánh trả, kết quả lại đánh trúng người trước mặt mình.
"Binh! Binh!" Hai tiếng vang lên.
Bóng người bị đánh chịu tác động từ hai phía đối lập nhau nên không bị đánh văng ra xa, vẫn lung lay tại chỗ.
"Thủ lĩnh!"
"Các ngươi muốn chết!" Mai An Tiêm gầm lên.
"Ta không sao! Các ngươi dừng tay!". Người vừa bị đánh chính là Nguyễn Long hô lớn, ngăn cản cuộc xung đột xảy ra
Cả đám người trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí nơi ban lãnh đạo khá căng thẳng, làm những người khác bất giác cũng dừng lại cuộc vui.
"Không có chuyện gì đâu! Các ngươi cứ tiếp tục" Nguyễn Long thở ra, hướng về những người xung quanh nói.
Tuy vậy, bầu không khí đã không còn như lúc trước, tiếng hò reo ăn nhậu đã giảm bớt phần lớn.
Nguyễn Long cũng không để ý, hắn quét mắt về phía những người vừa ra tay. Cao Bá Bao và Triệu Túc hỗ thẹn cuối đầu. Mai An Tiêm tức giận trừng mắt vừa đến gần Nguyễn Long xem xét tình hình, những người khác cũng bu lại.
"Đã nói là ta không sao! Các ngươi còn chưa đủ thương tổn được ta!"
Không phải Nguyễn Long cuồng ngạo mà thật sự là như thế. Mọi người nơi đây cũng đã từng chứng kiến Nguyễn Long nhiều lần bị cao thủ Thiên cảnh toàn lực đánh trúng mà không hề hấn gì. Lạc Đồ quả thật thần diệu vô song.
Hiện tại hai cú đánh của Cao Bá Bao và Triệu Túc không dùng toàn lực, hơn nữa tu vi Nguyễn Long ngày càng tinh tiến, đã tiến vào Địa cảnh sơ kỳ một đoạn thời gian. Việc rèn luyện lục phủ ngũ tạng cũng đã có chút thành tựu. Cho nên việc hứng trọn hai đòn đánh của hai Thiên cảnh mà không thụ thương là hoàn toàn có thể hiểu được.
"Lời ta vừa nói các ngươi đã bỏ ngoài tai, nếu cứ như thế, Hồng thôn sẽ không thể tồn tại lâu được nữa".
Mọi người im lặng như tờ, bọn họ biết Nguyễn Long đã tức giận.
"Một đoàn thể không có sự thống nhất, không có chung một chia hướng, tất sẽ phân rã".
Nguyễn Long lời nói vẫn nhẹ nhàng.
"Ta biết các ngươi đến từ nhiều bộ tộc khác nhau. Mỗi tộc đều có sự kiêu ngạo của mình. Nhưng các ngươi nên nhớ chúng ta đều là con cháu Bách Việt, dòng dõi Lạc Long Đế Tổ và Âu Cơ Đế Mẫu", hiện tại Nguyễn Long đã cho phổ biến về dòng giống Bách Việt cho toàn bộ Hồng thôn, ngay đến đứa trẻ lên ba cũng biết, hắn tiếp.
"Ta cho phép các ngươi kiêu ngạo, nhưng không phải kiêu ngạo với nhau, kiêu ngạo với anh em đồng bào. Hãy nhìn ra bên ngoài, phía bên kia Man Hoang chiến trường chính là Hoa Hạ. Bọn chúng luôn muốn xâm lăng chúng ta. Ta muốn các ngươi cho bọn chúng thấy sự kiêu ngạo của Bách Việt, các ngươi có hiểu không?"
Càng nói giọng điệu của Nguyễn Long càng lớn. Nhưng lần này không phải như lúc trước kích động sĩ khí mà là một sự tức giận.
Mọi người xung quanh im phăng phắc, bọn họ cảm thấy một áp lực bao trùm không gian, không ai dám ngẩn đầu lên.
"Bỏ đi! Ta không hy vọng còn có lần sau!" Im lặng hồi lâu cuối cùng Nguyễn Long cũng lên tiếng, dứt lời liền rời khỏi nơi đó trở về nhà.
Những người ở đó cũng không nói lời nào chỉ trừng mắt nhìn nhau rồi cũng bỏ đi.
Đây chỉ là một việc xung đột rất nhỏ, tại sao Nguyễn Long lại làm căng như thế?
Dĩ nhiên là có nguyên nhân, nếu xử lý không khéo, Hồng thôn hoàn toàn có thể sụp đổ như lời hắn vừa nói lúc nảy.
P/s: Xin lỗi các bạn thật nhiều vì thời gian qua không ra được chương mới. Như mình đã nói trước, đến cuối tháng 5 mình mới có thể viết được nhiều. Mong các bạn thông cảm.