Sau đội điều tra hiện trường khám nghiệm hiện trường hoàn thành bước ban đầu để xác định và khoanh vùng các đối tượng khả nghi và kẻ đó chính là gã Lịch Minh Huy - kẻ đã gây ra cái chết của giám đốc khu vực Bắc Kinh của tập đoàn cầu cảng Chernoye Zoloto thì ngay trong tối hôm đó, ban chuyên án do Hạ Xuyên Sinh đứng đầu sau khi thống nhất kế hoạch thì toàn đội đã sẵn sàng, tới khi giao nhiệm vụ cho từng tổ đội một để vây bắt tên Lịch Minh Huy kia thì khi Tô đại tá gọi tới tên của Tô Vân thì cả đội nhìn qua ngó lại cũng chẳng thấy cô nàng đâu, rồi như nhớ ra cái gì đó thì anh chàng đại úy tên Tùy Sơn liền nói:
- Đúng rồi, thưa đại tá, vừa rồi cháu thấy Mỹ Vân mặc thường phục, mượn xe của cháu, lại còn mang theo súng với mấy băng đạn nữa...
Tô đại tá và Hạ Xuyên Sinh nghe anh chàng Tùy Sơn nói vậy thì biểu hiện trên nét mặt bỗng biến sắc, cả hai tỏ ra vô cùng khẩn trương, Hạ Xuyên Sinh liền nói:
- Vậy thì hỏng rồi, có thể Mỹ Vân đang tới khu nhà nghỉ gần với đất Thiên Tân rồi, nơi đó thì theo như trinh sát báo về là thằng cha Lịch Minh Huy kia đang trốn ở đó!!!
Tô đại tá chán nản mà ngồi phịch xuống ghế, ông ta vừa định ra lệnh toàn đội ngồi xuống để bàn bạc mà thay đổi kế hoạch sao cho phù hợp với tình huống mới nhất thì Kiến Phương bên này liền nói:
- Mọi người cứ bàn bạc đi, còn về phần Mỹ Vân tôi sẽ đi tìm cô ấy, yên tâm!!!
Dứt lời hắn liền khoác tạm một cái áo khoác rồi chạy ra bên ngoài, vừa ra tới cửa rồi tiến vào hành lang thì anh chàng Tùy Sơn kia cũng chạy theo sau lưng hắn rồi nói:
- Dương cố vấn, chiếc xe là chiếc KIA Cerato màu xanh nhé, cả sở chỉ có mỗi 1 chiếc của tôi thôi!!!
Kiến Phương nghe vậy gật đầu rồi chạy nhanh xuống chỗ garage của cơ quan, vừa bước xuống được vài bậc cầu thang, lại nhận thấy không có người ở nơi này, hắn liền vận phép rồi thoắt cái, thân ảnh của hắn đã xuất hiện tại garage, đưa mắt nhìn lên thì hắn thở phào nhẹ nhõm vì mình đang đứng ở vị trí điểm mù của chiếc camera an ninh.
Nói thật ra thì giám đốc cho lắp camera cho có mà thôi chứ bố bảo thì chẳng có thằng giở hơi nào lại tự mình chui đầu vào mà cướp xe của cảnh sát, lúc này Kiến Phương đưa mắt nhìn quanh một hồi nhưng không thấy chiếc xe mà Tùy Sơn đã nói đâu nên chứng tỏ rằng Tô Vân đã đi, hết cách hắn liền định tới phòng an ninh để kiểm tra camera nhưng nghĩ lại hắn lại thôi và hắn ngay lập tức dùng thuật đảo không, chỉ sau một vài phút thì hắn cũng biết là cô nàng Tô Vân này đã phóng xe đi và đi đâu.
Suy tính hướng đi một hồi rồi hắn cũng tạo ra được hướng đi và tọa độ của chiếc xe, ngay lập tức hắn liền vận phép ẩn thân rồi triệu ra phong hỏa vân mà lao đi, không như Tuấn Anh thì Kiến Phương luôn luôn suy tính kỹ lưỡng với kế hoạch của mình đề ra là hắn lao đi trên bầu trời dù có là ngày hay đêm thì cũng phải dùng thuật ẩn thân và che đi cả khí tức của mình nữa để đề phòng phàm nhân nhìn thấy và cũng để tránh đi tai mắt của những thế lực khác nhòm ngó, điều này rất giống với người cha Dương Nguyên quá cố của hắn.
Với tốc độ cực nhanh là khoảng hơn 18000 km/h tương đương với thang đo tốc độ 15 Mach tức là gấp 3 lần với vận tốc đạt mức siêu thanh và cũng chẳng mất nhiều thời gian khi đi theo hướng chỉ định của phép thức địa trong bộ 72 phép địa sát của mình thì Kiến Phương đã dễ dàng tìm tới chiếc xe mà Tô Vân đang lái như việc tìm đồ trong túi.
Và những gì Kiến Phương từ trên cao phải nói là cạn lời, kỳ thực thì cô nàng Tô Vân này cũng là phụ nữ thật đấy, nhưng vì cái trình độ lái xe phóng bạt mạng ngay trên con phố đông đúc tấp nập như những gã say thế này thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn, hắn còn không hiểu làm thế quái nào mà cô ấy lại có thể có bằng lái xe được, thấy xe sắp lao qua ngã tư đông xe mà đèn tín hiệu gần đó còn gần 10 giây nữa và sắp chuyển sang đỏ mà cô nàng vẫn lao đi, không hề có dấu hiệu giảm tốc độ.
Kiến Phương nhận thấy thì cứ cái đà này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra tai nạn, cô nàng Tô Vân này không sớm thì muộn cũng sẽ vì tai nạn mà mất mạng vì trước đó hắn đã thấy được số mệnh của cô nàng sẽ bị Hắc Bạch vô thường lên để bắt đi vào đúng ngày hôm nay nhưng mà Kiến Phương hắn đã có mặt ở đây thì không phải để làm cảnh, hắn hay hai người Tuấn Anh và Khải Vũ muốn nghịch thiên thì dù Ngọc Hoàng biết thì cũng chẳng làm gì được hắn vì ở sau ba người bọn hắn có ai chống lưng thì cũng đã rõ.
Dù chưa đến giờ nhưng Kiến Phương đã thấy bóng hình hai gã trắng đen đang đứng gần đó uống trà và quanh đó còn một số bé quỷ sai đang nhìn những người tham gia giao thông bằng ánh mắt thèm khát, bọn này đôi lúc còn quét quét đám xích câu hồn xuống nền đất khiến Kiến Phương vô cùng khó chịu, không suy nghĩ nhiều, khi thấy đèn tín hiệu giao thông gần đó còn mấy giây ngắn ngủi nữa sẽ tới đèn đỏ, không muốn một trong mười gã Diêm vương dưới kia sẽ hưởng hết vẻ đẹp của Tô Vân, hắn liền hạ mình xuống rồi ngồi vào chiếc ghế ở phía cô nàng rồi hiện hình ra rồi nói:
- Cô dừng lại được rồi đấy!!!
Tô Vân do đang chú ý lái xe nên không để ý ở hàng ghế phía sau thì khi nàng nghe thấy tiếng của Kiến Phương thì nàng giật mình mà giậm chân phanh và do nàng đang lao với tốc độ nhanh, lại thêm cả không thèm thắt dây an toàn nên đã khiến cho cả chúi người về phía trước, cũng may là Kiến Phương với phản ứng nhanh đã đưa tay vòng ra phía trước để giữ lại cô nàng tránh bị đập mặt vào vô lăng và cũng kịp lúc bên ngoài thì đèn tín hiệu cũng đã chuyển sang đỏ, Kiến Phương liền nói:
- Cô điên à, anh trai Viên Hải của cô không hề thích điều này đâu!!!
Tô Vân không quan tâm đến việc Kiến Phương vào đây từ lúc nào, nàng nghe vậy thì hét lên:
- Anh im đi, anh thì biết cái quái gì anh ấy chứ!!!
Kiến Phương nghe vậy thì thở dài:
- Bây giờ cô muốn gặp anh ấy không???
Tô Vân nghe vậy thì sững người lại, sau khi trấn tĩnh lại, nàng liền nói:
- Anh ấy mất rồi!!!
Kiến Phương gật gật đầu:
- Đúng vậy nhưng đó là về mặt thân xác, còn về linh hồn thì anh ta đang ngồi bên cạnh cô đó!!!
Tô Vân lúc này nghe Kiến Phương nói vậy thì tỏ ra nghi ngờ:
- Vậy sao tôi không thấy anh ấy!!!
Kiến Phương liền nói:
- Nếu bây giờ tôi cho cô gặp anh ấy nhưng với một điều kiện...
Không để Kiến Phương nói hết, Tô Vân liền cắt lời:
- Gì cũng được, miễn sao tôi gặp lại anh ấy!!!
Kiến Phương nghe vậy thì cũng gật gật đầu, rồi hắn lấy chiếc iPhone 7 Plus trong túi mình ra rồi bật lại đoạn ghi âm lên cho Tô Vân nghe lại rồi nói:
- Cô có thể nghe lại những gì cô...
Tô Vân liền cắt lời:
- Dương cố vấn, nếu anh cho tôi gặp lại được Viên Hải, tôi hứa sẽ làm mọi việc anh yêu cầu...
Bỗng nhận ra mình bị hớ, Tô Vân liền xua xua tay:
- Ý tôi...
Kiến Phương nghe nàng nói vậy thì nở ra một nụ cười trông như một gã biến thái nhưng hắn liền xua tay rồi nói:
- Thôi cô đánh xe vào lề đường đi, sau đó thì hai người chào nhau đi, tôi sẽ ra ngoài chờ, cho hai người 10 phút riêng tư!!!
Dứt lời thì Kiến Phương cũng chờ cho Tô Vân đánh xe vào lề đường bên phải rồi hắn mở cửa xe rồi bước ra ngoài và hắn cũng không quên rút chìa khóa chiếc xe ra đề phòng cô nàng Tô Vân lại chạy mất thì lại nhọc công đuổi theo thì mệt lắm, sau khoảng 15 phút thì Tô Vân cũng bước ra khỏi xe, lúc này thì trên nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng là đôi mắt đã ngấn lệ, nàng đưa tay lên quệt qua hai mắt rồi nhìn Kiến Phương rồi cố gắng kìm nén cảm xúc mà nói:
- Dương cố vấn, cảm ơn anh!!!
Kiến Phương khẽ gật đầu rồi nói:
- Không có gì???
Rồi hắn nhìn về phía hồn phách của Viên Hải đang đứng sau Tô Vân:
- Đội trưởng, đến giờ đi rồi, yên tâm, anh sẽ được Hắc Bạch vô thường dìu đi chứ không phải bắt đi đâu!!!
Tô Vân nghe vậy thì quay lại hỏi anh trai mình:
- Viên Hải, anh định đi đâu???
Kiến Phương liền nói:
- Hồn thể của anh ấy đã quá yếu rồi, phải đi xuống âm ty để đầu thai thôi!!!
Tô Vân nghe vậy ngây ra một chút, sau đó liền tiến tới rồi túm lấy cổ áo của Kiến Phương rồi nói:
- Anh nói cái gì, anh em tôi mãi mới được gặp nhau, chưa gì anh đã bắt anh đấy đi là sao???
Kiến Phương thở dài:
- Cô bị làm sao đấy, nếu anh cô không đi thì chắc chắn sau này xuống dưới đó sẽ bị phạt vô cùng nặng đó, có tôi ở đây thì người ở dưới đó sẽ nể mặt tôi sẽ giúp cho anh trai cô đi sớm, không phải xếp hàng!!!
Tô Vân không thèm quan tâm những lời mà Kiến Phương vừa nói mà cô nàng cứ thế mà đấm thùm thụp vào ngực hắn rồi nói:
- Có tôi ở đây, anh ấy không được đi đâu hết!!!
Kiến Phương vừa định nói thì hồn phách của Viên Hải liền nói với Tô Vân:
- Nha đầu ngốc này, cậu ấy nói đúng đó, đến lúc tao phải đi rồi...
Tô Vân lúc này hai mắt nước mắt đã giàn giụa ra, hai tay cô nàng vẫn túm cổ áo Kiến Phương dường như vẫn muốn níu kéo:
- Dương cố vấn, anh giúp tôi giữ anh ấy ở lại đi, tôi sẽ trao tấm thân này cho anh luôn đó, xin anh!!!
Dứt lời thì Tô Vân cũng chuẩn bị quỳ sụp xuống, Kiến Phương thấy vậy thì đã đỡ nàng đứng dậy rồi nói:
- Không thể đâu!!!
Tô Vân nghe vậy thì lắc đầu:
- Tại sao không được!!!
Viên Hải lúc này mới trấn an:
- Mày đừng làm khó Dương cố vấn nữa, dù sao thì với bản lĩnh của anh ấy thì anh ấy sẽ giúp tao ở đó chờ mày xuống, lúc đó tao sẽ bù đắp cho mày sau!!!
Tô Vân quay lại nhìn hồn phách của Viên Hải và thấy anh ta đang mờ dần, mờ dần rồi tan biến hẳn vào hư không và trước khi tan biến hết thì Viên Hải còn nói lại một câu:
- Mày và Dương cố vấn rất đẹp đôi đấy, trân trọng anh ấy vào...
Rồi hồn phách của Viên Hải cũng tan biến dần vào hư không, thấy hồn phách của anh trai mình mờ nhạt dần theo từng giây, từng phút ngay trước mắt mình một lần nữa, có vẻ như lần này là đi hẳn thì Tô Vân cũng không kìm nén được cảm xúc của mình rồi hậm hức bước vào bên trong xe, Kiến Phương thấy vậy thì cũng đành để cho nàng có không gian riêng, còn hắn thì tiến lại chỗ hai gã Hắc Bạch vô thường để nói gì đó.
Sau khoảng nửa giờ thu mình trong ô tô để tự trấn an lại bản thân mình trước sự ra đi của anh trai Viên Hải thì lúc này Tô Vân cũng đã lấy lại được bình tĩnh rồi nàng cũng gạt đi nước mắt vì trong người vẫn còn nhiệm vụ phải đưa tên Lịch Minh Huy kia ra trước vòng pháp luật, sau đó nàng cũng bước ra khỏi chiếc xe rồi nhanh chóng tiến lại phía Kiến Phương rồi khẽ ngượng ngùng nói:
- Tôi... tôi xin lỗi!!!
Kiến Phương cười:
- Không có gì đâu, lên xe đi, tôi sẽ chở cô tới nơi cần tới!!!
Tô Vân sau khi được nói chuyện với Viên Hải thì tính tình của cô nàng lúc này thì cũng đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều nên Kiến Phương cũng đã đỡ mất thời gian để mở mồm khuyên nhủ cô nàng và lần này thì Kiến Phương đã chủ động ngồi vào ghế chính, dù cho là hắn không phải là chủ nhân của chiếc KIA Cerato kia nhưng thà để hắn cầm lái còn hơn là để cho Tô Vân lái, chứ nếu mà nhìn thấy nàng ta mà lái chắc anh bạn đại úy Tùy Sơn kia biết chắc sẽ khóc hết nước mắt mất.
Sau hơn hai giờ đồng hồ phải căng mắt lái xe, trong khi Tô Vân thì vẫn ung dung ngồi ở ghế phụ bên này thì cũng không biết nàng đã thiếp đi từ lúc nào nhưng do hiện giờ cả hai đã tới được khu vực cảng Thiên Tân vì theo như thông báo của tổ điều tra thì tên tội phạm Lịch Minh Huy kia đang lẩn trốn ở khu vực này và Tô Vân trước đó đã thông báo về cho ban chỉ huy là hai người đang tới Thiên Tân và bên tổ trinh sát đã thông báo cho bên cảnh sát Thiên Tân tới giúp đỡ.
Kiến Phương sau khi đánh thức Tô Vân dậy để cả hai người cùng đi thám thính tình hình nơi này, theo như Kiến Phương hỏi thổ địa nơi này là lão sư huynh Nhị Phú thì được biết đây vốn là khu vực được quy hoạch làm cầu cảng thương mại nhưng do có một sự cố gì đó nên đã bị bỏ hoang nên khung cảnh nơi đây vô cùng vắng người qua lại và rất thích hợp là điểm tập kết cho các bạn là người chơi hệ ma tóe và đớ...
Hai người Kiến Phương và Tô Vân cùng nhau đi vào bên trong khu vực bỏ hoang này, nhìn qua thì có thể thấy quang cảnh xung quanh nơi này trông vô cùng xác xơ hoang tàn, nhiều hạng mục chỉ cần nhìn qua thôi đã thấy gỉ sét nên có thể thấy bằng mắt thường mà không phải thử cũng biết là đã xuống cấp trầm trọng, nên làm cho không gian nơi này trở nên lạnh lẽo như giữa trời đông giá buốt.
Tô Vân dù có súng trong tay nhưng trong lòng nàng lúc này không hiểu sao lại đang tỏ ra vô cùng lo lắng và biểu hiện rõ nhất chính là trên trán nàng đang toát ra mồ hôi lạnh, nàng cứ từng bước lại nép sát vào người Kiến Phương vì lúc này chỉ có hắn mới là nơi chắc chắn nhất để cho nàng dựa vào.
Còn với Kiến Phương bên này thì dù cho cảnh vật trước mặt hắn có xác xơ hay hoang tàn hơn nữa thì dù có cho tiền tấn thì nơi này cũng chẳng thể nào khiến hắn tỏ ra sợ hãi, từng bước bình thản nhàn nhã bước đi, đang bình thường bước đi để nhìn ngó xung quanh thì bỗng hắn cảm thấy có gì đó sai sai, không hiểu sao tay hắn lại ấm đến vậy, đến khi nhìn xuống cánh tay mình thì hắn mới quay sang nói với Tô Vân:
- Này, tôi biết là tôi đẹp trai nhưng không có chuyện tôi dễ dãi đâu... mà cô sợ à!!!
Tô Vân bên này một tay vẫn còn đang cầm chắc khẩu súng trong tay nghe hắn nói vậy, tuy giọng nói vẫn còn hơi run run nhưng nàng ta vẫn cố tỏ ra đanh thép:
- Cái gì, anh đâu phải là mẫu người tôi thích!!!
Kiến Phương chán nản:
- Ờ, thế cô định...
Không để hắn nói hết, Tô Vân đã chen vào:
- Anh muốn làm gì, này trong tay tôi có súng đó!!!
Kiến Phương nghe nàng nói vậy thì càng tỏ ra chán nản:
- Cô nói linh tinh cái gì vậy, được vậy thì tôi sẽ chứng minh cho cô thấy là cô đang sợ để cô tâm phục khẩu phục luôn!!!
Tô Vân nghe vậy thì hất mặt về phía Kiến Phương:
- Được, anh có giỏi thì chứng minh đi!!!
Kiến Phương cười:
- Vậy thì con mèo hoang đó chắc cũng không làm cô sợ đến mức đó nhỉ???
Tô Vân nghe vậy thì cũng không rét mà run:
- Ý... ý anh là sao???
Kiến Phương nhếch mép:
- Vậy cô có biết từ khi con mèo đó xuất hiện, cô đang nắm lấy tay ai không???
Nghe tới đây, Tô Vân liền đưa tay trái mình lên thì thấy bàn tay ngọc ngà của mình đang nắm chặt lấy bàn tay phải ấm áp của Kiến Phương, cô nàng Tô Vân tỏ rõ sự ngại ngùng rồi bắt đầu cảm thấy mình quê, quá quê, trên khuôn mặt thì cũng đỏ ửng lên, cô nàng còn đang ấp úng thì Kiến Phương nhắc khéo:
- Thôi, cô bỏ tay tôi ra được rồi, cô nắm chặt quá đấy... đau!!!
Vừa dứt lời, Kiến Phương còn định trêu cô nàng cảnh sát thêm một lúc nữa thì bỗng hắn cảm nhận từ phía sau có mùi yêu khí nồng đậm, có thể là nó cảm nhận được qua nỗi sợ vừa rồi của Tô Vân mà kéo đến hóng hớt, Kiến Phương lúc này không thèm ngoái đầu lại xem nó là cái loại yêu quái gì, hắn chỉ quay sang nói với Tô Vân:
- Điều mà cô sợ nhất là gì???
Tô Vân nghĩ Kiến Phương vẫn còn muốn trêu đùa mình thì lắc đầu:
- Tôi hả, tôi chẳng sợ gì hết???
Kiến Phương nét mặt cười khinh thường, thấy vậy Tô Vân liền hỏi:
- Ý anh là sao???
Kiến Phương nhún vai đáp:
- Được, nếu cô nói vậy thì chứng tỏ cô không sợ gián nhỉ, hay là chuột!!!
Tô Vân nghe hắn nói vậy thì không hiểu sao mà anh chàng này lại có thể biết được nỗi sợ thầm kín bấy lâu nay của mình, cô nàng liền gạt đi:
- Vớ vẩn, làm gì có!!!
Kiến Phương cười:
- Ờ, thế thì phía sau cô có cả gián và chuột thành tinh đó, không tin cô cứ thử quay lại mà xem, xem xong rồi thì đừng có mà ôm chặt lấy tôi đấy!!!
Tô Vân cười khinh, nàng liền quay người lại để chứng minh anh chàng này đang chém gió, vài lời chỉ vừa thốt ra thì đã:
- Để bổn cô nương đây cho... anh...
Không kịp nói hết câu thì trên nét mặt của cô nàng đã biến sắc rồi nàng ta nhảy chồm lên mà ôm chặt lấy Kiến Phương mà gào lên vô cùng sợ hãi:
- Chuột... chạy đi... nó đuổi đến rồi kìa...
Kèm theo đó là những tiếng gào khóc vì sợ hãi của nàng cảnh sát, Kiến Phương lắc đầu cười khổ:
- Chém gió!!!
Dứt lời, hắn còn chẳng buồn quay lại, cũng chẳng thèm nhắm mục tiêu mà liền trực tiếp vung tay đánh ra một luồng trấn hồn chưởng vì hắn chẳng thèm để mắt tới cái đám lâu la này và ngay lập tức mấy con yêu quái hay nói đúng hơn là đám chuột, gián thành tinh kia do mới chỉ có thành tinh được vài ba ngày ngắn ngủi, chúng còn chưa kịp làm ăn được gì thì đã ăn phải một chưởng bá đạo của một bậc thượng đẳng tiên như Kiến Phương mà tan thành tro bụi theo đúng nghĩa đen...