Việt Linh

Chương 70: Chạy Thoát




Chương 70: Chạy Thoát

"Thủ lĩnh, bọn chúng đã ở yên bất động từ đêm qua đến giờ. Chúng ta đã làm mọi cách nhưng chúng vẫn không tiến lên", Hoàng Văn Đông báo cáo với Nguyễn Long.

"Không sao, cứ giữ vững tinh thần, từ từ tiêu hao, bọn chúng không chịu nổi lâu đâu".

Nguyễn Long hiện có nhiều nhất chính là thời gian, dù sao hắn đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ. Càng ở lâu trong rừng Lạc Tiên hắn càng có lợi thế. Nhưng Nguyễn Long ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Sơn Việt lại khám phá ra thân phận Hùng Đảm, muốn liều chết phá vây.

Tối hôm đó, sau nhiều lần nằm im chịu trận, rốt cuộc Sơn Việt cũng động.

Từ nơi ở, bọn họ bất ngờ lao ra ngoài theo vòng tròn với đủ mọi phương hướng như ong vỡ tổ.

Quân đội Hồng thôn gặp bất ngờ không kịp phản ứng, qua một lúc mới phóng tên đến, lửa cũng bắt đầu đốt lên sáng rực cả khu rừng.

Thế nhưng bọn người Sơn Việt như uống xuân dược, bất chấp phía trước có núi đao biển lửa cũng xông tới.

"Phập, phập, phập!"

Tiếng cung tên đâm vào da thịt vang lên không ngừng, nhưng đoàn người không hề lùi bước. Đặc biệt là năm bóng người ở năm phương hướng chính tốc độ nhanh như chớp né tránh các mũi tên, đã xông ra hơn trăm thước trong rừng.

"Chạy đi đâu!" Lúc này phía Hồng thôn đã xuất hiện cao thủ cản lại.

Theo kế hoạch, Nguyễn Long sẽ dẫn dụ bọn họ đi theo con đường chứa bẫy rập rồi từ từ khủng bố tinh thần, tiêu diệt từng bộ phận. Còn những tên Thiên cảnh thì dồn chúng vào khu vực chân núi gần mỏ sắt để chúng không còn đường chạy, buộc phải tử chiến.

Nhưng nay Sơn Việt quyết đoán hy sinh trước thời hạn, dùng mạng sống để phá vây. Nguyễn Long gặp bất ngờ, đành phải ưu tiên chặn đánh các Thiên cảnh của đối phương. Những người khác để cho Hồng Lâm quân tùy ý truy kích.

Năm Thiên cảnh của Sơn Việt bị hơn chục người của Hồng thôn chặn lại, đại chiến liền nổ ra.

Mọi người ai ai cũng tung hết khả năng muốn đánh bại đối phương. Hồng thôn thì không muốn bất cứ tên nào chạy thoát, sợ Sơn Việt nắm được tình báo đem lực lượng mạnh hơn đến. Ngược lại người Sơn Việt cố sức chạy trốn, hy vọng có thể mang tin tức linh thú hoá hình trở về cho tộc nhân.

Dần dần mọi người di chuyển tách xa nhau, Sơn Việt tuy chỉ có năm người nhưng ai nấy đều là cao thủ, lại ôm tâm lý liều chết bỏ chạy nên Hồng thôn nhân số đông hơn nhưng nhất thời cũng không làm gì được.

"Diệt Long Quyền!" Tên bặm trợn của tộc Sơn Việt bị ba bốn người vây công không thoát được liền gầm lên.

Nắm đấm của hắn bỗng nhiên sáng rực, phát ra một khí thế bá đạo, nhanh như chớp đấm thẳng vào Lý Thân trước mặt.

"Chiến kỹ? Bố ngươi cũng có! Huyền Hoàng Ông Trọng!"

Lập tức xuất hiện hai luồng khí lưu vàng đen bao quanh toàn thân Lý Thân, tạo thành một vòng bảo hộ.

Diệt Long Quyền của tên bặm trợn đánh lên màng bảo hộ chỉ làm xuất hiện một chút gợn sóng rồi biến mất. Tên kia bị phản chấn văng trở lại.

Hai người còn lại lập tức chớp lấy thời cơ vung tay công tới. Nhưng tên bặm trợn cũng không đơn giản. Hai tay nhanh chóng đối cứng với hai người lần nữa trong tư thế đang bay về sau.

"Ầm!"

Tứ quyền va chạm, tên bặm trợn lại bị phản chấn bay thêm một đoạn, hắn tiện đà xoay người theo phương hướng đó định thoát đi.

"Hừ! Dễ vậy sao!"

Lý Thân từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn. Luồng khí vàng đen tạo thành hình xoắn ốc đánh tới.

Tên bặm trợn vừa đối mặt với ba quyền liên tục, huyết khí nhộn nhạo, miễn cưỡng đưa tay đón đỡ.

Thân hình chấn động, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo rơi trên mặt đất giữa vòng vây ba người.

"Giơ tay chịu trói sẽ tha ngươi một mạng!" Lý Thân trầm giọng.

"Mơ tưởng! Nếu ta liều chết, tin tưởng cũng kéo theo được một hai tên đệm lưng!"

Lý Thân trầm mặc, không nói gì, tranh thủ thời gian hồi phục linh lực. Hắn biết tên bặm trợn nói không sai. Dù sao hai người kia hoàn toàn không biết chiến kỹ, nếu bị nhắm tới, thực có khả năng không chịu nổi Diệt Long quyền lợi hại của tên bặm trợn.

Nên biết có chiến kỹ và không có chiến kỹ hoàn toàn khác xa nhau. Lúc nảy, tên bặm trợn đang hoàn toàn bất lợi, chỉ tiện tay ngăn cản đã làm hai người kia chật vật không thôi.

Chiến kỹ là kỹ thuật chiến đấu được tạo ra để tối ưu hoá linh lực trong cơ thể, bộc phát ra sức mạnh hơn gấp nhiều lần khi sử dụng linh lực thuần túy. Theo tu vi càng tăng cao, chiến kỹ càng lợi hại.

Để học tập chiến kỹ cần thấp nhất là Thiên cảnh. Khi đó linh khí trong cơ thể đã có thể phóng xuất ra ngoài tạo nên sức mạnh còn gọi là linh lực. Tuy nhiên Thiên cảnh cũng chỉ mới học tập được chút da lông của chiến kỹ, cần đích thân dùng thân thể thi triển, hơn nữa tiêu hao linh lực cũng cực kỳ nhanh chóng.

Đến Vương cảnh đã có đủ linh lực để thể hiển hoá hình dạng cụ thể, tự mình công kích địch nhân trong một đoạn thời gian nhất định theo ý muốn của người sử dụng.

Nói tóm lại, một người có chiến kỹ lợi hại hoàn toàn có thể áp chế những người đồng giai.

"Để ta xem ngươi lợi hại bao nhiêu, các ngươi tránh ra!" Sau khi hồi phục được chút ít, Lý Thân quát lên, muốn đơn đả độc đấu cùng tên bặm trợn.

"Ha ha ha, ta còn có việc, không rảnh chơi với các ngươi!" Tên bặm trợn cười lớn, dứt lời liền bỏ chạy.

"Hừ! Muốn chạy?" Nói xong cũng lập tức đuổi theo.

...

Tại một diễn biến khác.

"Liệt Diễm Hoả!"

"Dạ Trạch Hắc Liên!"

Triệu Quang Phục đang đối chiến với tên dẫn đầu của Sơn Việt, hai bên cũng bắt đầu tung ra chiến kỹ.

Xung quanh tên Sơn Việt rực lên từng đoàn lửa đỏ, còn Triệu Quang Phục thì có một đoá hoa sen màu đen đang nở rộ trên đỉnh đầu, từng cánh hoa theo tay hắn liên tục bắn tới. Chúng va chạm vào đám lửa phát ra tiếng xèo xèo, khói bốc lên mù mịt.

Tên Sơn Việt chỉ có thể phòng thủ trước thế công liên miên bất tuyệt của Triệu Quang Phục, nhưng hắn cũng không tỏ ra vẻ yếu thế. Chỉ là đôi mắt đang không ngừng quan sát xung quanh, hòng tìm ra vị trí để đột phá.

Hắn đang bị bao vây bởi bốn cao thủ Thiên cảnh của Hồng thôn. Nhưng khác với bên Lý Thân, ba người còn lại hoàn toàn không tham chiến mà chỉ khoanh tay đứng nhìn, trong đó có nữ Lạc Hầu Trưng Trắc.

"Để ta xem ngươi còn chống đỡ được bao lâu!" Triệu Quang Phục vung đoản đao chém tới, hoa sen trên đầu cũng không dừng lại mà vẫn tiếp tục bắn ra từng cánh hoá, uy lực lại càng tăng thêm một phần.

Tên đầu lĩnh Sơn Việt cũng dùng đoản đao cản lại, ánh lửa quanh thân rực rỡ thêm một phần. Chúng ngưng tụ thành những quả cầu nhỏ bắn thẳng tới đoá sen đen trên đầu Triệu Quang Phục.

Hai bên vừa dùng đoản đao va chạm, vừa dùng chiến kỹ so tài, thoáng chốc đã qua hơn trăm hiệp.

"Ha ha, chịu chết đi!" Triệu Quang Phục chém ra một đao, như lần trước tên đầu lĩnh cản phá thành công. Nhưng từ mũi đao lại bất ngờ xuất hiện hai cánh hoa xoay tròn theo hình xoắn ốc, đánh xuyên màng lửa đỏ thẳm quanh thân tên đầu lĩnh.

Hắn ta trúng chiêu, miệng hộc máu tươi lảo đảo lùi lại.

Thấy thế Trưng Trắc đang quan chiến liền vẫy tay, ba người với Triệu Quang Phục liền xông lên. Định nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

"Chờ các ngươi đã lâu, Liệt Diễm Phần Thiên!"

Tên Sơn Việt vừa bị trúng chiêu thấy bốn ngươi lao tới liền cắn răng vỗ tay vào lòng ngực. Toàn thân hắn lúc này càng thêm đỏ rực.

"Bùm" một tiếng nổ vang lên, tia lửa bắn tung toé. Những người vừa lao đến chạm phải cảm thấy một sức nóng khủng khiếp lan đến.

"Băng Hồ Điệp!" Trưng Trắc quát lên, từ lòng bàn tay xuất hiện từng cánh bướm chập chờn mang theo hơi lạnh, giúp nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống cứu giúp mọi người.

Vị trí của tên Sơn Việt lúc này trống trơn, hắn mang theo thân hình rách nát đã chạy xa hơn trăm mét, tốc độ nhanh khủng khiếp.

"Mau đuổi theo! Hắn nhất định sử dụng bí pháp tổn hại thân thể để phá vây!"

Mọi người sau khi định thần lại cũng nhanh chân phóng theo, quyết không bỏ qua