Chương 27: Vạn Tín Hầu Lý Thân
Một luồng gió tanh tưởi làm người ta muốn ói thổi tới từ phía sau Mai Thúc Loan, một cái bóng khổng lồ đổ ập xuống. Tên Lạc Tướng lập tức phóng tới, vươn tay nắm lấy Mai Thúc Loan, tay còn lại đảo ngược đập một chưởng về phía bóng đen. Thân hình hắn chấn động, lảo đảo lui về phía sau, kéo theo Mai Thúc Loan đang hốt hoảng.
Bóng đen bị một chưởng của Lạc Tướng làm sựng lại, lúc này mới lộ ra hình thù to lớn, đó là một con trăn khổng lồ, nhưng trên đầu lại có một cái mào gà đỏ như máu. Nó đang phun ra nuốt vào đầu lưỡi phát ra tiếng khè khè nổi gai óc. Lạc Tướng sắc mặt ngưng trọng thì thào:
"Xà Linh Kê".
Con trăn trên đầu có mào không lập tức tấn công mà rít lên liên hồi, xung quanh gió thổi càng lúc càng mạnh. Mai Thúc Loan mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu:
"Đa tạ".
Tên Lạc Tướng trả lời: " Mau rời khỏi nơi này, muốn chạy cứ việc chạy nhưng nhớ lần sao bắt được sẽ không nhẹ nhàng như trước", mắt hắn vẫn không rời Xà Linh Kê.
Mai Thúc Loan không già mồm cãi láo, hắn biết lúc này có ở lại cũng chẳng làm được gì bèn lùi lại. Thế nhưng hắn không lùi lại được, gió lúc này như tạo thành một màng chướng ngăn cách xung quanh, bầu trời trên đầu dần dần tối lại.
Lạc Tướng nhướng mày: "Không ngờ nó còn biết cả Phong Vực".
Hắn vừa dứt lời, Xà Linh Kê liền động, thân hình to lớn lao tới như gió lốc, vươn đầu mổ thẳng vào Lạc Tướng. Hắn ta cũng nhanh như chớp bắt lấy Mai Thúc Loan ném sang một bên: "Đứng xa ra", rồi nhún chân nhảy sang bên cạnh né tránh, sau đó được đà phóng tới phía sau nó. Xà Linh quất đuôi về phía sau hòng cản lại ý đồ tấn công của hắn. Lạc Tướng không né không tránh dùng cứng đối cứng với nó một chưởng, lại mượn lực nhảy sang hướng khác.
Cứ thế hắn liên tục di chuyển xung quanh, chốc chốc lại đấm cho nó một đấm. Xà Linh tuy nhanh nhưng thân thể to lớn không thể linh động trong phạm vi hẹp liên tục trúng đòn. Nó rít gào liên hồi vô cùng tức tối.
Lạc Tướng bên này cũng chẳng dễ chịu gì, tuy liên tục đánh trúng nhưng nó da dày thịt béo chẳng chút xi nhê.
Xung quanh gió thổi càng lúc càng mạnh, làm thân mình Mai Thúc Loan lung lay sắp đổ, "xoẹt" tiếng rách vang lên, trên thân Mai Thúc Loan lúc này đã xuất hiện vết cắt, máu tươi túa ra. Hắn không thể ở nơi xa được nữa bèn cắn răng tiến đến gần hơn.
Lạc Tướng lúc này cũng đã cảm giác từng đợt phong nhận đảo qua, tuy chưa tổn thương được hắn nhưng cũng cực kỳ khó chịu. Chiến thuật du đấu của hắn hiện tại tuy rất hiệu quả những về lâu về dài nếu không thảy đổi người chết sẽ là hắn.
Gầm lên một tiếng, hắn đứng sửng người lại đối diện với Xà Linh. Nó thấy thế liền vươn đầu táp mạnh. Lạc Tướng vẫn đứng im, đợt cho đầu nó tới gần lập tức nhún người, vươn tay bắt lấy chiếc mào trên đầu của nó xé mạnh. Cùng lúc đó, hàm răng nó của cũng táp phập vào đùi của hắn để lộ ra khi nhảy lên.
"Rít", Xà Linh vùng vẫy dữ dội hất bay tên Lạc Tướng sang một bên. Cuồng phong càng mạnh theo từng tiếng rít của nó. Hồi lâu sau hành động của nó dần chậm lại và cuối cùng đổ gục xuống đất, gió bên ngoài cũng nhỏ dần rồi ngừng hẳn, bầu trời cũng trở lại trong xanh như trước.
Mai Thúc Loan kéo lê thân hình tràn đầy vết cắt trong lần cuối Xa Linh Kê rít gào đến bên tên Lạc Tướng. Lúc này sắc mặt hắn xanh xao, hơi thở dồn dập. Mai Thúc Long nhìn về phía đùi của hắn, chỉ thấy một lỗ máu sâu hoắm đang dần dần đen lại.
"Mau lấy máu trên mào nó lại đây", tên Lạc Tướng thấy hắn đến gần liền lên tiếng. Mai Thúc Loan không chần chừ cố sức đứng dậy đến bên Xà Linh Kê lấy ít máu đem về.
"Đưa ta một ít, còn lại tha vào vết cắn".
Mai Thúc Loan liền làm theo, đem một ít đổ vào miệng hắn, còn lại tha vào vết thương. Chỉ trong chốc lát máu đen chảy ngược ra ngoài, dần dần chuyển thành màu đỏ. Đến lúc này hắn mới xé khố của tên kia băng bó lại cho hắn, khố tên kia bằng vải, còn của hắn bằng da, không cách nào xé được.
"Đa tạ", lần này đến lượt tên Lạc Tướng lên tiếng.
"Không cần, dù sao ngươi cũng vừa cứu ta".
"Ta tên là Lý Thân, người tộc Lạc Việt, tại sao các ngươi lại vào cấm địa".
"Mai Thúc Loan, người Hồng Việt, đến dự đại hội Bách Việt". Sau thời gian hoạn nạn cùng nhau, Lý Thân cũng không ngại nhiều lần ra tay cứu hắn nên hắn cũng không dấu giếm.
"Đại Hội Bách Việt?", Lý Thân kinh ngạc, "ở đâu?"
"Tộc Dương Việt, trên Tây Sơn Yên Bái".
"Dương Việt? Khá lắm, bọn chúng thật ăn gan hùm, đợi vết thương bình phục, ta sẽ đi cùng ngươi, xem chúng giở trò gì".
Mai Thúc Loan sửng sốt, nhưng cũng không nói gì, thầm nghĩ cũng tốt, vị lão ca này tuy đuổi giết ta nhưng làm người thật không tệ.
"À, ta còn đi cùng một người anh em, các ngươi đã bắt được hắn".
"Thật ra ta chỉ hù doạ ngươi, hắn đang bị người của ta truy đuổi về phía Lạc Việt, hiện tại chắc còn chưa bị bắt".
Mai Thúc Loan thở phào không nói gì nữa, bắt đầu vận khí trị liệu thương thế. Vết thương của hắn tuy nhìn ghê gớm nhưng cũng chỉ là ngoài da. Thân thể bọn hắn đã được linh khí rèn luyện qua, sức hồi phục mau chóng. Chẳng bao lâu sau, máu đã ngừng chảy, sắc mặt của hắn dần hồng hào hơn.
Lại nói Lý Thân là ai? Nhiều người nghe cái tên này có vẻ xa lạ nhưng hầu như không ai không biết đến Lý Ông Trọng. Ông là một truyền kỳ của đất Việt, sống vào thời Hùng Vương thứ 18, nhưng khi đó ông chỉ giữ một chức quan nhỏ. Đến thời Thục Phán An Dương Vương, ông trở thành một vị tướng tài và được cử đi sứ nước Tần.
Nhà Tần lúc bấy giờ đang bị giặc Hung Nô đánh phá phía Bắc. Tần Thủy Hoàng cho xây Vạn Lý Trường Thành để chống lại nhưng vẫn không yên. Khi Lý Thân sang sứ, vua Tần ngỏ ý mời ông giúp Tần trừ giặc Hung Nô, phong ông làm Vạn Tín hầu. Lý Thân cầm quân ra giữ đất Lâm Thao (vùng Cam Túc Trung Quốc), quân Hung Nô bị đánh tan tành, có bao nhiêu diệt bấy nhiêu. Giặc Hung Nô kinh sợ và từ đó không dám xâm phạm biên ải nhà Tần. Tần Thủy Hoàng quý mến phong tước cao thưởng hậu cho ông, muốn lưu ông ở lại Tần lâu dài nhưng ông nhớ quê hương xin về nước.
Khi biết tin Lý Thân đã về nước, quân Hung Nô lại kéo sang đánh Tần. Vua Tần lại sai sứ sang Âu Lạc mời ông. Vạn Tín Hầu không muốn đi nên vua Thục nói rằng ông đã mất. Vua Tần bất đắc dĩ phải đúc một pho tượng đồng khổng lồ hình ông (bên trong rỗng, chứa được mấy chục người, có máy giật để cử động chân tay như thật) đặt ở cửa Kim Mã, kinh thành Hàm Dương. Hung Nô ngỡ là ông lại sang Tần nên không dám xâm phạm. Từ đó người phương Bắc thường gọi những pho tượng lớn là "Ông Trọng".
Lý Thân hiện tại thương thế rất nặng, chất độc của Xà Linh Kê cực kỳ bá đạo, tuy nhờ mào của nó loại bỏ hầu hết độc tố, nhưng kinh mạch toàn thân của ông vẫn tắc nghẽn, không thể vận khí chữa trị. Hai người đành tìm một bãi đất gần đó mà tạm trú, sử dụng luôn thịt của Xà Linh Kê làm thức ăn, nhờ đó mà tốc độ thương thế khôi phục rất nhanh. Bên trong đầu nó còn có một viên nội đan, đây là thứ quý hiếm, rất có ít cho việc tu luyện. Mai Thúc Loan nhường cho Lý Thân, ông cũng không từ chối. Ba ngày sau, Lý Thân rốt cuộc cũng có thể tự mình vận khí trị thương, Mai Thúc Loan cũng ở lại bên cạnh giúp đỡ ông. Phải nói nhân sinh của hắn thật sự quá tốt, ngay kẻ cả thù cũng có thể kết thành sinh tử chi giao. Lại thêm bốn ngày trôi qua, cách đại hội Bách Việt chỉ còn bốn ngày, Lý Thân đã khôi phục hoàn toàn, ông túm lấy Mai Thúc Loan nhắm hướng tây mà lao đi, mặc kệ Mai Thúc Loan phản đối muốn tìm Cao Bá Quát.