Chương 45: Phù Đổng Thiên Vương
Chương 45: Phù Đổng Thiên Vương
Cây côn trên tay tên kỵ sĩ gãy lìa thành hai khúc, lập tức toàn thân nó chấn động, di chuyển chậm lại, lát sau đã đứng yên rồi dần dần tiêu tán.
Nguyễn Long thở phào một hơi, nhưng cũng không dám buông lỏng. Hắn thầm đoán đây có lẽ là thử thách của chủ nhân nơi đây dành cho hắn, phía sau chắc hẳn còn điều gì khác chứ không đơn giản như thế.
Quả nhiên, mặt đất chấn động, trước mắt Nguyễn Long hoa lên. Hắn phát hiện bản thân không còn trong đại sảnh mà ở một thảo nguyên rộng lớn, phía trước là vô số quân sĩ đang xung phong về phía hắn. Bản thân Nguyễn Long đang cưỡi trên một con chiến mã bằng kim loại, mình mặc áo giáp nặng nề, trên tay là cây côn có vết nứt. Hắn đang thay thế vị trí của người nam tử vừa chiến đấu khi nảy.
Không kịp suy nghĩ nhiều, quân giặc đã đến trước mặt, Nguyễn Long hét lớn một tiếng huơ côn đánh tới. Hắn cảm nhận trong nội thể một luồng sức mạnh vô biên bộc phát. Côn đi tới đâu quân địch c·hết như ngã rạ tới đó.
Chiếc mã dưới chân không cần điều khiển, tự động phun lửa thiêu cháy quân thù. Người ngựa tung hoành xa trường không gì cản nổi. Cây côn trên tay múa lên như gió cuốn, thoát trái thoát phải chém g·iết.
Hàng loạt v·ũ k·hí quân thù chém tới nhưng không thể đâm thủng bộ giáp sáng ngời của Nguyễn Long, ngược lại từ đó còn toả ra lực phản chấn ngược lại kết liễu kẻ đối diện. Nguyễn Long máu nóng dâng trào, hăng say chém g·iết. Quân địch tầng tầng lớp lớp b·ị đ·ánh không còn ra hình dáng. Thế nhưng bọn chúng thực sự rất đông, dần dần hắn cảm thấy bắt đầu đuối sức.
"Rắc!"
Cây côn trên tay rốt cuộc không chịu nổi v·a c·hạm liên tục mà gãy lìa. Nguyễn Long không hề nao núng, quơ tay nhổ bụi tre bên đường. Bụi tre nhẹ nhàng bị kéo lên tận rễ, tiếp tục quất vào quân thù không thương tiếc.
Chiến đấu tiếp tục diễn ra, Nguyễn Long anh dũng thiện chiến cũng đã vô cùng mệt mỏi. Nhưng tính cách quật cường không để hắn buông tay, vẫn cắn răng chiến đấu. Quân giặc bắt đầu ít dần, một số đã quay đầu bỏ chạy.
Nguyễn Long thúc ngựa đuổi theo, quyết không buông tha bọn chúng, hắn biết hiện tại hắn là ai và kẻ thù là ai.
Cuối cùng, đến chân một ngọn núi, kẻ thù xung quanh đã không còn bóng dáng, bụi tre trên tay cũng đã rách nát hoàn toàn.
Hắn chầm chậm cưỡi ngựa lên núi, phía trên có một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi đó. Nguyễn Long không chút ngạc nhiên tiến gần, xuống ngựa vái chào:
"Bái kiến Phù Đổng Thiên Vương!"
Người đối diện là một cậu bé chừng ba bốn tuổi. Nghe hắn chào, cậu ngạc nhiên:
"Ngươi biết ta?"
"Công lao của ngài cả Việt tộc luôn luôn ghi nhớ, ta có thể làm sao không biết".
"Ha ha ha, không ngờ thiên hạ hiện tại còn có người nhớ đến ta" tiếng cười non nớt của người đó vang lên.
"Trả lời ta một vấn đề, ngươi muốn làm gì?" Người nọ không để Nguyễn Long lên tiếng đã hỏi.
Câu hỏi không đầu không đuôi làm Nguyễn Long cau mày. Hắn trầm ngâm giây lát rồi đáp:
"Ta muốn Việt tộc hùng cường, dân Việt no cơm ấm áo, hạnh phúc vui tươi, không thua kém ngoại bang"
"Làm sao để hùng cường?" Người nọ lại hỏi.
"Muốn hùng cường cần phải có sức mạnh, sức mạnh từ muôn dân, sức mạnh đoàn kết và sức mạnh tri thức".
"Sức mạnh tri thức?" Người nọ ngạc nhiên.
"Phải, là sức mạnh tri thức, một người dù có tu vi thông thiên nhưng đầu óc ngu ngốc bảo thủ cũng chỉ là một công cụ trong tay kẻ khác. Chỉ có sự hiểu biết mới làm con người thực sự mạnh mẽ hơn chủng loại khác".
"Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì cái gọi là tri thức của ngươi có đáng là gì?" Người nọ vặn lại.
"Lời này tuy có lý, nhưng voi còn có thể bị kiến cắn c·hết thì đâu là sức mạnh tuyệt đối?"
Người đó im lặng không đáp, nhìn Nguyễn Long chằm chằm. Đây chính là Phù Đổng Thiên Vương - Thánh Gióng đại danh đỉnh đỉnh đang ở trong hình hài một đứa bé. Bức tượng trong sơn động cũng chính là ông khi vươn mình cao lớn đánh giặc Ân xâm lược.
Nguyễn Long tuy trong lòng có nhiều điều muốn hỏi nhưng hắn cũng không vội lên tiếng. Hai người cứ thế trầm mặc. Lát sau, rốt cuộc Thánh Gióng cũng phá vỡ sự im lặng:
"Hy vọng ngươi nói được sẽ làm được, Việt tộc đã thụt lùi quá xa so với bọn chúng, thời gian của ngươi đã không còn nhiều".
Nguyễn Long kinh ngạc không hiểu những gì ông ta nói, hắn hỏi lại:
"Bọn chúng là ai?"
"Tương lai ngươi sẽ biết, trước cứ lo lớn mạnh bản thân của ngươi, chúng ta dù sao đã có sắp xếp, hẳn cũng không cần lo lắng".
Nguyễn Long càng nghe càng như lọt vào sương mù, Thánh Gióng mỗi câu mỗi chữ đều mang một tầng bí ẩn, dù có suy nghĩ nát óc cũng không tài nào đoán ra kết quả.
"Cấm địa Màng Trắng và Lạc Đồ là do ngài tạo ra?" Nguyễn Long nhịn không được hỏi.
Phù Đổng Thiên Vương liếc nhìn hắn:
"Trước khi ra khỏi nơi đó ngươi cũng đã thấy, cần gì hỏi lại."
"Lúc đó ta thấy có nhiều người hợp lực tạo thành, bọn họ bây giờ ở đâu, nếu có họ, Việt tộc còn sợ ai".
Thánh Gióng thở dài, ngước mắt lên nhìn trời, hắn đang trong hình dạng đứa bé nên nhìn trông cực kỳ buồn cười:
"Bọn họ cách nơi này rất xa, cũng đang tranh giành một mảnh đất mới cho Việt tộc".
"Tại sao ngài không ở cùng bọn họ" Nguyễn Long buộc miệng hỏi.
Thánh Gióng hừ lạnh:
"Ngươi coi thường ta hèn nhát sao? Hừ! Đây cũng chỉ là một sợi thần niệm của ta để chờ ngươi đến! Tên khốn kh·iếp ngươi thật là mau lẹ à".
"Chờ ta? Các ngươi biết ta sẽ đến?" Nguyễn Long ngẩn người.
"Nếu không vì ngươi, chúng ta đâu có mất biết bao công sức thiết kế, lại còn chờ đợi ngươi làm chậm trễ sự phát triển của tộc nhân thêm nhiều năm".
Nguyễn Long dự định hỏi thêm vài câu, hắn muốn biết làm sao hắn đến được đây, làm sao hắn lại được chọn là thủ lĩnh gì gì đó, ai là người bày ra tất cả chuyện này,... nhưng Thánh Gióng đã khoác tay.
"Không cần hỏi nữa, thời gian của ta sắp hết, sau này gặp những kẻ khác bọn chúng sẽ cho ngươi biết".
"Bây giờ ta tặng ngươi ba món đồ. Chúng là thứ đang ở trên người ngươi. Năm xưa ta dùng chúng tung hoành xa trường, chém g·iết biết bao địch nhân. Tuy có chút tổn hại nhưng đối với ngươi hiện tại thì cũng tạm thời phù hợp."
"Tập trung chú ý để ta giúp ngươi nhận chủ, sau này nếu tìm được vật liệu phù hợp thì giúp ta sửa chữa nó".
Tiếp đó, Phù Đổng Thiên Vương - Thánh Gióng dạy hắn nhận chủ và một số cách sử dụng chúng. Hiện tại tu vi của Nguyễn Long quá thấp, ba món đồ đều đã có linh trí nên chưa thể hoàn toàn nhận hắn làm chủ. Thánh Gióng chỉ giúp hắn tạo nên một ấn ký thân cận, miễn cưỡng có thể sử dụng nhưng cũng rất hạn chế. Chờ đến khi hắn có tu vi Vương cảnh mới hoàn toàn thuần phục được chúng.
"Thiên Vương! Có cách nào thu nhỏ chúng hay làm sao để dễ dàng mang theo không, chứ nếu như thế thì quá cồng kềnh, không được thuận tiện cho lắm" Nguyễn Long nhìn ngựa sắt, giáp sắt và côn sắt nặng nề trước mặt mà rụt rè hỏi.
Thánh Gióng nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ:
"Ngươi không biết thu chúng vào Lạc Đồ sao?
Nguyễn Long tròn xoe mắt. Thấy hắn vẻ mặt ngu ngu, Thánh Gióng đành phải chỉ dạy hắn cách sử dụng Lạc Đồ như một túi trữ vật.
Sau một hồi loay hoay, thu được ngựa sắt và giáp sắt vào Lạc Đồ, Thánh Gióng mới tức giận:
"Tên khốn kh·iếp ngươi đến Thiên cảnh còn chưa tới thì làm sao mở ra được Lạc Đồ, hiện tại ngươi chịu khó vác côn đi, nếu thu vào nữa thì ngươi chẳng còn gì để mà xài".
Nguyễn Long thầm thở dài, thầm nghĩ số mình thật xui xẻo, mới được ba món bảo bối mà coi như phế hết hai, món còn lại cũng chỉ miễn cưỡng sử dụng được.
"Đừng ở đó mà thở vắn than dài, cả ba thứ đều lấy hiệu ta Phù Đổng làm tên, hy vọng ngươi sẽ lần nữa để chúng toả sáng trên đời. Ba ngày sau động phủ của ta sẽ biến mất, ngươi mau chóng tranh thủ tu luyện, đây là nơi phúc địa làm ít công to. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại".
Nói rồi sợi thần niệm của Thánh Gióng cũng tiêu tán trong thiên địa, từ nơi đó phát ra một tia sáng phóng thẳng lên trời cao. Chớp mắt Nguyễn Long đã rời khỏi đỉnh núi, trở lại đại sảnh khi trước.