Chương 71: Oan gia ngõ hẹp.
Giọng nói của người phụ nữ kia vừa cất lên thì cũng chẳng hiểu sao lại đúng vào cái giờ phút n·hạy c·ảm như vậy, trong lúc Kính Thiên đang đỡ Hải Yến b·ất t·ỉnh nhân sự, còn Tuấn Anh bên này thì do bất ngờ bị lôi xuống nước nên không kịp dùng phép tỵ thủy nên quần áo trên người hắn đã ướt sũng, hắn lại đang vừa thở vừa vận phép tạo hơi ấm để giúp cho cả ba người ấm lên thì cái giọng nói của người kia đã khiến hắn phải khựng lại:
- Ồ lại là tên t·ội p·hạm nhà người hả!!!!
Tuấn Anh với bộ dạng ướt nhẹp liền đứng dậy rồi nói về phía cô nàng đó:
- Cô nói ai là t·ội p·hạm???
Và khi hắn vừa dứt câu thì nhìn kỹ về người phụ nữ đang rọi đèn vào hai người mình thì Tuấn Anh cũng nhận ra đó không ai khác chính nữ cảnh sát xinh đẹp mà chính mình đã xui xẻo có cuộc chạm mặt bất đắc dĩ vào buổi chiều hôm đó, còn đang ngây người vì sự xuất hiện không ai ngờ tới thì bỗng nàng cảnh sát kia đã rọi đèn về phía Hải Yến đang nằm hôn mê rồi như nhận ra điều gì đó, cô nàng liền nói:
- Thì ra chính hai người các ngươi là thủ phạm!!!
Rồi nàng liền rút súng ra mà chĩa về phía hai người rồi cảnh báo:
- Bỏ v·ũ k·hí xuống và giơ tay lên, hai người các ngươi sẽ được hưởng sự khoan hồng!!!
Dứt câu thì cô nàng cảnh sát liền rút bộ đàm ra rồi nói lại vào đó như là để thông báo sự việc, còn Kính Thiên bên này nghe xong thì liền đặt Hải Yến xuống và để nàng gối đầu lên đùi mình rồi do phía trước mặt mình là một nữ cảnh sát đang chĩa súng về phía mình, do cô ta không phải yêu ma chúng quỷ nên hắn cũng không dám lắm mồm mà trực tiếp giơ tay lên, hắn liền quay sang phía Tuấn Anh rồi nói:
- Này, cậu có quen cô ta hả???
Tuấn Anh lúc này tỏ ra vô cùng khó chịu, không quan tâm tới cô nàng cảnh sát đang chĩa súng về phía hai người mình, hắn liền nói:
- Hừ, hôm nay tôi không dạy cô một bài học là không được rồi, chiều nay cô va vào tôi và không hề nói lí lẽ đã định bắt tôi, bây giờ thì tôi cứu người cô lại nghi tôi b·ắt c·óc và g·iết người sao???
Vừa dứt câu, Tuấn Anh cũng chẳng thèm lằng nhằng, hắn liền lập tức vận một ít thần lực vì dù sao trước mặt hắn bây giờ cũng chỉ là một cô nàng phàm nhân nên nặng lắm thì cũng chỉ là lôi hồn phách của cô nàng này ra khỏi thân xác rồi sau khi xong việc thì hồn phách của cô ta sẽ tự nhập vào thân xác của mình, ý nghĩ vừa thoáng qua thì vừa hay hắn đã phi thân lên, vừa định đánh một chưởng để rút hồn phách của cô cảnh sát ra như đúng kế hoạch thì đã có biến số xảy ra.
Cô cảnh sát không kịp phản ứng để bóp cò bắn chỉ thiên coi như là để cảnh cáo nhưng vì Tuấn Anh hắn quá nhanh nên cô nàng không kịp phản ứng nhưng dù sao cô ta cũng đã kịp hô lên một tiếng như là để cầu cứu một ai đó nhưng mà... nó lạ lắm:
- Dương cố vấn... cứu...
Cô nàng cảnh sát chưa kịp nói hết câu thì một chưởng đó của Tuấn Anh đã ập tới, khi luồng chưởng đó của hắn sắp ập vào người cô nàng và cô ta còn tưởng như mình sắp c·hết vì khi đó một chút gì đó của nguyên hồn cô nàng sắp bật ra khỏi cơ thể thì bỗng một luồng khí ấm áp đã chạm vào cô nàng đã khiến cái cảm giác t·ử v·ong kia biến mất và đã giúp cho cô nàng yên tâm phần nào.
Còn bên này thì ngay lập tức một cánh tay từ đâu xuất hiện và chặn lại một chưởng đó của Tuấn Anh một cách nhẹ nhàng, điều đó xảy ra ngay trước mắt khiến cho hắn ngây người, còn đang nghĩ là còn một cao nhân nữa cũng đang ở đây, chẳng lẽ lại phải chiến một trận nhưng không để hắn chờ lâu thì giọng nói của người đó vang lên đã giúp hắn gạt đi cái suy nghĩ kia:
- Xa tôi, cậu hơi nóng nảy quá nhỉ... huynh đệ!!!
Người đó vừa dứt lời thì cũng là lúc Tuấn Anh nhận ra giọng nói đó là của ai, Tuấn Anh liền thu tay lại rồi nhìn người đó mà cười:
- Không ngờ đó!!!
Và người đó cũng từ từ hiện ra ngay phía sau cô nàng cảnh sát rồi cũng đi ra là một bóng người thanh niên và người đó chính là Kiến Phương, khi ông bạn hiện hình trở lại thì Tuấn Anh càng cười một cách sảng khoái khiến cho Kính Thiên và cô nàng cảnh sát kia khó hiểu, sau đó Tuấn Anh liền hướng về phía cô nàng cảnh sát còn đang ngây ngốc mà hỏi Kiến Phương:
- Sao cậu lại quen với cái ngữ này???
Cô cảnh sát lúc này đã định thần lại thì nghe thấy hai từ "ngữ này" cô liền phản bác lại:
- "Cái ngữ này" tên yêu quái này, ngươi không biết người bên cạnh ta đây là một vị thần tiên sao???
Rồi ngay lập tức cô ta liền quay sang nói với Kiến Phương:
- Dương cố vấn, anh hãy giúp em dạy cho hắn một bài học đi!!!
Tuấn Anh nghe xong thì cả người như ngây dại đi rồi quay sang nói chất vấn Kiến Phương:
- Cái gì, cậu là người yêu của con quỷ cái này á!!!
Cô nàng cảnh sát nghe vậy thì lập tức trong người như đã bùng lửa giận liền lộ ra mặt thật của một con quỷ dữ ẩn sâu trong người rồi hướng về phía Tuấn Anh mà quát như mẹ đang mắng con vậy:
- Này, tên lưu manh nhà anh chứ, nếu không phải là có quen biết với Kiến Phương mà quen biết với anh ấy cũng là một diễm phúc đó, nếu không thì hôm nay bổn cô nương đây đã cho hai tên t·ội p·hạm nhà ngươi ăn kẹo đồng thay cơm!!!
Kiến Phương thấy hai người không ai chịu ai thì cũng khó xử vì một bên là người yêu còn bên kia là người bạn lâu năm nên dù có phải nhận mưa bom bão đạn hắn cũng đành phải chen vào giữa cuộc khẩu chiến của hai người mà cố gắng ngăn cản lại hai người:
- Thôi xin hai người đừng cãi nhau nữa, vào chủ đề chính đi!!!
Tuấn Anh nghe huynh đệ mình nói vậy thì cũng hạ hảo, sau đó thì quay lại gọi Kính Thiên đang giơ hai tay như thúc thủ vô sách từ nãy tới giờ để dìu Hải Yến ra chỗ này, hiểu ý và cũng biết là cuộc khẩu chiến đã kết thúc thì Kính Thiên cũng đỡ Hải Yến đứng lên rồi dìu cô nàng về phía ba người, Tuấn Anh giới thiệu với Kiến Phương:
- Cậu này là Lưu Kính Thiên, pháp sư phái Mao Sơn, còn cô gái này là Hải Yến, bạn của tôi!!!
Lưu Kính Thiên cười rồi đưa một tay ra bắt tay với Kiến Phương, Kiến Phương cũng bắt tay với Kính Thiên xong thì cũng kéo lại cô cảnh sát đang giận dỗi mà giới thiệu:
- Vậy ra cậu có người thương rồi, vậy thì tôi cũng giới thiệu luôn đây là Tô Mỹ Vân, bạn gái tôi và cũng là đội phó đội điều tra của cảnh sát thành phố!!!
Tuấn Anh nghe xong thì trên nét mặt như không có một chút gì gọi là biểu cảm:
- Ờ!!! Rất vui khi được làm quen với... à mà thôi...
Tô Vân nghe vậy cũng chẳng thèm quan tâm tới hắn, còn Tuấn Anh thì chỉ về phía Hải Yến đang b·ất t·ỉnh rồi nói với Kiến Phương:
- Cô ấy có vẻ đã b·ất t·ỉnh khá lâu rồi, bây giờ cậu có thể giúp tôi đi vào thần thức của cô ấy, để gọi cô ấy dạy được không, tôi nghĩ là cô ấy bị nhiễm phải thủy độc khí rồi!!!
Tô Vân bên này như nghe thấy điều gì đó liền quay lại nhìn nhìn Hải Yến một lúc rồi chen vào hỏi:
- Cô ấy là Hải Yến sao, liệu có phải là Trương Hải Yến, con gái của tỷ phú Trương Học Viễn không???
Tuấn Anh nghe vậy thì nhún vai tỏ ra lạnh nhạt:
- Ai mà biết được, mà nếu có là con của tỷ phú thì cũng chưa đến lượt tôi!!!
Tô Vân liền nói lại:
- Tôi đâu có hỏi anh!!!
Kiến Phương nghe vậy thì thở dài:
- Thôi, hai người có thể dẹp đi sự hiểu lầm được không???
Tuấn Anh và Tô Vân nhìn nhau rồi gật đầu đồng thanh:
- KHÔNG BAO GIỜ!!!
Lưu Kính Thiên bên này liền chen vào:
- Thôi, hai người không ai nhường ai thì thôi nhưng mà nên tạm gác lại thù hằn đi vì ở đây vẫn còn một người đang cần giúp này!!!!
Tuấn Anh thở dài rồi tiến lại chỗ Kính Thiên và đỡ lấy Hải Yến rồi nói với Kiến Phương:
- Bây giờ hãy về ký túc xá của tôi!!!
Rồi như nhớ ra gì đó, hắn liền nói tiếp:
- À mà cậu chuyển lời giúp tôi chuyển lời hỏi xem cô bạn gái của cậu có bộ quần áo nào thì thay hộ cô ấy với, chứ tôi, cậu và tên đạo sĩ này thì không thích hợp lắm!!!
Kiến Phương gật đầu đáp ứng rồi quay lại thì hắn thấy vẻ mặt... của Tô Vân và cũng biết là cô nàng của mình nghe được thì hắn nói lại:
- Vậy em giúp bạn anh một chút nhé!!!!
Tô Vân chỉ hừ một tiếng rồi cũng gật đầu đồng ý rồi bước đi một hướng khác, còn lại ba người thì trở lại ký túc xác của Tuấn Anh và Kính Thiên để chuẩn bị giúp Hải Yến tỉnh lại, bỗng như nhớ ra cái gì đó, Kiến Phương sau đó liền nhờ Kính Thiên đi giúp Tô Vân hay nói đúng hơn là để phòng tên đứng sau kia hành động, Kính Thiên cũng đáp ứng rồi cũng nhanh chóng đi mất.
Khoảng 15 phút sau thì năm người đã ở trong ký túc xá của Tuấn Anh và Lưu Kính Thiên, Tô Vân sau khi lấy ra một bộ quần áo sơ mi nữ, quần âu thì được sự nhờ vả của Kiến Phương và cũng có trách nhiệm của một người cảnh sát nên đã ở trong phòng mà thay đồ hộ Hải Yến và cô nàng này cũng vô cùng cảnh giác khi đã khóa trái cửa từ bên trong để nhốt cả ba người Tuấn Anh, Kiến Phương và Kính Thiên ở bên ngoài hành lang, đề phòng ba người nhòm ngó vào bên trong.
Thây cả ba bị nhốt bên ngoài phòng, lại thấy các phòng xung quanh đây thì sinh viên hầu như không có, may ra thì chỉ có mấy sinh viên có điều kiện hay mặt mũi như hắn và Tuấn Anh ở mà đã là sinh viên có điều kiện thì giờ này bọn đấy đã lên bar hay đi phượt ở chỗ con mẹ nào rồi chứ hơi đâu mà ở lại trong phòng xem phim hành động hai người, nên Kính Thiên lúc này cũng không có việc gì làm nên đã ngồi bệt xuống nền đá rồi lôi chiếc máy iPhone 7 mới mua ra mà nghịch ngợm
Tuấn Anh sau đó cũng lôi máy ra mà nghịch một chút, lúc sau thì như nhớ ra cái gì đó, hắn liền hỏi Kiến Phương:
- Kiến Phương, cậu quen cô cảnh sát này từ đâu vậy???
Kiến Phương cũng đang ngồi cày candy crush saga bên này nghe vậy thì cười:
- À, do có một vụ án bí ẩn nên tôi đã giúp đỡ một chút và ai ngờ là đã giúp đỡ cô nàng này một cách thành công và bọn tôi đã thành một cặp được hơn một tháng rồi, muốn tôi kể không!!!
Tuấn Anh gật gật đầu, Kính Thiên bên này nghe vậy thì cũng bật chế động hóng và sau khoảng 20 phút ngồi nghe Kiến Phương chém gió thì Tuấn Anh cũng à lên một tiếng rồi hỏi tiếp:
- Vậy cậu bây giờ là cố vấn của cô ấy???
Kiến Phương gật gật đầu:
- Ờ đúng rồi mà thực ra là cố vấn trong đội điều tra hiện tượng lạ của cô ấy!!!
Tuấn Anh lại hỏi:
- Cơ duyên như nào mà lại trở thành cố vấn vậy???
Kiến Phương cũng lắc đầu cười khổ:
- Hơn 20 phút vừa rồi chẳng phải tôi đã kể hết cho cậu rồi sao!!!
Tuấn Anh gật đầu rồi hỏi:
- Hiểu rồi, mà nếu vậy cậu là cố vấn của đội điều tra hiện tượng lạ thì chắc là cậu đã biết đến vụ việc ở trường tôi???
Kiến Phương gật đầu tỏ ý đã biết, Tuấn Anh thấy vậy thì liền trách:
- Hừ thế mà chiều nay cậu không có mặt ở đây để giải thích cho người yêu cậu tôi là người quen, suýt chút nữa thì cô nàng đã còng tay tôi rồi!!!
Kiến Phương cười:
- Tôi cũng có mặt nhưng có một số việc nên tôi đã đi về trước nên khi cậu v·a c·hạm với cô ấy thì tôi cũng đã về rồi, sorry huynh đệ nha!!!
Kính Thiên đang hóng hớt bên này, nghe được cuộc trò chuyện của hai người thì cũng chen vào góp vui:
- Ồ vậy ngoài tôi ra thì cậu cũng đã v·a c·hạm với cả cảnh sát cơ à!!!
Tuấn Anh nghe xong thì méo mặt:
- Ờ, bây giờ đã biết nhau rồi vậy cậu có thể giúp chúng tôi về việc hàng yêu bắt quỷ không???
Kính Thiên nghe vậy thì cười lớn:
- Đương nhiên là được chứ, đó cũng là trách nhiệm của tôi ở dương gian này mà!!!
Kính Thiên vừa dứt lời thì cả ba cùng cười phá lên, Kiến Phương nói:
- Vậy thì gã đạo sĩ nhà cậu được vào đội, đội của chúng ta đã có xem nào, ba người huynh đệ chúng ta, hòa thượng có tóc, trai miền biển, cảnh sát và bây giờ lại có thêm cả đạo sĩ, một đám hổ lốn nhỉ!!!!
Tuấn Anh nghe xong bản danh sách thì há hốc mồm:
- Cái gì, cậu lôi cả cảnh sát vào à???
Kiến Phương gật đầu:
- Ờ, cần câu cơm đó!!!
Lưu Kính Thiên thích thú:
- Vậy hai người cậu còn hai ba vị huynh đệ nữa sao???
Tuấn Anh gật đầu:
- Ờ, người đầu tiên là Khải Vũ, huynh đệ đồng môn và cũng chơi với chúng tôi từ khi vẫn còn cởi chuồng, hòa thượng có tóc là Tịnh Hòa, coi như đó là một tên hành giả tham ăn tục uống, còn người còn lại là con trai của Đông Hải long vương Ngao Tử Lam!!!!
Lưu Kính Thiên nghe xong thì ồ lên một tiếng, còn đang định nói gì thì cánh cửa phòng được Tô Vân mở ra và nói:
- Bây giờ tới lượt các anh vào đó!!!
Cô nàng nói xong thì Kính Thiên và Kiến Phương liền đi vào trước, Tô Vân vừa quay vào thì bàn tay của Tuấn Anh từ phía sau liền đặt lên vai cô nàng khiến cô nàng quay lại, Tuấn Anh lúc này đã xuống nước, nói:
- Haizz, dù sao thì có lẽ sự việc chiều nay cũng là do hiểu lầm, hy vọng cô không để bụng!!!!
Tô Vân cũng gật đầu rồi nở ra một nụ cười nhẹ nhàng và nụ cười đó đã khiến cho Tuấn Anh đã hiểu vì sao Kiến Phương lại thích cô nàng này, trong đầu hắn suy nghĩ:
- "Kiến Phương, cái con dê già nhà cậu, bây giờ tôi đã hiểu rồi!!!!"
Còn Tô Vân nói:
- Một phần cũng là lỗi của tôi mà, bây giờ đã là người một nhà, hy vọng rằng sau này chúng ta sẽ giúp đỡ nhau!!!
Tuấn Anh cũng cười rồi cả hai cùng bước vào trong phòng, sau khi vào trong thì Tuấn Anh hướng về phía Kiến Phương rồi nói:
- Vẫn trò cũ chứ, ở bức tranh ấy!!!!
Kiến Phương hiểu ý thì gật đầu rồi đáp:
- Triển thôi!!!
Rồi hắn quay sang nói với hai người coi như là để phân phó nhiệm vụ:
- Mỹ Vân, em hãy trông chừng xác của hai người bọn anh, còn cậu đạo sĩ hãy mở ra âm dương nhãn của cậu mà để ý ma quỷ, trong vòng muộn nhất là 15 phút sau thì bọn tôi sẽ quay trở lại!!!
Hai người Tô Vân và Kính Thiên liền gật gật đầu đồng ý, chỉ cần có vậy thì Tuấn Anh và Kiến Phương liền nhanh chóng ngồi xuống sàn rồi đồng thời đọc chú ngữ:
- "Trấn hồn nhị thập thức... Hải Yến, tam hồn cửu phách khai mở!!!"
Dứt lời, cơ thể hai người liền thoát ra hai luồng sáng màu vàng ánh kim và màu cam đồng thời cơ thể của hai người liền bất động trong cùng một tư thế và hai luồng sáng kia liền bay về phía Hải Yến đang nằm rồi nhập thẳng vào bên trong cơ thể của Hải Yến đang bất động trên giường...
----------------
Ở một diễn biến khác thì lúc này, khi trên bầu trời đỏ rực và xung quanh là 9 thiên thể đang lơ lửng ở đó, tại doanh trại q·uân đ·ội của Cửu Tinh giới, trong lúc khoảng 50 vạn binh lính đang luyện tập thì, còn phía trên thành thì đã có một số vị tướng quân lạ mặt đang quan sát binh lính của mình đang luyện tập dưới sự chỉ đạo của một vị giáo đầu, nhận thấy có chút gì đó sai sai, một vị tướng quân liền một bước nhảy xuống đất rồi kêu binh lính dừng lại, sau đó ông ta liền chỉ đạo lại một vài động tác, còn đang chỉ đạo gì đó thì bỗng từ xa một giọng nói của nữ nhân vang lên khiến ông ta phải khựng lại:
- Cha... cha... cha... !!!
Tiếng gọi của nữ nhân đó vang lên từ đằng xa khiến cho Cửu Long đại đế đang ở bên này phải dừng lại việc quan sát huấn luyện binh sĩ, sau đó ông ta rồi đưa mắt nhìn về hướng vừa phát ra giọng nói nhưng không thấy gì nhưng ông ta cũng thừa biết là Nguyệt Lệ đã trở về nhưng ông ta cũng chẳng quan tâm mà tiếp tục đứng trên gò đất mà xem Thanh Phi đô đốc huấn luyện binh sĩ.
Còn về Thanh Phi đô đốc vốn là phó tướng của Thanh Phù tướng quân nhưng do Thanh Phù đã ra trận nên việc huấn luyện binh sĩ đã được Cửu Long giao cho hắn, sau khi nhận thấy động tác của binh sĩ đã ổn phải quay lại mà nhìn về phía sau mà nhìn về một người đàn ông và khi thấy ông ta gật đầu thì Thanh Phi đô đốc cũng tiếp tục với việc huấn luyện.
Và phía Thanh Phi vừa nhìn thì ở đó có một người đàn ông này có dáng người uy nghiêm, vô cùng cao lớn, làn da ngăm nâu với vô số vết sẹo đã trai cùng hai cánh tay thì cơ bắp cuồn cuộn trông vô cùng lực lưỡng, trên người khoác một bộ chiếc giáp bằng thần long cốt và luôn luôn đeo bên hông một thanh bảo kiếm và đó chính là Cửu Long đại đế của Cửu Tinh giới.
Ông ta vừa quay lại thì đã thấy từ phía đằng xa đang có hai bóng người đang bay đến và đó chính là đôi uyên ương Vĩ Thành và Nguyệt Lệ, khi hai người vừa đáp xuống thì Nguyệt Lệ liền lao tới ôm chặt lấy ông ta và nói:
- Con nhớ cha quá!!!
Cửu Long đại đế vỗ nhè nhẹ lên lưng cô con gái rồi nói:
- Được rồi, con về là ta mừng rồi!!!
Vĩ Thành lúc này đã tiến lại, hắn liền hành lễ với Cửu Long đại đế:
- Vĩ Thành xin bái kiến đại đế!!!
Cửu Long đại đế đưa tay rồi vỗ một cái lên vai Vĩ Thành rồi cười lớn:
- Sao lại là đại đế, đến lúc này thì phải là nhạc phụ đại nhân mới đúng, ngươi chuẩn bị cho mời Hoàng Quy lão nhân tới đây để nói chuyện với ta đi!!!
Vĩ Thành nghe xong thì cũng cười:
- Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, Vĩ Thành xin bái kiến nhạc phụ đại nhân!!!
Nguyệt Lệ nghe hai người nói vậy thì cũng cười rồi khi thấy Cửu Long đại đế mặc chiến giáp, lại còn đang xem xét binh sĩ luyện tập thì nàng thắc mắc:
- Cha, thường ngày quan sát binh sĩ luyện tập là việc của Thanh Phù thúc thúc cơ mà, sao cha lại ở đây!!!!
Cửu Long thở dài:
- Haizz, Thanh Phù đang dẫn quân ở ngoài biên cương Cửu Tinh giới ta, đệ ấy đang chiến đấu với bọn Thiết Cốt xâm lấn đất của ta, lần này thì ta sẽ tiêu diệt tận gốc bọn chúng!!!
Vĩ Thành nghe vậy thì tiến lại rồi nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con hy vọng người có thể cho con ra chiến trận cùng với người, con hy vọng mình có thể giúp được gì đó!!!
Cửu Long cười lớn:
- Khá lắm, khá lắm, không uổng công ta nhận ngươi là hiền tế của Lệ nhi và cũng rất có khí chất đồ đệ của Hoàng Quy lão huynh, được, vậy thì ngày kia chúng ta sẽ ra chiến trường để xem là đám Thiết Cốt đó gan to thế nào mà dám x·âm p·hạm Cửu Tinh ta!!!