Đi chừng nửa giờ, mọi người rốt cuộc cũng ra khỏi khu rừng, xa xa xuất hiện một dãy núi không cao nhưng kéo dài liên miên bất tận.
"Kia là dãy Hồng Lĩnh, nơi sinh sống của tộc ta", Mai An Tiêm chỉ tay về phía dãy núi.
Hồng Lĩnh là một dãy núi đá, bên trên mọc rất ít cây cối, nằm vắt ngang chân trời giữa một khu vực tràn ngập sắc xanh của bạt ngàn rừng rậm. Một đầu dãy núi tiếp giáp với cấm địa Màng Trắng, đầu còn lại trải dài ngút tầm mắt. Sườn núi uốn lượn thoang thoải một cách mềm mại, không có những vách núi cheo leo. Màu trắng bạc nổi bật giữa nền trời xanh như một con rồng lười biếng đang nằm nghỉ. Nó như một bức tường thành nghệ thuật tự nhiên được vẽ lên để thu hút tầm mắt người lữ hành.
Nguyễn Long cảm thán nhìn vẻ đẹp dịu dàng của dãy núi, nó không quá hùng vĩ, mạnh mẽ làm khiếp sợ người mà ngược lại đầy vẻ thu hút thân cận.
Đoàn người nhắm hướng dãy núi mà đi. Giữa khu rừng và dãy núi là vùng bằng phẳng cỏ mọc um tùm. Một dòng sông đâm xuyên khu rừng chảy qua đồng cỏ thẳng đến chân núi rồi men theo đó mà uốn lượn khuất tầm mắt. Trong đầu Nguyễn Long liền mường tượng ra cảnh đồng lúa phì phiêu trĩu nặng những bông lúa vàng. Hắn quyết định chọn nơi đây làm đại bản doanh của mình trên thế giới này. Sau lưng có núi, bên cạnh có sông, trước mặt là đồng bằng, bao quanh là rừng rậm, nơi đây thiên thời, địa lợi, nhân hoà có đủ, tổ tiên Hồng Việt quả thật có tầm nhìn xa trông rộng.
Không bao lâu sau mọi người đã đến chân núi, nhìn gần ngọn núi cao lớn hơn không ít. Mai An Tiêm dẫn mọi người đi dọc theo chân núi đến một con đường mòn hơi dốc lên phía trên.
"Hang động của chúng ta nằm ở lưng chừng núi, nơi đó thú rừng không thể lên đến", Mai An Tiêm giới thiệu.
Nguyễn Long kinh ngạc: "các ngươi ở trong hang, không có nhà sao?"
"Trước kia chúng ta cũng làm nhà ở cạnh dòng sông, nhưng nhiều lần bị thú triều xâm lấn nên đành phải chuyển lên đây, hơi xa dòng nước nhưng an toàn hơn."
Người Việt cổ xưa từ lâu đã biết làm nhà sàn để tránh thú dữ nhưng thú rừng nơi đây con nào cũng hình thể khổng lồ, nhà sàn trước mặt chúng yếu ớt chẳng khác nào giấy. Họ đành phải chuyển lên núi, ở trong các hang động. Hơn nữa họ cũng không ở yên một nơi, khi số lượng thú giảm xuống, họ lại phải di chuyển đến nơi ở mới để tìm thức ăn. Khu vực di chuyển của họ cũng chỉ quanh quẩn trên dãy Hồng Lĩnh, làm sao để khoảng cách đi và về giữa khu vực săn bắt và nơi ở không quá một ngày đường.
Lúc này đoàn người đã đến nơi, chỉ thấy trên vách núi nhô ra một khoảng bằng phẳng, bên trên đang tụ tập một nhóm người. Đằng sau họ là một hang động rộng lớn, có nhiều ngõ ngách ăn sâu vào bên trong.
Nhóm người phía trên nhìn thấy Mai An Tiêm liền lộ ra vẻ mừng rỡ, chạy đến quây quanh. Một số đôi mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua Nguyễn Long. Mai An Tiêm ra hiệu cho mọi người đến gần, giới thiệu một số người cho Nguyễn Long.
Bộ tộc Hồng Việt có tất cả 120 người, trong đó bốn mươi bảy người nữ, ba mươi lăm đứa trẻ từ 15 tuổi trở xuống, còn lại là những người đàn ông trai tráng. Phụ nữ ở đây cũng không thua kém đàn ông, họ cũng tham gia săn bắt, địa vị không hề thấp. Người lớn tuổi nhất trong tộc là Mai An Long, chú của Mai An Tiêm. Năm nay ông đã hơn 80 tuổi nhưng vẫn còn khoẻ mạnh, tinh thần quắc thước. Ông là người dẫn đội cho nhóm đi săn ở phía Hồng Hà, con sông chảy xuyên qua khu rừng phía trước.
Tộc Hồng Việt có tất cả 3 nhóm đi săn. Nhóm đầu do Mai An Tiêm và hai người con là Mai Thúc Loan và Mai Ngọc Long dẫn đội. Nhóm thứ hai do Mai An Long và Mai Thúc Hoà, cháu gọi Mai An Tiêm bằng bác dẫn đội. Nhóm cuối cùng do Mai Thị Xuân, em gái của Mai An Tiêm và Trần Tuân, chồng Mai Thị Xuân dẫn đội. Đây cũng chính là những người đứng đầu của tộc Hồng Việt.
Sau khi giới thiệu xong, Mai An Tiêm mới lớn tiếng:
"Tộc Hồng Việt chúng ta từ ngàn xưa đã được trao trách nhiệm thủ hộ Hồng Lĩnh, chờ người đến từ cấm địa Màng Trắng xuất hiện, nói đến đây ông quay lại nhìn Nguyễn Long và quỳ một chân xuống hô lớn:
"Tộc Hồng Việt cung nghênh thủ lĩnh, người đến từ cấm địa".
Trừ những người có mặt lúc trước, còn lại đều hai mắt nhìn nhau không biết mô tê gì.
Mai An Long là người phản ứng nhanh nhất, dù ông cũng chưa kịp hiểu ra sao, cũng quỳ một chân hô lớn:
" Tộc Hồng Việt cung nghênh thủ lĩnh, người đến từ cấm địa".
Như một hiệu ứng dây chuyền, những người xung quanh cũng lần lượt quỳ xuống nhưng khung cảnh khá lộn xộn không chút khí thế.
Nguyễn Long im lặng quan sát, chờ cho những người xung quanh đều quỳ hắn mới dõng dạt lên tiếng:
"Con dân Hồng Việt, hãy ngước mắt lên nghe đây, ta, Nguyễn Long, thủ lĩnh bách tộc, người được chọn đi ra từ cấm địa". Vừa nói hắn vừa mở tung ngực áo, lộ ra hình xăm hình trông đồng lấp lánh kim quang.
Mọi người ngước mắt lên nhìn, lộ ra vẻ mặt chấn kinh cùng nghi hoặc, liếc nhìn Mai An Tiêm, thấy ông vẫn cung kính quỳ đó.
"Các ngươi có muốn ăn no?" Bỗng nhiên Nguyễn Long gầm lớn.
Lần này đến Mai An Tiêm cũng không hiểu ra sao, theo bản năng đáp lại:
"Dĩ nhiên là muốn".
Những người xung quanh cũng xầm xì: "được ăn no ai mà không muốn".
"Các ngươi có muốn mặc ấm?" Nguyễn Long lại hỏi.
"Muốn", lần này có nhiều người bắt đầu lên tiếng.
"Nói lớn lên, có muốn hay không?", Nguyễn Long gầm lớn.
"Muốn", tiếng nói đồng thanh vang dội.
"Các ngươi có muốn con cái sống tốt hơn không?"
"Muốn".
"Các ngươi có muốn tộc Hồng Việt lớn mạnh hay không?"
"Muốn"
"Tốt, những điều đó ta sẽ cho các ngươi, các ngươi có tin tưởng ta không?"
"Tin".
"Các ngươi có làm theo những lời ta nói hay không?"
"Làm theo".
Sau những lời kích động đầy khí thế, Nguyễn Long cho bọn họ đứng dậy, bắt đầu phân chia công việc chuẩn bị buổi tối. Hắn phân chia rất rõ ràng mỗi người một việc không thiếu sót một ai.
Hắn biết không phải ai cũng tin tưởng hắn, chỉ cái danh người đi ra từ cấm địa với một hình xăm trên người làm sao phục chúng. May mắn hắn lại được Mai An Tiêm đón nhận và tạo ra cơ hội để hắn lên đài. Nguyễn Long cũng khó hiểu việc làm của Mai An Tiêm, hình như ông khá tùy tiện tin người. Thực ra hắn không hiểu người đàn ông lịch sử này. Mai An Tiêm lãnh trên vai sự sống còn của con dân Hồng Việt, việc biến mất của cấm địa Màng Trắng làm ông nhận nguy cơ của bộ tộc dần đến gần, ông muốn tạo cho họ một lá chắn tinh thần, giúp họ quyết tâm bảo vệ lấy Hồng Việt. Khi gặp Nguyễn Long, ông cũng không quá tin hắn thực sự là người đến từ cấm địa nhưng ông cũng hy vọng vạn nhất. Lúc nhìn thấy hình xăm trống đồng trên ngực Nguyễn Long, ông đã quyết định đặt toàn bộ sự sống còn của Hồng Việt vào hắn.
Nguyễn Long lần này đã đánh mạnh vào tâm lý của người Hồng Việt. Hắn tạo ra một sự bất ngờ không cho họ kịp suy tính, sau đó lại dùng phản ứng của đám đông để họ trả lời từng câu hỏi của hắn từ đó tạo ra một ngọn lửa trong lòng mỗi người. Cuối cùng hắn khơi dậy những ước muốn trong lòng họ cùng với những lời hứa hẹn thực tế. Bất tri bất giác Nguyễn Long đã vẽ lên trong lòng mỗi người dân Hồng Việt một bức tranh tươi sáng mà hắn sẽ là người dẫn họ đến.
Tuy vậy, dù sao đó cũng chỉ mới là lời nói suông chỉ có hiệu quả trong giây lát. Hắn cần phải chứng minh cho họ thấy niềm tin của họ là đúng đắn. Việc này cần thời gian rất dài. Hiện tại hắn chỉ làm được mỗi một việc là cho họ ăn no đêm nay với số cá vừa bắt được.