Việt Linh Quốc

Chương 11: Vô đề




Trở lại nơi luyện tập, Bạch Thụy Ngôn tâm trí vẫn luôn ở tại đại sảnh. Nàng vô cùng muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

Nhận thấy được Bạch Thụy Ngôn tâm trạng vẫn luôn không tập trung, Tôn Y Hàm cũng không có tâm tình luyện kiếm " Như thế nào từ nãy đến giờ, ngươi vẫn luôn ngẩn người nha? Là có chỗ nào không hiểu? Hay là do không muốn cùng ta luyện kiếm đâu? "

Bạch Thụy Ngôn nhẹ lắc đầu, thở dài " Nơi nào có. Ta lo lắng cho ngoại công. "

Tôn Y Hàm không hiểu, đối với nàng, sư phụ vô cùng mạnh, sẽ không ai có thể gây hại đến hắn. Như thế nào Bạch Thụy Ngôn lại lo lắng? Còn vẫn luôn nhăn mi, một bộ rầu rĩ đâu?

Nàng nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn nàng " Sư phụ lợi hại lắm, có gì mà ngươi phải lo lắng? "

Bạch Thụy Ngôn nơi nào có thể nói cho nàng biết? Nàng là trọng sinh trở lại, hiển nhiên, trong quá khứ không hề có chuyện này xảy ra. Dù rằng hiện tại thời điểm này, nàng vẫn còn nghe theo Bạch Thụy Viên xúi giục, nơi nơi chạy loạn, nhưng nàng cũng có thể biết rõ tin tức phía ngoại giới. Ngoại công lúc đó vẫn là thường xuyên chạy đến hoàng cung cùng nàng chơi, lại nữa, nàng vẫn chưa nghe được bất kì tin tức nào liên quan đến chuyện này từ phía giang hồ.

Chuyện này không phải nhỏ, không có khả năng sẽ bị giấu xuống. Phải biết, người trong giang hồ nói cho oai là như thế, thực chất lại là một đám miệng rộng. . ngôn tình hoàn

Kỳ Tông môn cùng La Hán môn ở trong giang hồ lại không phải là cái vô danh tiểu tốt môn phái, ngay cả chuyện một tên đệ tử của La Hán môn lén lút chạy đến thanh lâu còn bị bọn hắn biết, một miệng truyền mười, như thế nào chuyện quan trọng như này lại im phăng phắc đâu?

Cho nên, nếu đời trước nàng không nghe được bất kì cái gì tin tức, chứng tỏ là không hề có chuyện này xảy ra.

Đừng hỏi nàng vì sao lại biết nhiều về giang hồ như thế, chính là Bạch Thụy Hân cũng là một cái miệng rộng người. Hắn luôn là cùng Kỳ Uyển thao thao bất tuyệt, nàng ngồi bên cạnh cũng nghe được không ít. Khi đó vẫn còn là hài tử, đương nhiên nàng vô cùng hào hứng nghe hắn kể.

Chờ đã lâu vẫn không nghe được Bạch Thụy Ngôn trả lời, Tôn Y Hàm có chút mất kiên nhẫn, nàng lên tiếng thúc giục " Như thế nào không trả lời a? "

Bạch Thụy Ngôn do dự một hồi, nàng cắn răng nói dối " Kia, ta là lo lắng ngoại công bận xử lí chính sự, không có thời gian cùng ta chơi... "

Tôn Y Hàm một bộ hiểu ra, nàng cười ha hả, đập tay lên vai Bạch Thụy Ngôn " Cái này là chuyện nhỏ! Ta bồi ngươi chơi! "

Nàng nhẹ thở ra, nhẹ oán trách " Quên mất ngươi vẫn còn là hài tử đâu, ham chơi cũng là bình thường. Cứ ngập ngừng thế kia, làm ta tưởng là có chuyện gì nguy hiểm đâu. "

Bạch Thụy Ngôn đau đến nhe răng trợn mắt, nàng xoa xoa vai. Nghe Tôn Y Hàm lời nói, nàng vừa tức lại vừa buồn cười.

Nội tâm phun tào, cô nãi nãi, ta tuổi còn lớn hơn ngươi nhiều đâu!

Kỳ Trạch vẫn đang cùng La Hồng thảo luận, hắn hoàn toàn không hiểu làm sao lại xảy ra chuyện kì quái này.

La Hồng mặt mày đen thui, hắn tức giận đến hàm râu cũng đều đi theo run lên kịch liệt " Thật đáng chết! Để ta biết được là tên nào đứng sau chuyện này, ta nhất định phải đem hắn đánh cho thừa sống thiếu chết! "

Kỳ Trạch lạnh cả khuôn mặt, tổn thất 20 tên đệ tử tinh anh, hắn trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Nhìn đến La Hồng lỗ mãng, hắn thở dài khuyên nhủ " La huynh, chớ có nóng giận hại thân thể. Ta không tin chúng ta không tra được phía sau hung thủ. "

La Hồng bực bội, hắn liếc mắt nhìn xuống dưới sàn, chỉ vào thi thể nam nhân " Kỳ huynh nhìn xem, tên đệ tử này bị phế đi toàn thân kinh mạch, lục phũ ngũ tạng dập nát, ngay cả vị trí nơi trái tim cũng có dấu ấn của một bàn tay. Dùng đến chiêu thức âm độc như vậy, tuyệt không phải là người bình thường, không mau chóng tìm ra hắn, thiên hạ e rằng sẽ gặp đại nạn! "

Kỳ Trạch đáy mắt chứa tức giận, nhưng hắn vẫn chưa đến nỗi cùng La Hồng giống nhau lỗ mãng " Ta biết, chúng ta trước hết đem thi thể hắn mai táng, sau đó lại phái ra một lượng lớn đệ tử tinh anh đi điều tra chuyện này, phải mau chóng ngăn chặn kẻ kia tiếp tục tàn sát người vô tội. "

La Hồng nhăn mày " E rằng chỉ có hai tông môn chúng ta là không đủ, ta nghĩ nên nhờ đến sự trợ giúp của những môn phái khác. Dù sao, chuyện này cũng là chuyện hệ trọng, ảnh hưởng to lớn đến sự an nguy của toàn dân trong thiên hạ. "

Hắn ánh mắt chợt lóe, vui mừng vỗ bàn " Không phải huynh có hiền tế là đương kim thánh thượng sao? Có thể nhờ đến hắn giúp ra một phần binh lực đâu! "

Kỳ Trạch nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu " Trước hết chúng ta cứ điều tra, nếu vẫn không có kết quả, lúc đó nhờ đến sự trợ giúp cũng chưa phải là muộn. Hiện tại chuyện quan trọng là tìm ra tung tích của 39 tên đệ tử còn lại, không nên làm ra động tĩnh quá lớn, làm lòng người hoảng loạn. "

La Hồng muốn nói lại thôi, cuối cùng đành thở dài đồng ý. Kỳ Trạch nói đúng, là do hắn nhất thời lỗ mãng.

Liên tiếp hơn một tháng trời, La Hán môn đệ tử cùng Kỳ Tông môn đệ tử đi được vô cùng gần. Hai bên môn phái vẫn luôn bận rộn chạy khắp nơi, vẫn là không có được bất kì cái gì tin tức.

Một ngày nọ, Kỳ Trạch đang bận rộn giáo Bạch Thụy Ngôn, Tôn Y Hàm cùng đám đệ tử luyện kiếm, Lâm Thiện sắc mặt khó coi chạy vào, hắn thì thầm vào tai Kỳ Trạch, theo sau, Kỳ Trạch tức giận cùng hắn rời đi.

Đến trước đại sảnh, La Hồng tức giận nắm chặt tay, gân xanh bạo khởi. Kỳ Trạch chạy đến, nhìn đến 39 thi thể trên mặt đất, hắn nháy mắt thất thần, quên mất phản ứng.

Thi thể xích lõa, vết thương chồng chất, trên ngực bị đào rỗng, trái tim biến mất không thấy. Trên mặt càng thảm, hốc mắt chỗ sâu lõm, mất đi đôi mắt, miệng bị người khâu chặt.

39 thi thể đều đồng dạng mất đi trái tim cùng đôi mắt.

Lục phũ ngũ tạng dập nát, kinh mạch toàn thân bị phế, xương sườn toàn bộ bị gãy vụn.

Kỳ Trạch khống chế được không để dạ dày trào ngược, ngăn lại nôn mửa.

Hắn lập tức ra lệnh không cho bọn đệ tử tuổi còn nhỏ chạy đến nơi này, Lâm Thiện cùng Tinh Lâm vội vàng chạy đến nơi luyện tập, nghiêm khắc nhìn chằm chằm các nàng.

La Hồng hận chết nghiến răng nghiến lợi, nếu đây không phải Kỳ Tông môn, hắn đã sớm đập nát đồ để phát tiết.

Trong số 39 thi thể xấu số, có một tiểu đồ đệ hắn yêu thương.

Ngày đó, tiểu đồ đệ cười sáng lạn nói với hắn, hắn muốn đi theo phụ giúp các sư huynh, đồng thời muốn đi ra giang hồ, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Hắn tràn đầy hoài bão cùng nhiệt huyết, nói rằng hắn muốn đi ngao du khắp thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, cướp phú tế bần.

La Hồng khi đó sủng nịch sờ hắn đầu nhỏ, nhìn đến trong mắt hắn tồn tại ánh sáng cùng nhiệt hỏa, hắn cũng đi theo lòng tràn đầy vui mừng. Hắn sảng khoái phất tay " Tốt, cứ thế đi thôi! Đợi các ngươi trở về, vi sư cho ngươi đi ra bên ngoài nhìn ngắm thế gian, đi theo đuổi hoài bão của ngươi! "

Hắn tiểu đồ đệ vui vẻ gật đầu nhỏ, thiếu niên 17 tuổi, chính là tràn đầy nhiệt huyết cùng trượng nghĩa.

La Hồng cười cười dặn dò " Nhớ kĩ, dù có gặp bất kì chuyện gì, hay ở trong hoàn cảnh nào, nhất định phải giữ được tấm lòng trong sạch, không thể nghe lời kẻ xấu mà làm ô uế thanh danh tông môn của chúng ta. Còn có, nhìn ngắm đủ rồi liền trở về, biết không? Vi sư cùng các sư huynh luôn chào đón ngươi. "

Nhìn ngày đó tiểu đồ đệ cùng hiện tại tàn phá thi thể, hắn yên lặng rơi nước mắt. Hắn nhất định phải vì hắn tiểu đồ đệ báo thù, vì 19 đệ tử của tông môn báo thù!

Thù này không trả, thề không làm người!

La Hồng thương tâm, Kỳ Trạch cũng không khá hơn là bao. 20 tên đệ tử nằm ở đây, đều là năm đó hắn một tay dạy dỗ.

Hắn tức giận, một tay chụp ngã phía bên ngoài đại thụ.

_________________________________________________________

Chap này tặng cho bạn RioOke, đừng buồn cục cưng nhóe!