Chương 33: Khảo Hạch
Những người tham gia khảo hạch hăng hái lên đường, bọn họ vừa đi vừa bắt đầu tìm đá nhặt bỏ vào gùi. Đoạn đường từ đây đến hang Hồng Lĩnh rất ít đá sỏi, nên mọi người tìm kiếm khó khăn, dần dần họ tách ra đến những nơi khác để nhặt. Một số còn tranh giành lẫn nhau, cũng có số khác lại không thèm nhặt mà chỉ chú ý chạy thật nhanh đến nơi.
Phía xa, Mai An Tiêm và Cao Lỗ đang quan sát, chốc chốc lại rút ra một thẻ tre ghi chép gì đó.
Những người sau khi nhặt đầy đá cũng bắt đầu chạy trước, nhưng chỉ một hai giờ sau ai nấy đã thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng. Số đá trên lưng tầm vài chục ký đối với họ lúc bình thường không có gì lấy làm nặng nề, dù sao tu vi mỗi người nơi đây thấp nhất cũng là Nhân cảnh. Nhưng hôm nay bọn họ phải chạy thật nhanh, hơn nữa quãng đường lại xa, chỉ trong chốc lát sức lực đã dần cạn kiệt.
Tuy vậy, hầu như không ai chịu bỏ cuộc, vẫn cố gắng đi tới nhưng chắc chắn với tốc độ này không thể về đến Hồng thôn trước khi trời tối.
Hơn nửa ngày sau, trên hang Hồng Lĩnh đã đến một nhóm chừng mười người. Đây là những tên lúc trước chỉ lo chạy mà không nhặt đá nhưng lúc này trên vai họ lại có những gùi đá đầy áp. Thì ra bọn họ đợi đến phụ cận Hồng Lĩnh mới bắt đầu bỏ đá vào gùi, tiết kiệm sức lực được cả một đoạn đường dài. Mai An Long gật gù xem xét:
"Các ngươi thật thông minh, đợi đến phụ cận mới nhặt đá, nhưng xung quanh Hồng thôn sẽ không có đá để thay thế, các ngươi phải tự vác về thôi". Nói xong phát cho họ một thẻ tre và cho về.
Trời tối, Hồng thôn lúc này đã có một số người đến đích, trong đó mười người không nhặt đá từ trước đã có mặt khá lâu. Phía xa xa có nhiều nhóm đang dắt díu nhau quay về. Thêm một lúc, trời đã tối hẳn, nhóm cuối cùng rốt cuộc cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nguyễn Long tập họp mọi người lại, sau đó bắt đầu công bố những người vượt qua được vòng đầu.
Không có gì bất ngờ, nhóm mười người thông minh nhất dĩ nhiên thông qua, tiếp đó là những người về trước khi trời tối, số này cực ít, cuối cùng là những người tuy hơi quá thời gian nhưng lại đi thành một nhóm.
"Ta không đồng ý, rõ ràng ta về trước bọn họ, tại sao ta không được chọn?" Những tiếng phản đối vang lên từ những người tuy quá giờ quy định nhưng vẫn khá sớm so với người khác.
"Hừ, thứ nhất, các ngươi đã quá giờ quy định. Thứ hai, các ngươi chỉ biết đi một mình không quan tâm đến người khác. Thứ ba, trong thời gian tìm đá, các ngươi lại tranh giành lẫn nhau. Là người trong một tập thể, điều quan trọng chính là sự hy sinh, giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi đỡ cho đồng đội mình một đao, hắn sẽ liều chết để trả lại cho ngươi, ngươi không bỏ đồng đội mình, hắn cũng sẽ không bao giờ từ bỏ ngươi".
Đám người nghe vậy khá xấu hổ nhưng vẫn chưa chịu, chỉ tay về phía đám người: "Bọn chúng cũng đi một mình, không giúp đỡ ai tại sao vẫn được chọn?"
"Nếu ngươi làm đúng quy định thì không cần giúp ai, ta cũng sẽ chọn các ngươi".
Đám người nghe vậy không thể phản bác đành im lặng chấp nhận.
"Thưa thủ lĩnh, ta có một thắc mắc, tuy chúng ta không hoàn thành đúng thời gian quy định nhưng cũng cùng giúp đỡ lẫn nhau quay về, hơn nữa cũng không tranh giành cùng ai, tự mình đi xa tìm đá nhưng tại sao vẫn không được chọn?" Nhóm người dắt díu nhau về sau cùng cũng lên tiếng, giọng nói không hung hăng như những tên trước.
"Vì các ngươi quá trễ, trễ hơn so với bọn hắn nhiều lần. Tinh thần đồng đội rất quan trọng, nhưng nhiệm vụ càng quan trọng hơn. Trên chiến trường, ngươi không thể chỉ vì giúp đỡ người khác mà bỏ quên nhiệm vụ làm ảnh hưởng đến cả một tập thể".
"Điều kiện tiên quyết của một người lính chính là hoàn thành nhiệm vụ. Dù có hy sinh tính mạng, dù có bị mọi người đàm tiếu, ghen ghét cũng phải hoàn thành. Ta cho phép ngươi trễ hơn dự định đôi chút, nhưng không thể trễ quá nhiều. Thứ ta muốn là các ngươi cùng đồng đội của mình hoàn thành nhiệm vụ chứ không phải cùng nhau bê trễ nhiệm vụ."
"Các ngươi cũng yên tâm, lần này không được nhưng không có nghĩa sau này không được, ít nhất mỗi năm sẽ đều có đợt tuyển chọn, nói đi cũng phải nói lại, bọn hắn cũng chưa chắc được chọn hết".
Cuối cùng qua đợt khảo hạch đầu tiên, hơn hai trăm người chỉ còn lại sáu mươi. Bọn họ được chia ngẫu nhiên thành sáu đội, ngày hôm sau sẽ bắt đầu đợt khảo hạch thứ hai.
...
Ngày hôm sau, sáu mươi người có mặt bên trong khu rừng Tiên La, nhiều người muốn đi xem nhưng Nguyễn Long không cho, phải quay về làm việc.
Mai An Tiêm phát cho mỗi đội một lá cờ:
"Nhiệm vụ hôm nay của các ngươi là tìm địa điểm lập một căn cứ, dựng cờ ở đó, nơi mọi người nhìn thấy. Sau đó đánh bại và tìm cách cướp được cờ của đội khác, bằng bất cứ giá nào, đã hiểu chưa?"
"Hiểu!"
"Từ giờ bắt đầu, thời gian cho đến hết ngày mai".
Các nhóm bắt đầu chia ra, tìm địa điểm thích hợp làm căn cứ.
Nguyễn Long cho người quan sát, chú ý kỹ hành động của bọn họ. Có nhóm cử vài người ra do thám tình hình các nhóm khác, số còn lại trèo cây, cắm lá cờ lên ngọn, đợi người khác đến cướp còn mình chủ động trên cao phòng ngự.
Có nhóm chỉ dựng cờ ở một nơi bình thường, liền tập tức tập trung lại truy tìm nhóm khác, lợi dụng họ đang bận rộn liền tấn công vào.
Cũng có nhóm làm một cái thang dây, cho một người cầm cờ trèo lên cao, lại chặt hết tất cả cành nhánh bên dưới trở thành một quan ải hiểm trở một người giữ ngàn người lui, số còn lại xuất kích tấn công.
Lại có nhóm đi liên kết các nhóm khác cùng nhau muốn lập thành liên minh,... Nói chung muôn hình muôn vẻ.
Đêm hôm đó, trong rừng Tiên La không yên tĩnh. Các cuộc tập kích, tấn công liên tục diễn ra. Tiếng la hét, đánh nhau không ngừng. Nếu như không biết cứ ngỡ có hai đội quân đang thật sự chém giết nơi đây.
Nguyễn Long và đám người chỉ huy theo dõi từng trận chiến cách cặn kẽ. Trong đó có ba người được hắn chú ý là Cao Thượng, Cao Xuân Tiến và Mai Văn Hết. Cả ba đều nằm trong nhóm mười người về sớm nhất trong ngày hôm trước. Trận chiến tối nay bọn họ biểu hiện không tệ, có khả năng đứng đầu chỉ đạo một chi đội quân.
Đối với Nguyễn Long, người tài không phân biệt xuất thân, dù bọn họ không phải là những nhân vật xuất hiện trong lịch sử nhưng hắn vẫn vô cùng trân trọng. Ngược lại, những người có nguồn gốc xưa kia hiển hách nhưng hiện tại kém cỏi vô năng cũng sẽ bị hắn thẳng tay gạt bỏ.
Sáng hôm sau, chỉ còn hai đội trụ lại, đang lăm le vờn nhau, sắp lao vào chiến đấu. Nguyễn Long cho dừng lại, gọi tất cả mọi người lại và công bố kết quả.
Có tất cả ba mươi hai người được chọn để đến vòng tiếp theo, trong đó hai mươi người thuộc hai đội chiến thắng, còn lại là những người có biểu hiện xuất sắc trong cuộc chiến đêm qua. Lần này không có ai phản đối.
Ngay tại chỗ, Nguyễn Long cho từng người tiến đến, đối diện với hắn trả lời ba câu hỏi:
"Nếu địch nhân sắp chết, nhưng hắn còn có mẹ già con thơ, cầu xin ngươi tha thứ, ngươi sẽ làm gì?"
"Nếu đồng đội ngươi rơi vào nguy hiểm, ngươi có khả năng cứu nhưng nếu thế sẽ làm liên lụy những đồng đội khác, ngươi sẽ làm sao?"
"Nếu ngươi bị địch nhân ép rơi vào đường cùng không lối thoát, ngươi sẽ lựa chọn thế nào, tử chiến hay đầu hàng?".