Chương 59: Mao Sơn tông trưởng môn.
Nhớ lại chuyện cũ năm xưa, thời điểm khoảng hơn mười tám năm về trước, mùa những ngày cuối thu đầu đông năm 1998 tại một vùng núi rừng sơn cước hẻo lánh nơi thôn quê ngoại ô khu thành phố Vũ Hán của tỉnh Hồ Bắc, thời điểm khi bầu trời đã bắt đầu nhá nhem tối, xung quanh nơi này chỉ là một vùng hoang vắng thưa bóng người, lại thêm những cơn gió chớm đông thổi tới càng làm nơi này trở nên có phần u tịch, thoáng chút chỉ vài tiếng huýt sáo của vài người đi làm rẫy trên núi đang chuẩn bị về nhà.
Trong không gian lúc này đã bắt đầu trở nên lành lạnh do sương muối của núi rừng thì bỗng phát ra những tiếng khàn khàn chửi rủa, kèm theo đó là những tiếng vun v·út xé toạc không khí, kèm theo là những tiếng chửi thề như vô cùng khó chịu của một người đàn ông:
- Mẹ cha cái thân xác phàm trần này, biết vậy ta thà ở lại chứ không thèm đầu thai còn hơn...
Rồi từ trong đám cây rậm rạp bước ra một thân ảnh của một lão già với bộ mặt nhăn nheo, biểu hiện là đang rất tức điên chuyện gì đó và có vẻ như lão ta đang vô cùng cáu kỉnh, luôn mồm chửi rủa một điều gì đó, lại trên thân người lão lại khoác một bộ đồ đạo sĩ, tuy nhìn người này không chút gì đó gọi là tiên phong đạo cốt, trên đầu lão là một mái tóc hoa râm, lại nuôi tóc dài nên đằng sau có búi tóc củ tỏi.
Sau lưng áo lão có đeo một vỏ kiếm màu đồng có khắc hai chữ "Cổ Phong" trong tay trái lão là một chiếc phất trần, còn bên tay phải thì lão ta đang lăm lăm một thanh kiếm, lão ta đánh mắt nhìn láo liên đánh giá xung quanh không gian trước mặt nhưng chẳng còn có cảm thấy gì ngoài bờ suối chỉ có nước và sỏi, thêm nữa là cánh rừng trước mặt, thấy đường chân trời đã gần như sắp tối thì lão như tức điên mà gầm lên:
- Đệch mợ, ông mày năm xưa mà còn là thần tiên thì giờ này chắc con quỷ khốn nạn nhà ngươi đã đi đời rồi!!!
Cứ vậy mà lão ta cứ liên mồm chửi rủa hết người này đến người nọ, phát tiết xong lão liền thu kiếm rồi tra lại vào trong vỏ nhưng vẫn trừng mắt phóng ra nhìn xung quanh đề phòng đánh lén rồi sau đó lão ta không để ý đến nữa liền quay người lại rồi bước đi khuất trở lại vào khu rừng.
Sau khi lão ta chửi rủa xong thì lão ta cũng đã trở lại ngôi làng nhỏ trong khu thôn quê trước đó mà mình tới để hóa duyên rồi lão bước qua cánh cổng chào nhìn tuy hơi sơ sài nhưng cũng đủ để cho người phương xa tới biết được đây chính là đường để vào thôn Viên Kiệt.
Lão đạo sĩ này nhanh chóng trở lại khu nhà trung tâm văn hóa của thôn, vừa vào bên trong thì lúc này không khí đã dễ thở hơn rất nhiều do sự việc đã ổn thỏa, mọi người xung quanh đã không còn xúm đông xúm đỏ như lúc ban đầu nữa mà đã tản đi ai làm việc đó, lúc này trong căn nhà văn hóa của thôn thì chỉ còn lại một số người lo lắng cho cậu bé xa lạ đang yếu ớt nằm trên giường kia.
Lại nói về cậu bé đó thì phải quay về một ngày trước đó, khi lão đạo sĩ kia đang đi vi hành loanh quanh ở những thôn làng khác thì khi lão gần tới thôn làng tên Viên Kiệt này thì lão bỗng giật mình khi cảm nhận được một luồng sát khí quanh quẩn nơi này, với tác vụ nghề nghiệp thì lão liền đưa mắt ra xung quanh nhưng chỉ thấy nhân khí của những người dân thôn quê chất phác đang hăng say trong công việc đồng áng.
Nhìn ra thì chỉ toàn người là người, lão liền vận phép rồi mở ra thiên nhãn và lão nhìn thấy trước mặt mình là một luồng sát khí mỏng manh nhưng lạ một chỗ là luồng sát khí này lại trải dài trên đoạn đường, không suy nghĩ nhiều lão liền lần theo luồng sát khí đó mà tìm tới xem đó là gì, lão ta nhanh chóng dùng thuật đạp không mà lao nhanh như Đoàn Dự dùng lăng ba vi bộ mà lướt đi, trong miệng lại luôn mồm lẩm bẩm:
- Chó c·hết, cái thân xác già nua xấu xí này, sau này khi ta về lại ta sẽ thanh toán đủ với ngài đó Hoàng Quy lão nhân!!!
Lao đi một hồi rồi khi lão ta tới một khoảng núi hẹp thì dừng lại vì nhận thấy luồng sát khí đó phát ra từ nơi, nhận ra sâu trong đó là một rừng cây bạt ngàn đang tới mùa rụng lá nhưng không vì thế mà dễ dàng để cho lão ta tìm kiếm quỷ yêu, lão đưa mắt ngước lên trên thì thấy từng tầng sát khí đang tỏa ra trên những tán cây cao chót vót, biết chắc nơi này chính là ngọn nguồn của sát khí, không suy nghĩ nhiều lão liền trực tiếp vận dụng thân pháp của mình mà bước thẳng vào sâu bên trong.
Khi cảm nhận thấy sát khí ngày càng nồng đậm thì lão liền dừng lại rồi nấp đại vào một tán cây rậm để quan sát và lão cũng không quên dùng một tấm ẩn khí phù dán lên người để che giấu đi khí tức của mình.
Quan sát một lúc thì quả đúng như lão dự đoán, ngay trước mắt lão lúc này là một tên quỷ sứ đang loay hoay lúi húi làm gì đó, đến khi nhìn kỹ lại thì nhận ra đó chính là một hài tử đang hấp hối vì bị tên quỷ này hấp thụ dương khí.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chưa rõ câu đó là ai nói nhưng cái đó để sau, không quan trọng, đối với lão lúc này thì cứu người là trên hết, không chần chừ lão liền nặn ra một pháp quyết rồi quát lên:
- Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!!!
Ngay lập tức một hình bát quái từ pháp quyết từ một chưởng của lão phóng tới chỗ tên quỷ kia, tên quỷ bên này cũng giật mình, hắn liền quay lại thì thấy một lão đạo sĩ lỗ mũi trâu đang chõ mũi vào việc tốt của mình, lại thấy trước mắt lão ta đang đánh tới một pháp quyết.
Không chần chừ tên quỷ liền nhanh chóng lách người sang một bên để né tránh rồi nó gầm lên, sau đó cả cơ thể của tên quỷ như bị tách ra làm hai thân ảnh khác nhau và lúc này trước mặt lão đạo sĩ hiện ra là hai tên quỷ giống hệt nhau song sinh.
Một tên liền đưa tay xuống chộp lấy đứa bé đi rồi chạy mất mà chỉ để lại một tên quỷ nhằm chặn đường lão đạo sĩ, lão đạo sĩ thấy vậy thì nhổ một phát ra đất rồi gằn lên:
- Chạy sao, đâu có dễ, hôm nay ông đây sẽ cho hai tên các ngươi biết thế nào là đạo pháp Mao Sơn chính tông!!!
Dứt lời, lão đạo sĩ liền nhanh chóng vung tay phóng ra ba luồng bạch quang mà đánh về phía tên quỷ rồi thân ảnh lão ta cũng lao theo, tiếp đó lão còn nhanh chóng lấy bút chu sa vẽ ngoằn ngoèo một nét gì đó lên lòng bàn tay sau đó rút kiếm rồi cắn đầu lưỡi mà phun máu lên lưỡi kiếm, miệng luôn mồm niệm chú:
- Mao Sơn thần quyết thay ta tru tà, Thái Thượng tam thanh cấp cấp như luật lệnh!!!
Hàng loạt những hành động diễn ra chỉ trong chớp mắt đã khiến cho tên quỷ kia phải đứng hình, đến khi hắn định thần lại thì đã đầu một bên, thân một nẻo, tiếp sau đó thì cả người nó liền tan biến thành tinh phách, sau khi giải quyết xong một tên nhưng vẫn còn một tên nữa nên lão đạo sĩ kia liền nhanh chóng đuổi theo hòng cứu lấy đứa trẻ.
Nhìn qua cái thân thể gầy nhom, ốm yếu đó thì khó ai có thể tin là lão ta có thể đuổi kịp tên quỷ nếu xuất phát cùng một lúc huống hồ là tên quỷ đó đã chạy trước lão cả vài phút nhưng đừng nhìn lão già mà đánh giá thấp thân thủ của lão, lão với thân pháp của mình chưa gì đã nhanh chóng đuổi kịp tên quỷ kia khiến cho nó cũng phải giật mình, còn về phía lão thì lại luôn mồm chửi bới:
- Chó c·hết, dừng lại ngay!!!
Dứt lời nhưng thấy đối phương không dừng lại, biết thân lừa ưa nặng, lão liền đánh ra một lá phù tử sắc về phía tên quỷ nhưng vì nhắm không kỹ nên lá bùa chỉ đánh sượt qua nên không gây ra nhiều thương tích cho tên quỷ mà chỉ có thể khiến cho nó giật mình lỡ tay mà đánh rơi đứa trẻ xuống đất rồi mặc kệ nó rơi tự do mà chạy đi mất.
Cũng may là lão đạo sĩ với thân thủ linh hoạt đã nhanh chóng lao đến kịp mà đỡ lấy đứa bé, lão thở phào một cái nhẹ nhõm rồi khi nhìn xuống đứa bé, hai tay lão bỗng cảm nhận thấy trong người đứa bé này có một chút gì vô cùng kỳ lạ, dùng phép nhìn vào thể nội của đứa bé một hồi, sau khi xong thì lão cười phá lên:
- Hay thật, đến cả ngươi cũng muốn chơi ta sao???
Rồi lão lại lắc đầu thở dài ngao ngán rồi cảm thán một thứ gì đó:
- Haizz, giờ trên thiên đình chắc đang hả hê lắm đây, các người cứ chờ đó, ta tu thân xong sẽ lên chơi các người một trận cho hả dạ!!!
Dứt lời, lão liền quay người bỏ đi rồi nhắm hướng thôn Viên Kiệt mà đi đến, sau khi trở lại rồi nhờ người chăm sóc cho đứa trẻ thì lúc này trời cũng đã tối mịt, còn lão thì sau khi dùng cơm với ông lão trưởng thôn xong thì đang ngồi uống trà một mình mà vắt óc suy nghĩ làm sao để có thể bắt được hai con quỷ kia vì theo người dân trong thôn kể là con quỷ này đã tác oai tác quái ở vùng này khiến ai ai cũng sợ nên chỉ có thể ra đường vào ban ngày chứ chẳng ai dám ra ngoài vào lúc sẩm tối cả.
Đang suy nghĩ thì một bà thím trong nhà hớt hải chạy tới báo cho lão là thằng bé kia bị sốt, toàn thân nó đang co ro nhưng lại toát mồ hôi hột, nghe xong thì lão giật mình, không dài dòng lão liền nhanh chóng chạy tới nhà văn hóa thì vừa vào bên trong thì lão đã thấy hồn thể của tên quỷ vừa ban chiều bị lão đánh cho thua tan tác xong thì đã chạy trối c·hết khiến lão bất lực không tìm được, còn bây giờ nó lại chán sống mà xuất hồn về để hút dưỡng khí của thằng bé.
Hai tròng mắt lão lúc này như bùng lên sát khí, lão liền nhanh chóng một hơi đánh ra một loạt những tấm phù tử sắc nhưng do tên quỷ này đã đề phòng, nó liền né được đòn t·ấn c·ông rồi bay vụt đi, thấy vậy lão liền đuổi theo nhưng bỗng sực nhớ ra thằng bé, lão liền quay trở lại rồi lấy trong túi ra bút chu sa cùng một lá bùa, sau đó nhanh chóng vẽ lên vài nét rồi bảo một người phụ nữ lấy lên một bát nước, tiếp theo lão liền đốt đi tấm phù đó rồi lấy tro hòa với nước rồi banh miệng thằng nhóc ra cho nó uống trước sự kinh ngạc của thôn dân đang lo lắng cho hài tử ở xung quanh.
Sau vài phút thì hài tử cũng bình thường trở lại rồi lão lấy ra hai tấm phù màu trắng đưa cho hai người phụ nữ rồi bảo cả hai dán cả hai tấm phù lên trước cửa ra vào phòng khi lão đi thì tên quỷ còn lại kia lại xuất hiện, dặn dò xong lão lại xách kiếm lên rồi chạy ra bên ngoài hòng đuổi theo tên quỷ để diệt trừ hậu họa cho mai này.
Trở lại với hiện tại thì sau khi lão đạo sĩ kia sau khi không đuổi kịp tên quỷ thì lão đã trở lại nhà văn hóa thôn Viên Kiệt, lão tiến lại giường đứa nhóc kia để xem xét, lão trưởng thôn khi đó đang ngồi gần chiếc giường thì thấy lão đạo sĩ kia đã trở lại và đang đi về phía giường thì cũng tránh sang một bên để lão xem xét lại tình trạng của đứa nhóc. Sau một hồi xem xét kinh mạch của đứa nhóc thì lão đạo sĩ cũng khẽ gật đầu rồi quay sang nói với lão trưởng thôn:
- Ông có biết đứa nhóc này là con của ai trong thôn ta không???
Lão trưởng thôn nghe vậy thì lắc đầu:
- Tôi không biết, trong lúc ngài đi tróc quỷ thì tôi cũng đã thông báo cho ba, bốn thôn làng bên cạnh nhưng không một nhà nào mất con hay người thân cả!!!
Lão đạo sĩ nghe vậy thì cũng khẽ gật đầu, những lời vừa rồi của lão trưởng thôn càng củng cố thêm suy đoán trước đó của lão, rồi lão lại hỏi tiếp:
- Mà hình như ông không có con trai nối dõi tông đường???
Như bị đụng trúng nỗi buồn, lão trưởng thôn cũng khẽ gật đầu, thấy vậy lão đạo sĩ liền nói:
- Vậy thì ông giúp tôi nuôi nấng đứa hài tử này một thời gian, khi nó đủ 3 tuổi thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ thay ông nuôi dạy nó!!!
Lão trưởng thôn khó hiểu:
- Ý ngài là???
Lão đạo sĩ gật đầu:
- Tôi nhận thấy đứa trẻ này có căn cơ học pháp thuật đạo gia, nên ta xin phép sẽ nhận đứa trẻ này làm đệ tử của mình!!!
Rồi như nhớ ra gì đó, lão đạo sĩ liền hỏi lão trưởng thôn:
- Xin mạo muội hỏi ngài là họ gì vậy???
Lão trưởng thôn khẽ nói:
- Tại hạ họ Lưu, ngài cứ gọi ta là lão Lưu vậy không biết cao danh quý tính của chân nhân???
Lão đạo sĩ vuốt râu rồi nói:
- Bần đạo là Mao Sơn trưởng môn đời thứ 36, ngoại hiệu Thôi Giáp Cương!!!
Lão trưởng thôn nghe vậy thì như nghe sét đánh bên tai mà như muốn dựng đứng dậy, toan định chắp tay hành lễ nhưng lão Thôi Giáp Cương này liền xua tay:
- Ông không cần phải đa lễ, vừa hay tiểu tử này chưa có tên vậy ông định đặt tên nó là gì???
Lão Lưu nghe vậy thì gãi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi định đặt tên cho nhóc này là Lưu Sơn Hành!!!
Thôi Giáp Cương đắn đo một hồi rồi nói:
- Haizz, ta thấy nét mặt của thằng bé này sáng lạng, mà lão lại không có con nên ta nghĩ đây là duyên số trời cho nên gọi nó là Kính Thiên, ý lão thế nào???
Lão Lưu nghe vậy thì cũng gật gù:
- Lưu Kính Thiên, cái tên cũng khá hay, đa tạ đạo trưởng!!!
Lão Thôi Giáp Cương gật đầu rồi lấy ra trong túi áo một khoản tiền rồi đưa cho lão Lưu rồi nói:
- Đây là số tiền ta nhờ ngài nuôi dưỡng nó trong vòng ba năm, sau ba năm ngài hãy đưa nó lên Mao Sơn, đích thân ta sẽ truyền thụ đạo pháp Mao Sơn chính tông cho nó!!!
Lão Lưu nghe Thôi Giáp Cương nói vậy thì cũng không muốn nhận lấy số tiền mà Thôi Giáp Cương đưa cho, lão ậm ừ một lúc thì cũng đánh liều rồi hỏi:
- Vậy nếu cho nó theo ngài thì liệu nghĩa tử của ta có thể lấy vợ rồi sinh con đẻ cái được không, đời tôi đã vậy rồi nên dù là nghĩa tử nhưng tôi cũng không muốn nó cũng bị tuyệt tử tuyệt tôn à!!!
Thôi Giáp Cương vẫn cứ dúi tiền vào tay lão Lưu thì trả lời:
- Nếu nó sinh đẻ được thì ta đâu có cấm, miễn là tuân thủ pháp luật là được!!!
Dứt lời, Thôi Giáp Cương thấy lão Lưu hơi mất tập trung thì dù không muốn nhưng đã quyết, lão liền mặc kệ lão Lưu có chống cự thế nào thì lão ta cũng dúi tiền bằng được vào tay lão Lưu khiến lão không thể thoái thác, sau đó lão nói:
- Nếu như con quỷ đó xuất hiện thì hãy báo cho ta biết, số của ta thì ông cũng có rồi đó!!!
Dứt lời thì lão Thôi Giáp Cương này cũng mặc kệ lão Lưu vẫn còn đứng ngây ở đó mà quay đi và ngay trong sáng sớm ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng hẳn thì lão đạo sĩ Thôi Giáp Cương đã đi khỏi nơi này từ rất sớm và biểu hiện của lão ta tỏ ra vô cùng gấp gáp như có việc gì đó vô cùng hệ trọng...