Sau nhát chém kết liễu Bích Khương Tử của Khải Vũ đã giúp cho ba người Nguyễn Hoàng Dương như đã buông bỏ đi được phần nào giảm đi được sự mất mát, đau đớn vì việc mất đi người thân, vì giết được Bích Khương Tử thì cũng coi như cả ba trút bỏ đi được cái gánh nặng của cơn báo thù, rồi cả ba người Nguyễn Hoàng Dương cùng ôm chặt lấy nhau mà khóc như những đứa trẻ, cũng đúng thôi vì cả ba người bọn hắn vì báo thù mà đã phải mất quá nhiều thời gian và sự đau đớn về mặt thể xác.
Bên này thì hai người Tử Lam và Tịnh Hòa cũng được nới lỏng mà thở ra một tiếng, sau đó Tịnh Hòa liền nhân lúc ba người Nguyễn Hoàng Dương còn đang bị cảm xúc chi phối thì sợ phần hồn của Bích Khương Tử tranh thủ thời gian mà trốn mất và không để công sức anh em khỏi bị đổ xuống sông, xuống biển, tên trọc liền nhanh chóng tiến lại thân xác đã nguội lạnh của Bích Khương Tử rồi dùng phép mà rút hồn phách của Bích Khương Tử ra một cách bí mật mà chưa nói cho ba vị huynh đệ của mình biết.
Sau một lúc thì như nhớ ra được điều gì, Tuấn Anh lúc này đã bình tĩnh lại thì quay lại rồi tiến về phía cái xác của Bích Khương Tử để tìm hồn phách nhưng lật tìm một hồi nhưng không thấy đâu thì hắn gần như đã sụp đổ, hai người Khải Vũ và Kiến Phương thấy vậy thì cũng thẫn thờ vì sai lầm tai hại của mình, còn đang tự trách bản thân vì đã để cảm xúc chi phối quá mức thì Tịnh Hòa tiến lại rồi hỏi:
- Ba người các cậu tìm hắn hả???
Tuấn Anh đang chết lặng, nghe thấy vậy thì hắn liền ngẩng đầu lên thì thấy phần hồn phách mỏng manh của Bích Khương Tử yếu ớt đang bị trói ở trong tay của Tịnh Hòa, như được sống lại thêm một lần nữa, hắn liền cười:
- Đúng hàng rồi!!!
Tịnh Hòa cũng cười rồi giao hồn phách của Bích Khương Tử cho Tuấn Anh rồi nói:
- Đây là việc của ba cậu, tôi và vị huynh đệ miền biển này sẽ đi vào trong sào huyệt của hắn mà tìm kiếm hồn phách của những người khác rồi giúp họ đi xuống gặp anh em văn phòng dân sự bên dưới!!!
Ba người Nguyễn Hoàng Dương nghe xong thì cũng gật đầu rồi Tuấn Anh đưa tay bắt lấy hồn phách của Bích Khương Tử từ tay của Tịnh Hòa còn tên trọc thì tiến lại khoác vai Tử Lam đứng bên này vẫn còn đang ngơ ngác mà kéo hắn đi về phía hang động kia, hắn cũng mặc kệ ba người Nguyễn Hoàng Dương muốn làm gì với hồn phách của Bích Khương Tử thì làm, khổ dâm hay chơi bdsm thì tùy, Tịnh Hòa hắn cũng không quan tâm đến nữa, hắn khoác vai Tử Lam đi vào bên trong hang động rồi dừng lại hỏi:
- Tử Lam huynh đệ, bây giờ chỉ còn tôi và cậu, cậu có thể giúp tôi một chút được không???
Tử Lam vẫn chưa hiểu cái mẹ gì thì hỏi:
- Giúp cậu cái gì vậy lừa trọc???
Tịnh Hòa méo mặt:
- Này!!! Đừng có xúc phạm nhá!!! Tôi mà mọc tóc lại có khi còn đẹp trai hơn cậu đó!!!
Tử Lam chỉ nhún vai:
- Thôi, cậu nói luôn là giúp cậu cái gì đi!!!!
Tịnh Hòa gật đầu rồi nói:
- Bây giờ tôi và cậu vào trong hang để giúp tôi tìm bộ la hán chân kinh à!!!
Tử Lam cười:
- Được thôi!!!
Tịnh Hòa nghe Tử Lam đồng ý thì như mở cờ trong bụng nhưng chưa được bao lâu thì Tử Lam đã giội cho hắn một gáo nước lạnh:
- Vậy tôi giúp cậu thì giá cả như thế nào đây, tôi không hít khí trời để sống đâu!!!
Tịnh Hòa bên này nghe xong thì như khóc nhưng không ra nước mắt:
- Cái... mà thôi, ta vào trong đi rồi thương lượng, trả góp nhé!!!
Tịnh Hòa vừa dứt lời thì cả hai người quay sang nhìn vào phía trong hang động thì không có gì ngoài một màu đen, Tịnh Hòa liền dùng phép rồi tạo một ngọn đuốc rồi đi thẳng vào trong hang tối mà khám phá xem bên trong có gì.
Trở lại bên ngoài, lúc này thì ba người Nguyễn Hoàng Dương sau khi nhận được hồn phách của Bích Khương Tử thì lúc này ba người đã bắt đầu màn kịch, Khải Vũ đanh giọng lại rồi lạnh lùng tra khảo:
- Thằng chó chết nhà ngươi còn điều gì để trăn trối nữa không???
Hồn phách của Bích Khương Tử lúc này chỉ còn chút hơi tàn, mặc dù hoàn cảnh đang bị trói nhưng hắn vẫn không thèm để mắt tới ba người, hắn vẫn giữ nguyên thần thái không sợ gì cả mà đáp lại:
- Chẳng có gì để trăn trối cả, còn lý do thì là các ngươi không thể giết được ta đâu!!!
Kiến Phương cười khinh:
- Ayza, sắp chết tới nơi rồi mà vẫn cứng nhỉ!!!
Kiến Phương vừa dứt lời thì Khải Vũ bên này với viễn long thanh nguyệt đao trong tay đã sẵn sàng, tiến lên phía trước và chỉ cần một tiếng hô là sẽ một đao chém tan hồn phách của Bích Khương Tử, còn Tuấn Anh bên này thì hắn cũng chuẩn bị vận ra trấn hồn chưởng phòng khi Khải Vũ không giải quyết được hết được đám tinh phách còn sót lại.
Trước đó thì cả ba đã bàn bạc là sau khi hành cho hồn phách của Bích Khương Tử một trận cho đã rồi mới cho hắn xuống âm ty rồi nhờ vả anh em dưới đó nhốt vào cũi, không để cho hắn siêu sinh, rồi cứ trăm năm một lần cảm thấy khó chịu chỗ nào thì cả ba hoặc một trong ba sẽ lôi hắn lên mà hành, giày vò một trận cho đã để cho Bích Khương Tử hắn cả vạn năm kiêu hãnh phải chịu kiếp bất phục, ai bảo mày động vào người thân của ba người bọn ông.
Khải Vũ tiến lại, vừa định vung đao lên để chém đầu, hồn phách của Bích Khương Tử thấy vậy thì cũng cười lên khằng khặc, sát đao của Khải Vũ chuẩn bị chém xuống thì bất ngờ một luồng cuồng phong nổi lên khiến cho cát bụi bay mịt mù, Kiến Phương nhận thấy trong cơn cuồng phong có mùi tử khí liền hô lên:
- Có người đến!!!
Dứt lời, cả ba liền chụm lại thành một nhóm trước hồn phách của Bích Khương Tử nhằm để che chắn phòng khi có kẻ tới mà cướp đi đống tàn hồn của Bích Khương Tử, dù sao thì ba người bọn hắn đã vất vả lắm mới hạ được Bích Khương Tử nên không hề muốn điều đó xảy ra, cả ba cầm chắc binh khí mà thủ thế nhưng đáng tiếc điều không mong muốn đã đến.
Nhân lúc cả ba đang cảnh giác xung quanh thì một bóng ảnh mờ mờ trắng nhẹ nhàng lướt qua rồi nhanh chóng chộp lấy hồn phách của Bích Khương Tử rồi bay đi một cách âm thầm, không để lại dù chỉ là một sợi khí tức mỏng manh nhất.
Bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, luồng âm phong trước mặt có thể là kế nghi binh, Kiến Phương bất ngờ quay lại thì đã không kịp, suy nghĩ của hắn đã thực sự trở thành sự thật.
Đến khi nhìn lại thì thấy một bóng trắng, nghi ngờ cả ba liền định bay lên mà đuổi theo nhưng cái bóng trắng đó chỉ cần phất tay một phát đã tạo ra một cơn lốc nhỏ nhưng sức gió vô cùng mạnh nên đã khiến cho cả ba người không thể giữ thăng bằng lâu mà ngã hết ra phía sau, lúc sau thì Tuấn Anh mới có thể chống kim long châm làm điểm tựa mà đứng lên định, rồi định triệu bạch hoàng vân tới mà đuổi theo thì tay hắn bị Khải Vũ giữ lại rồi nói:
- Huynh đệ bỏ đi, tương lai rồi sẽ có ngày chúng ta sẽ xử đẹp hắn thêm một lần nữa, chưa kể đánh với Bích Khương Tử chúng ta đã mệt mỏi, ăn hành nhiều như vậy rồi thì chắc chắn cả ba người chúng ta cũng chẳng phải là đối thủ của cái bóng trắng kia đâu!!!
Tuấn Anh không can tâm:
- Nhưng anh em mình vất vả lắm mới bắt được hắn!!!
Kiến Phương cũng chen vào:
- Khải Vũ có kinh nghiệm nên nói đúng đó, rồi sẽ có ngày chúng ta sẽ phanh thây hắn ra làm trăm mảnh, chưa kể là bên ngoài có một vị cao nhân đã giúp chúng ta từ đầu, lại thêm sư huynh Vĩ Thành, mặc dù huynh ấy không ra mặt nhưng kiểu gì thì cũng sẽ hộ anh em mình thôi!!!
Tuấn Anh nghe thấy hai người huynh đệ thân thiết của mình nói vậy thì cũng cảm thấy có lý nên đành buông bỏ, sau khi đã nguôi ngoai trong lòng rồi hắn cũng cười một chút, thấy vậy thì Khải Vũ cũng nói:
- Thôi vào hang xem hai người kia như thế nào rồi, biết đâu tìm được đồ ngon!!!
Khải Vũ vừa dứt lời thì cả hai người Tuấn Anh và Kiến Phương cũng gật đầu đồng ý mà cười lớn rồi cả ba cùng tiến vào bên trong hang động vốn là sào huyệt của Bích Khương Tử xem Tịnh Hòa và Tử Lam bên trong có kiếm được thứ gì hay không!!!
--------------------
Còn với cái bóng ảnh trắng kia, thì sau khi vừa nắm lấy phần hồn phách của Bích Khương Tử mà cao chạy xa bay, kẻ này đang bay bỗng một tia sáng màu đỏ đậm hiện lên trước mặt của kẻ đó, nhận ra đó là một luồng kết giới vô cùng mạnh mẽ, hắn cũng không thèm bay nữa mà hạ xuống, vừa đáp xuống đất thì đã có ngay một đôi đang chờ đợi hắn, hiển nhiên đó chính là Vĩ Thành và Nguyệt Lệ, Vĩ Thành với nét mặt lạnh lùng đang giơ huyết long côn lên chỉ về phía bóng ảnh trắng kia rồi nói:
- Tích Hoàng... đã lâu không gặp!!!
Kẻ được gọi là Tích Hoàng này thấy vậy thì cũng cười lên:
- Hậu duệ cuối cùng của hoàng kim thánh long tộc, đã 600 năm rồi!!!
Vĩ Thành nét mặt vẫn không đổi, hắn cũng không thèm dài dòng mà vào luôn chủ đề chính:
- Ngươi có thể đi, còn hắn thì phải ở lại!!!
Dứt lời thì Vĩ Thành đã đưa ngón tay chỉ về phía hồn phách của Bích Khương Tử, thấy biểu hiện của Vĩ Thành như vậy thì Tích Hoàng cũng cười phá lên:
- Lý do là gì???
Vĩ Thành lắc đầu:
- Không cần lý do, mà kể cả toàn bộ chín phần thân xác của ngươi có mặt ở đây thì cũng chẳng thể nào mang hắn đi được đâu!!!
Vĩ Thành nói xong thì Tích Hoàng hay nói đúng hơn là một phần của hắn liền vỗ tay như khen ngợi Vĩ Thành vì đã nhìn thấu ra được chiêu trò của mình:
- Không hổ danh là đồ đệ của lão rùa, được vậy thì ta và ngươi có thể thử một chút!!!
Dứt câu thì Tích Hoàng liền triệu hồi ra một cây mộc trượng rồi lao lên đánh với Vĩ Thành, Vĩ Thành bên này thấy vậy thì cũng cầm chắc huyết long côn mà lao lên đối chiến với Tích Hoàng.
Cả hai vung binh khí lên mà đánh xuống, sau một khoảng giao lưu với nhau thì cũng đúng như lời nói của Vĩ Thành, một phần hồn thể của gã Tích Hoàng kia lại không phải là đối thủ của hắn nên đã nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, Tích Hoàng mặc dù biết Vĩ Thành không tung toàn lực mà đang chỉ dùng một phần mười trong hắn.
Nhận thấy nếu như đánh tiếp cũng không phải là cách hay, đang suy nghĩ để tìm cách vừa có thể chuồn mà vừa có thể mang được phần hồn phách của Bích Khương Tử đi thì một thoáng mất tập trung nên hắn đã bị bất ngờ bởi một đòn đập xuống từ huyết long côn của Vĩ Thành nên hắn cũng chỉ miễn cưỡng cầm ngang cây trượng rồi giơ lên mà đỡ lấy đòn đó.
Uy lực một đòn này của Vĩ Thành đã khiến cho cây trượng trong tay của hắn bị chấn động mà rung lên bần bật, rồi nứt ra một số chỗ, nhìn qua thì có vẻ như hắn cầm không vững mà sắp rơi ra.
Đang cố nghiến răng mà đỡ đòn của Vĩ Thành thì hắn bất giác quay sang thì đã thấy một cô em phải nói là "ối dồi ôi, ngọt nước quá!!!!" và trong cánh tay trắng như ngọc kia là một thanh bảo kiếm đang kề vào cổ của Bích Khương Tử.
Nhận thấy không còn cơ hội để mang theo hồn phách của Bích Khương Tử về nữa nên Tích Hoàng liền dồn toàn sức lực sau đó hất huyết long côn của Vĩ Thành đang ghì vào cây mộc trượng của mình rồi lách mình thoát ra khỏi áp lực mà mình đang bị đè nén, sau đó hắn lập tức dồn khí vào đan điền rồi tự bạo thân thể để phần hồn này có thể thoát đi, thấy vậy Vĩ Thành liền hét to:
- Định chạy hả, đâu có dễ!!!
Dứt lời Vĩ Thành liền dồn thêm một phần nhỏ linh lực trong người vào huyết long côn rồi vung một gậy về phía Tích Hoàng mà nện xuống nhưng đáng tiếc, hay không bằng hên, một gậy đó của Vĩ Thành chỉ còn cách tên Tích Hoàng kia khoảng nửa mét thì một luồng kết giới màu bạch kim hiện ra đã chặn lại đòn của Vĩ Thành.
Vĩ Thành thấy vậy thì càng điên tiết, hắn lại dồn thêm linh lực vào huyết long côn khiến cho mái tóc dài lãng tử của hắn bay lên rồi tiếp tục ghì tiếp xuống khiến tầng kết giới bắt đâu nứt vỡ rồi theo thời gian thì tầng kết giới màu bạch kim đó sẽ vỡ nát và bùm... một tiếng nổ lớn và kèm theo đó là một luồng dư chấn mang một luồn lực lượng mạnh mẽ và nó đã khiến cho Vĩ Thành bị phản chấn mà phải lùi lại về sau ba bốn bước.
Hắn vừa ngẩng đầu lên mà quan sát thì đã không còn thấy một phần hồn thể của Tích Hoàng kia đâu mà chỉ còn một làn khói mỏng đang bao trùm lấy một vùng đó, sau đó hắn lại để ý vào huyết long côn thì nhìn thấy những vết nứt nhỏ và có thêm những làn khói đen đang bay lên, có thể là do áp lực dồn nén lên nó là khá lớn.
Dù hơi đau xót nhưng vì chính sự nên hắn không để ý đến huyết long côn nữa, mặc dù hắn cũng cảm thấy hơi nhói thật, hắn đưa tay lên mà gạt đi đám khói rồi tiến lại về phía Nguyệt Lệ, hắn chỉ nói:
- Hắn đi rồi, cảm ơn muội đã trông chừng tên này!!!
Nguyệt Lệ nghe vậy thì ngẩng đầu lên rồi cất đi cái vẻ mặt hung thần ác sát trước Bích Khương Tử rồi với Vĩ Thành thì nàng liền nở một nụ cười tỏa nắng khiến bao ông say đắm, mà không vì vậy mà trong tay nàng buông lỏng thanh vô tinh kiếm mà vẫn cầm chắc vô tinh kiếm kề vào cổ của Bích Khương Tử rồi đưa bàn tay ngọc ngà của mình gạt đi một chút khói tro trên mặt Vĩ Thành rồi nói:
- Huynh vất vả rồi!!!!
Vĩ Thành cũng cười rồi vuốt bụi trên má Nguyệt Lệ rồi cả hai cho phần hồn của Bích Khương Tử ngồi đó mà ăn "cơm tró... ahihi", sau nụ hôn nồng nàn đó, Vĩ Thành quay lại rồi nói với Bích Khương Tử:
- Đến giờ đi rồi, còn gì trăn trối không!!!
Hồn phách của Bích Khương Tử do đã quá yếu và cũng đã bị phong ấn miệng lại nên đã không thể nói gì chứ đừng nói là giãy giụa, Vĩ Thành cầm lấy vô tinh kiếm trong tay của Nguyệt Lệ rồi hắn dùng phép trảm yêu và đẳng cấp phải nói là khác rất xa so với ba người Nguyễn Hoàng Dương, phải nói là siêu cấp vip pro, nhẹ nhàng một chém quét ngang và Bích Khương Tử cả một đời oanh liệt đã đi vào dĩ vãng... xong xuôi Vĩ Thành quay sang phía Nguyệt Lệ rồi nói:
- Bây giờ chỉ còn ta và muội... đi thôi...
Nói xong thì hắn liền chủ động cầm lấy tay của nàng và "bỏ em vào balo; đưa em ra khỏi thủ đô; mình cùng rời thành phố; tránh những làn khói ô tô; xây một căn nhà gỗ; ở mãi xa tận ngoại ô", bóng hình hai người sau đó tay nắm tay mà bay đi về một nơi vô định.
-------------------
Trở lại với ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương thì đang đi vào trong hang tối để khám phá, cả ba người xem xét một hồi thì cũng chẳng có cái mẹ gì hay ho thì bỗng cả ba lại nghe thấy tiếng động, tiếng bước chân đang chạy thình thịch từ bên trong ra, nghi ngờ là kẻ địch thì cả ba liền thủ thế chuẩn bị nghênh chiến thì bóng ảnh đó cùng với ánh đuốc cũng chạy ra tới nơi và không ai khác đó chính là Tử Lam, thấy là người quen thì cả ba cũng buông bỏ đi cảnh giác rồi thở, Tuấn Anh tiến lên rồi nói:
- Cậu và tên trọc kia đang làm gì trong đó vậy???
Tử Lam gãi đầu rồi nói:
- Tôi đang giúp tên trọc kia tìm đồ vật và bọn tôi đã phát hiện ra ở đây còn một đám hồn phách đang bị cầm tù, tên trọc nhận thấy một mình hắn không thể siêu độ hết cho cả đám được nên hắn mới bảo tôi ra ngoài để gọi ba cậu vào giúp!!!
Kiến Phương nghe xong thì cũng thở dài rồi nói:
- Vậy thì lại phải gọi đám tay chân dưới âm ty lên mà dọn dẹp thôi!!!
Rồi hướng về phía Tử Lam nói:
- Mà thôi bây giờ ba người chúng ta vào xem thử xem như thế nào đã!!!
Dứt lời, cả ba người cùng theo chân Tử Lam mà vào sâu bên trong hang động đó mà tìm hiểu xem sự tình như thế nào…