Chương 6: Đầu thai.
Ở bên ngoài thì Ân Lưu đã bị Hoàng Quy lão nhân lừa cho một vố, hắn chỉ nghe được những tiếng quát với lại cả tiếng đao kiếm chém vào nhau vô cùng ác liệt ở bên trong làm khói sương mờ ảo... nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn thì bên trong vùng sương mù, Hoàng Quy lão nhân sau khi giải quyết xong tên quỷ kia thì lão cũng kệ mẹ sự đời mà lão dựa lưng lên tảng đá lớn gần đó mà tu rượu cùng với cái vẻ mặt đăm chiêu, có lẽ trong đầu lão đang suy nghĩ lại cái sai lầm tai hại của lão.
Mãi cho tới sáng hôm sau, khi hai người Hoàng Quy lão nhân trở lại làng thì Ân Lưu đã nhanh mồm kể lại toàn bộ quá trình mà Hoàng Quy lão nhân đã diệt quỷ như thế nào và khỏi phải nói thì phần lớn đều là do hắn thêm mắm dặm muối, chém gió mà ra.
Và kể từ đó, như lời hứa của lão trưởng làng thì cứ mỗi năm dân làng lại cử một đến hai tên thanh niên lên núi Liên Mộc để học đạo như những gì mà trưởng làng và Hoàng Quy lão nhân đã giao kèo với nhau từ trước đó...
Với Hoàng Quy lão nhân thì sau khoảng mười năm tìm nhân tài thì lão vẫn chưa tìm được người nào ưng ý để nhận làm đệ tử nội môn để còn truyền lại đạo pháp và pháp thuật, duy chỉ trong đám đệ tử của lão thì có một người họ Hà tên Nhị Phú là có tư chất y thuật và phong thủy thuật vô cùng cao thâm, khó có thể tìm được ai trong Bàn Cổ giới có thể sánh bằng được với hắn nhưng về phương diện học pháp thuật của hắn thì những gì lão có thể dậy cho hắn thì chỉ như là "nước đổ đầu vịt" nên hắn chỉ học được 9 phép phòng thân đơn giản mà thôi.......
----------------
Trở lại hiện tại thì như nhẩm tính được hôm nay sẽ có cố nhân tới thăm, Hoàng Quy lão nhân như mọi ngày vẫn cầm một hồ lô rượu rồi đi ra ngoài khu rừng mà tìm đại một cây cổ thụ rồi nhảy thẳng lên một cành cây lớn đó mà ngồi vừa tu rượu, vừa hát vu vơ cái gì đó do chính lão nghĩ ta.
Vừa hay, đúng lúc hai thầy trò Lão Quân cũng bay tới bên dưới chân Liên Mộc sơn, hai thầy trò lão vừa đặt chân xuống mặt đất, Lão Quân nhìn lên ngọn núi trước mặt rồi cười thầm, sau đó lão liền cứ thế mà đi bộ lên mà không dùng phép, Tiểu Kim thấy vậy thì cũng cảm thấy khỏi hiểu nhưng không tiện hỏi mà làm theo tương tự như lão.
Khi hai người lên gần tới trang quán thì Tiểu Kim bất chợt nghe thấy có tiếng hát vu vơ của một lão đầu, hắn bất giác ngó lên phía trên thì thấy trên một cành cây lớn có một lão đầu râu tóc bạc phơ đang ngồi vắt vẻo, trong tay là một hồ lô rượu, lão tu ừng ừng và có vẻ như là không thèm để ý tới sự việc xung quanh, như nghe được tiếng bước chân, lão đầu chợt đọc to:
"Ai đến nơi đây
Phong cảnh nơi này
Rêu phong ẩm mốc
Không bảo
Không vật
Chỉ có túy tiên
Không mau...
À... thì.... à.......
Cút xéo
Đồ nhi đâu đánh gãy.........
chân......... kẻ lạ mặt cho ta"
Đọc xong lão cười lớn, Lão Quân cũng hiểu ra là lão đang trêu mình vì đã quá lâu hai người không gặp, lão chưa kịp đáp lại thì Tiểu Kim do chưa biết lão là ai liền lên tiếng quát tháo lão:
"Hỗn xược, nhà ngươi không biết ai đang đứng trước cửa trang quán hay sao???''
Lão già nghe vậy thì cười lớn và nói với cái giọng lèm bà lèm bèm của người say:
"Trẻ con!!! Kể cả trời có sập, đất có rung chuyển, tên nhóc Ngọc Hoàng xuống tới đây ta vẫn mặc kệ...''
Tiểu Kim giận dữ...
"To gan lớn m.....''
Chưa kịp dứt câu, Lão Quân liền quay sang trừng mắt nhìn hắn, nhìn qua rõ ràng với ý là ra hiệu cho hắn im miệng, Tiểu Kim thấy trên khuôn mặt lão đang hiện lên vẻ như không hài lòng thì cũng ngậm mồm lại rồi sau đó lão bước lên một bước, chắp tay ra sau lưng rồi mới đáp lễ lại:
"Đâu Suất xuất cung
Thái Thượng tam thanh
Lão tiên lão túy
Tuy không cùng chỗ
Nhưng vẫn cùng chí
Tiếp đón như lão huynh
Cố nhân ta sẽ về!!!"
Đọc xong Lão Quân cũng cười lớn:
"Huynh đệ mau rót rượu mời khách đi chứ!!!''
Hoàng Quy lão nhân nghe xong câu thơ kia của Lão Quân thì liền nhảy xuống rồi nói:
"Ayza!!! Lâu quá, đã mười lăm năm rồi ta và huynh chưa gặp nhau, ta đây cũng đã nhẩm đoán được huynh đệ hôm nay tới nhưng tính ta xuề xòa huynh cũng biết đó, thôi uống tạm rượu trong hồ lô đi, vẫn còn ấm lắm...''
Nói xong lão ném cái hồ lô về phía Lão Quân, Lão Quân liền đưa tay chộp lấy hồ lô rượu rồi nói:
"Với ta thì mới có mười mấy ngày thôi!!!''
Sau đó lão cũng ngửa cổ lên mà uống trông như vô cùng sảng khoái, Tiểu Kim ở bên cạnh thấy lão đầu này xuề xòa như vậy đối với sư phụ mình nhưng Thái Thượng Lão Quân cũng vô cùng nể trọng, vậy phải biết bài vị và pháp lực của lão già trước mặt sâu đến nhường nào, uống xong thì Lão Quân quay sang phía Tiểu Kim còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì nói:
"Nhà ngươi còn không mau ra bái kiến tiền bối đi, vị này chính là Hoàng Quy lão nhân - Hoàng đại tiên, một trong năm người khi xưa đã phong ấn Hắc Trùng!!!''
Tiểu Kim nghe vậy thì cũng nhanh chóng tiến lên rồi cúi người chắp tay trước lão:
"Tiểu Kim xin bái kiến Hoàng Quy lão nhân, do không biết đại tiên là ai nên mong đại tiên thứ lỗi...''
Hoàng Quy lão nhân cười lớn có vẻ như rất sảng khoái, lão chỉ nói:
"Ta thứ lỗi cho tên nhóc nhà ngươi!!!''
Rồi bỗng nhiên lão để ý thấy nơi ấn đường của Tiểu Kim có gì đó thì liền nói với Lão Quân:
"Lão Quân, huynh xem này, tên tiểu đồng này của huynh đã bị nhiễm tà khí, ấn đường nó rất đen, ta e là phải nhanh thì mới cứu được nó...''
Tiểu Kim nghe lão nói vậy, tưởng lão đang đùa nhưng thấy trên nét mắt của lão lại vô cùng nghiêm trọng nên hắn như c·hết lặng đi, Lão Quân thấy vậy cũng gật đầu:
"Ta biết, thế nên ta mới đến chỗ huynh để nhờ huynh hỗ trợ và ta cũng biết huynh có một tên đệ tử khá tốt về y thuật...''
Như hiểu ý của lão, Hoàng Quy lão nhân liền nói to vào bên trong:
"Hà Nhị Phú, nhà ngươi hãy vác xác của ngươi ra đây cho ta, có việc đang cần tới nhà ngươi đây!!!''
Sau một lúc thì một người tầm 25 tuổi bước ra rồi hành lễ với Lão Quân, đợi cho hắn xong, Hoàng Quy lão nhân liền nói:
"Ngươi hãy thay ta rút độc trong người tiểu tử này, ta và Lão Quân có việc phải làm!!!''
Hà Nhị Phú nghe vậy liền tiến tới chỗ Tiểu Kim xem xét một lúc rồi nói:
"Thưa sư phụ, với loại độc khí này thì con cần phải mất 6 ngày 7 đêm mới thanh trừ được...''
Hoàng Quy lão nhân không quan tâm mà nói:
"Ayza!!! Cái tên ngốc này, ngươi làm gì thì mặc kệ ngươi, y thuật ta truyền cho ngươi mà ngươi chỉ có vậy thôi hả, thôi cứu người là trên hết, ngươi mau lên đi!!!''
Nhị Phú nghe vậy thì cũng nhanh chóng đưa Tiểu Kim đi theo mình vào bên trong trang quán, chờ cho Nhị Phú đưa Tiểu Kim đi rồi Hoàng Quy lão nhân mới quay sang phía Lão Quân, lão liền nói:
"Tên đó là đồ đệ ngoại môn của ta, tên hắn là Hà Nhị Phú, tuy hắn cũng có một nửa dòng máu thần tiên trong người nhưng mà tư chất học đạo thuật và quyền thuật thì lại hầu như là bằng không nhưng xét về y thuật, thuật phong thủy, chế tạo v·ũ k·hí thì theo ta thấy hắn còn hơn cả đám chúng ta ngày trước!!!''
Lão Quân gật đầu tấm tắc khen:
"Hảo đồ đệ!!!''
Hoàng Quy lão nhân lại nói tiếp:
"Ta còn có suy đoán rằng khoảng 1346 năm nữa ta sẽ có một đồ đệ vô cùng kiệt xuất, hắn có thể học tất cả mọi thứ từ ta mà có khi hắn còn hơn cả ta nữa đó huynh hiểu không!!!''
Thấy Lão Quân gật gật đầu, rồi lão lại thở dài:
"Haizz!!! Nhưng mà về cái vị trí điều hành đạo môn thì ta lại phải chờ thêm 16 năm nữa, sẽ có thêm 3 tên đồ đệ có tư chất cũng không khác gì hắn...''
Chưa nói xong Lão Quân đã cắt lời:
"Tức là lão huynh phải đợi 1362 năm nữa sao???''
Hoàng Quy lão nhân vẫn tỏ ra dửng dưng:
"Ayza!!! Đúng vậy à!!!''
Lão Quân nói tiếp:
"Ta cũng đã suy tính trước huynh là 1362 năm sau cũng sẽ có người ứng kiếp để đánh bại cái tên Hắc Trùng kia, hy vọng đó sẽ là một trong 3 tên đồ đệ đó của huynh!!!''
Nói xong lão cười lớn, Hoàng Quy lão nhân cũng gật đầu cười rồi cười theo, xong Lão Quân lại nói tiếp:
"Và đó cũng chính là việc thứ hai ta tới để tìm huynh!!!''
Hiểu ý, Hoàng Quy lão nhân liền hỏi:
"Ý huynh là lỗ đen phong ấn năm xưa đang thoát uế khí đó hả???''
Lão Quân gật đầu:
"Đúng vậy và bây giờ chỉ có lão huynh mới giúp được ta trấn áp lại nó thôi, mà kể ra mà tìm được hai tên kia thì chúng ta cũng đủ bộ tứ năm đó à....''
Chỉ cần nói vậy thì hai lão cũng ngầm hiểu ý nhau, sau đó cả hai lão liền chuẩn bị linh khí trong người rồi thêm cả pháp khí phòng vệ, sau đó Hoàng Quy lão nhân dùng phép truyền âm vào trong dặn dò Nhị Phú và đám đệ tử ngoại môn gì đó, xong thì lão cũng cùng với Lão Quân xuất núi mà tiến về phía nam nơi hố đen kết giới phong ấn Hắc Trùng năm xưa một cách nhanh chóng vì hai lão thừa biết là nó đang có dấu hiệu quá tải.
Bay đến nơi, hai lão liền nhanh chóng bắt đầu bắt ấn làm phép nhưng lại không hề biết rằng một viên thiên kim đan đã bị Bích Khương Tử đánh tráo trước đó và một viên đan đã không còn tính chất ban đầu của một viên thiên kim đan để chặn khí.
Sau khi hai lão làm phép trấn trụ xong thì Lão Quân đưa cho Hoàng Quy lão nhân một viên đan và hai lão già mỗi người cầm một viên thiên kim đan rồi cả hai lão cùng lúc bỏ vào hồ lô tử kim và bình ngọc tịnh, sau đó Lão Quân cũng nhanh chóng dùng phép cởi bỏ phong ấn rồi lão rút kim cang trát ra rồi lão đặt hồ lô tử kim và bình ngọc tịnh vào, Hoàng Quy lão nhân thấy hai chiếc bình này của Lão Quân có khí tức quen thuộc thì hỏi:
"Lão huynh, hai cái này có phải...''
Lão Quân gật đầu:
"Nó đó!!!''
Sau đó hai lão cũng không dài dòng mà trực tiếp vận phép, đến đây tưởng chừng như mọi thứ đã xong xuôi với hai lão tiên già, Hoàng Quy lão nhân vừa ngồi bệt xuống đất thì điều gì cần đến cũng đã đến, một t·iếng n·ổ làm rung chuyển cả tam giới đã lại nổ ra một lần nữa.
Cả tam giới thì các vị đứng đầu như Ngọc Hoàng; Phong Đô đại đế; Đông hải Long vương; Địa Tạng vương; Yêu Vương; Thi Vương; Nhị Lang thần;... tất cả đều cảm nhận được sự rung chuyển của cả tam giới (còn ở nhân giới thì chả thấy rung chuyển cái con mẹ gì xảy ra cả).
Ngay cả tới Bích Khương Tử lúc này hắn đang phi hành trên không thì cũng bị trấn động mà rung lắc nhẹ và đen hơn cho hắn là viên thiên kim đan hoàn chỉnh nhất của Lão Quân đã rơi từ trong tay áo hắn xuống trần và trùng hợp thay viên thiên niên đan hoàn chỉnh đựng trong hồ lô tử kim cũng bị vỡ ra thành hai nửa rồi như có sức bật nó liền phóng thẳng lên trời dưới sự bất ngờ của hai lão đầu.
Dường như chúng có liên kết với nhau khi cả một viên hoàn chỉnh và hai nửa vỡ nứt ra của viên thiên đan kia đều hướng vào nhau mà lao thẳng tới nhau, ngay khi hai viên thiên đan hoàn chỉnh và hai nửa kia v·a c·hạm với nhau và kể từ đó chúng liền mất tăm biệt tích và thời điểm khi chúng xuất hiện lại là mùa thu của 1362 năm sau tức là đêm ngày 26 tháng 7 năm 1996. Trở lại với Hoàng Quy lão nhân và Thái Thượng lão quân thì lúc này, trên nét mặt Lão Quân đã bắt đầu nhăn nhó mà tỏ ra đau đầu:
"Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng bét hết cả rồi!!!''
Hoàng Quy lão nhân nghe vậy thì cũng không tỏ ra hốt hoảng như đã biết từ trước, lão chỉ đăm chiêu một hồi hết nhẩm tính, suy diễn các kiểu rồi như nhận ra điều gì, lão liền đáp lại Lão Quân:
"Bây giờ ta sẽ cố gắng trấn trụ cái hố này, còn huynh hãy đi luyện ra ba thanh thần khí rồi để đó, sau này ta sẽ tới lấy, huynh nhớ kỹ giúp ta khi luyện xong thì hãy mang một vật giao cho Đông hải Long vương để nó hấp thụ tinh hoa của biển cả và đất trời, hai vật còn lại thì huynh cho rơi xuống trần để giúp chúng hấp thụ đủ tinh hoa nhật nguyệt và sát khí...''
Lão Quân nghe xong thì gật đầu:
"Được, ta sẽ nghe theo huynh, nhưng mà có được không đó???''
Hoàng Quy lão nhân gật đầu liền nói:
"Được, huynh cứ nghe theo ta...!!!''
Lão Quân cũng khẽ gật đầu rồi chắp tay cáo từ, trước khi đi thì lão cũng dùng phép nhắn cho đám người Lý Tịnh ở gần đó có gì thì hãy giúp đỡ cho Hoàng Quy lão nhân, xong lão mới bay về thiên cung, còn Hoàng Quy lão nhân thì lão chờ sau khi Lão Quân bay đi khỏi thì lão cũng thở dài rồi lẩm bẩm:
"Đúng là mọi thứ ở nơi này đã hết thật rồi, 1362 năm nữa, nước Nam khi đó đã hấp thu đủ tinh hoa của thiên đan sẽ cho ta một thiên tài!!!''
Lão thầm cảm thán trong đầu "bây giờ là thời của nước Nam, tuy nhỏ bé nhưng linh khí nơi đó vốn đã dồi dào, nay lại còn có thêm sự trợ giúp của thiên đan nữa thì lại càng dồi dào hơn nhiều lần, đúng là số trời đã định" xong, lão lại thở dài:
"Còn trung nguyên đại lục đã hết thời rồi, kẻ đánh bại ngươi sẽ là một người nước Nam, bạn cũ ạ!!!''
Dứt lời, một giọng nói mà đối với lão vô cùng quen thuộc liền vang lên khiến cho không gian xung quanh lão như rung chuyển:
''Khà, khà, lão rùa, ta sẽ chờ, còn lão thì tới lúc đó thì cũng chưa biết thế nào đâu!!!''
Hoàng Quy lão nhân nghe Hắc Trùng khích đểu thì không suy nghĩ nhiều, lão liền dồn toàn bộ linh lực trong người rồi sử ra phát minh mới nhất của mình - trấn hồn thất tinh trận nhằm trấn áp không gian xung quanh nơi này thêm một lần nữa dù biết là nó sẽ không phải là vô hạn nhưng được ngày nào thì hay ngày đó!!!
----------------
Giữa bầu trời đêm nơi hạ giới, tại một vùng núi nơi nước Nam, một thân ảnh to lớn đang ngồi dưỡng thần trong hang động, người này bỗng nhận thấy không gian xung quanh như có chuyển biến, hắn liền mở mắt ngước nhìn lên bầu trời thì thấy cả hàng vạn vì tinh tú đang tụ hội về nơi này, hắn cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ vì hiện tượng này xảy ra đúng như dự đoán của mình.
Bỗng trên bầu trời đêm lóe lên một tia sét xé ngang bầu trời đêm thì khuôn mặt của người này biến sắc, hắn lẩm bẩm gì đó rồi đưa tay rút ra một sợi thần thức rồi nói:
''Đi đi và đừng làm ta thất vọng...!!!"
Người này vừa dứt lời thì một luồng khói trắng từ lòng bàn tay của hắn đã bay v·út đi vào khoảng không gian đen tối của màn đêm...