Việt Linh Quốc

Chương 2: Bạch Thụy Viên




Ngụy Hề mang theo Bạch Thụy Ngôn đến nghe giảng, nàng đứng ngoài cửa, ngoan ngoãn chờ Bạch Thụy Ngôn nghe giảng xong.

Nghe giảng suốt một canh giờ, Bạch Thụy Ngôn uể oải, nàng đánh một hồi ngáp.

Bạch Thụy Viên triều nàng nhìn thoáng qua, hắn giả vờ quan tâm " Nhị muội, muội chắc hẳn mệt rồi, hay là chúng ta trốn ra ngoài đi. "

Bạch Thụy Ngôn cười mỉa, ngoài mặt nàng giả vờ rầu rĩ " Nhưng chúng ta đang nghe sư phó giảng, nếu trốn ra bị hắn bắt được, hắn sẽ bẩm với phụ hoàng. "

Bạch Thụy Viên đôi mắt chợt lóe, hắn cười " Không sao, phụ hoàng thương muội như vậy, sẽ không nỡ phạt muội. "

Bạch Thụy Ngôn càng thêm tự giễu, nàng khi ấy quả thật là ngu ngốc, bị Bạch Thụy Viên lừa đến xoay mòng mòng đâu.

Phụ hoàng sủng ái nàng, ai cũng biết. Hắn vốn dĩ là quyết định tốt sẽ giao giang sơn cho nàng, vì thế luôn âm thầm mà bồi dưỡng nàng.

Thái sư cũng rõ ràng, hắn không chỉ dạy cho nàng thư Ngũ kinh, còn dạy cho nàng Đạo làm Vua.

Chỉ là nàng luôn bị Bạch Thụy Viên dụ dỗ, trốn ra bên ngoài chơi, làm thái sư đối với nàng thất vọng, dần dần hắn cũng từ bỏ, chỉ dạy cho nàng những thứ thư bình thường.

Ngược lại là Bạch Thụy Viên, hắn luôn tỏ ra bản thân nổi trội, lợi dụng thái sư đối với nàng thất vọng, hắn càng thêm cố gắng tỏ ra ưu tú, làm thái sư đối với hắn thưởng thức, hữu ý vô tình mà dạy hắn thư Ngũ kinh.

Ngoài thái sư, hắn còn chứng minh bản thân ưu tú với những đại thần khác, làm bọn hắn đối với hắn thưởng thức. Mặt khác lại giả vờ đối xử thật tốt với Bạch Thụy Ngôn, làm nàng nhất mực tin tưởng, nhất mực nghe lời hắn. Trong tối, hắn luôn dụ dỗ Bạch Thụy Ngôn chạy loạn, làm Hoàng đế và các đại thần đối với nàng thất vọng. Cũng là vì như thế, khi hắn đăng cơ, được thật nhiều triều thần ủng hộ.

Chỉ là Hoàng đế nhất mực yêu thương nàng, một mực truyền ngôi cho nàng, điều đó làm Bạch Thụy Viên hận đến nghiến răng.

Bạch Thụy Ngôn khóe miệng nhẹ giương, nàng nhìn về phía Bạch Thụy Viên, đáy mắt tràn đầy khinh thường.

Hắn hiện tại mới 10 tuổi đâu, mới 10 tuổi đã suy tính sâu xa, âm hiểm như vậy. Chả trách, Việt Linh Quốc vào tay hắn liền bị diệt quốc.

Bạch Thụy Viên thấy nàng không nói, hắn lại tiếp tục dụ dỗ " Nhị muội, đi nha. Ta mới phát hiện có trò hay lắm đây, muội chắc chắn sẽ thích. "

Bạch Thụy Ngôn nhếch môi, nàng giả vờ tươi cười " Hảo nha. "

Bạch Thụy Viên thấy nàng như cũ mắc mưu, trong lòng âm thầm khinh thường nàng ngu ngốc, ngoài mặt lại cười đến ấm áp " Hảo, vậy đi thôi. "

Bạch Thụy Ngôn ngoài miệng đáp ứng hắn, tay lại âm thầm làm đổ nghiên mực, tạo ra tiếng vang thật lớn, làm thái sư chú ý.

Thấy thái sư nhăn mày nhìn về phía nàng cùng Bạch Thụy Viên, nàng âm thâm giương lên khóe môi, ngoài mặt lại giả vờ chột dạ " Sư phó, ta không cố ý, thật xin lỗi... "

Thái sư liếc mắt nhìn về phía nàng, thấy Bạch Thụy Viên đang lén lút muốn chạy, trong tay còn nắm theo tay nàng, hắn mày nhíu càng chặt " Đại hoàng tử đây là đang muốn đi đâu? "

Chưa đợi Bạch Thụy Viên đáp lời, Bạch Thụy Ngôn nhanh chóng trả lời " Sư phó đừng trách hắn, hắn chỉ là muốn đem ta ra ngoài chơi mà thôi... "

Thái sư trầm mặc nhìn Bạch Thụy Viên, lạnh lùng nói " Nếu đại hoàng tử cảm thấy lão phu giảng thật nhàm chán, vậy liền ra ngoài đi thôi, đừng kéo thêm nhị công chúa, nàng còn nhỏ, đừng dạy hư nàng. "

Bạch Thụy Viên xấu hổ cười, hắn ý đồ giải thích " Sư phó, ta không... "

Hai chữ " cố ý " còn chưa kịp nói đã bị thái sư đánh gãy, hắn nhàn nhạt nói, ngữ khí lại kiên quyết " Lão phu không cùng ngài nói đùa, ngài không học thì đừng quấy rầy những người khác, mời ngài ra ngoài. "

Bạch Thụy Viên nghẹn họng, hắn sắc mặt trở nên khó coi, âm trầm nhìn về phía Bạch Thụy Ngôn.

Bạch Thụy Ngôn lại làm như không thấy, nàng ngữ khí mang đáng thương " Xin lỗi đại hoàng huynh, ta sai rồi... "

Bạch Thụy Viên trong lòng hung hăng đem Bạch Thụy Ngôn đánh trên dưới một trăm lần, ngoài mặt lại hiền lành cười " Không sao, nhị muội không cần để ý, là bất cẩn thôi. "

Thái sư lại lạnh giọng " Đại hoàng tử, mời ra ngoài, lão phu còn phải tiếp tục giảng bài. "

Bạch Thụy Viên đen mặt, hắn mạnh bạo hướng bên ngoài đi.

Thái sư lại nhìn về phía nàng, ngữ khí nghiêm khắc " Nhị công chúa, không cần theo hắn học hư. "

Bạch Thụy Ngôn hướng hắn ngọt ngào cười " Sư phó, ta đã biết~ "

Thái sư nhìn nàng làm nũng, hắn chỉ đành lắc đầu cười, lại tiếp tục giảng dạy.

Bên ngoài, Ngụy Hề thấy Bạch Thụy Viên sắc mặt âm trầm đi ra bên ngoài, nàng nhíu mày. Nàng không thích hắn, hắn luôn dụ dỗ điện hạ nhà nàng chạy loạn. Thật may lần này bị đuổi ra ngoài chỉ có hắn.

Ngụy Hề ngoan ngoãn đứng yên bên ngoài chờ Bạch Thụy Ngôn, nàng dường như không biết mỏi giống nhau, thoạt nhìn sắc mặt hồng hào, tinh lực tràn trề.

Đợi thật lâu, bên trong truyền đến giọng trẻ con ầm ĩ. Thái sư nhìn sắc trời, bàn tay vung lên, cho phép lớp học kết thúc.

Các thế tử, quận mã nghiêm chỉnh đứng thành hàng, đồng thanh hô " Tạm biệt sư phó! "

Thái sư vuốt râu gật đầu. Thế tử, quận mã chỉnh tề đi ra ngoài theo hàng.

Bạch Thụy Ngôn thu dọn đồ đạc chậm nhất. Nàng thu thập đã xong, vừa định ra về, tiếng thái sư vang lên " Điện hạ, chậm một chút. "

Bạch Thụy Ngôn nghe lời đứng lại, nàng xoay người về phía thái sư, cung kính hỏi " Sư phó, có vấn đề gì chỉ giáo Thụy Ngôn sao? "

Thái sư kéo nàng tìm một chỗ ngồi xuống, nghiêm túc nhìn nàng " Điện hạ cảm thấy, như thế nào là một vị Vua tốt? "

Bạch Thụy Ngôn giật mình, đời trước tuy rằng thái sư có ý bồi dưỡng nàng, nhưng chưa từng trực tiếp như thế này.

Nàng cuối đầu, nghĩ nghĩ " Theo Thụy Ngôn, làm một vị Vua tốt không phải chuyện dễ. "

Thái sư vừa lòng gật đầu, lại hỏi " Kia, theo điện hạ, làm sao để làm một vị Vua tốt? "

Bạch Thụy Ngôn " Theo Thụy Ngôn, một vị Vua tốt, đầu tiên phải yêu dân như con. "

Thái sư gật đầu nhìn nàng " Tiếp theo đâu? "

Bạch Thụy Ngôn " Tiếp theo, chính là phải quyết đoán. Không thể quá mềm lòng, đó là nhu nhược. Không thể quá cứng nhắc, đó là cổ hủ. Không thể bỏ bê việc nước, thiên vị triều thần. Không thể quá nghe lời một vị quan lại nào, phải có chính kiến. "

Nàng ngừng một chút, sau đó lại nói " Dân phải giàu thì nước mới mạnh, lấy được lòng dân mới là một vị Vua tốt. "

Thái sư gật đầu, thật sâu nhìn nàng. Bạch Thủy Ngôn khẩn trương, nàng nghiêm chỉnh chờ đợi thái sư lên tiếng. Một lúc lâu, thái sư cười to, hắn vuốt rau, trên mặt cười đến càng thêm từ ái " Kia, điện hạ cảm thấy bệ hạ là một vị Vua tốt sao? "

Nàng nghiêm túc gật đầu " Phụ hoàng là một vị Vua tốt! "

Thái sư cười khằng khặc " Hảo, đã trễ, điện hạ trở về đi. Ngày khác, chúng ta lại tiếp tục. "

Bạch Thụy Ngôn cung kính " Hảo, tạm biệt sư phó, Thụy Ngôn xin phép cáo từ. "

Thái sư mỉm cười, một tay vuốt râu, một bàn tay vung lên, ý bảo nàng có thể về.

Nhìn theo bóng dáng Bạch Thụy Ngôn rời đi, nụ cười trên môi hắn chưa từng tắt.

Bạch Thụy Ngôn, là một hạt giống tốt. Tiếp tục bồi dưỡng nàng, tương lai nàng sẽ là một minh quân.

Hắn tin tưởng như thế.