Chương 46: Thổ địa hàng real.
Tuấn Anh nhắm mắt lại vừa là để dưỡng thần, vừa là để điều tức lại linh lực trong thể nội của mình, được tầm 15 phút thì bỗng cả cơ thể hắn như nhẹ bẫng đi, hắn không còn cảm giác gì nữa, cả vùng không gian xung quanh hắn bỗng yên tĩnh đến lạ thường, điều này khiến hắn cảm thấy kẻ địch hay ai đó có thể đang ở gần đây, rất có thể chính mình sẽ bị kẻ này tập kích.
Tuấn Anh cảm thấy không yên tâm, trong hắn mặc dù linh lực vẫn chưa hồi lại nhưng cái cảm giác sắp b·ị đ·ánh lén đã gần kề và nó đã hiện ra rất rõ ràng, hắn liền mở bừng hai thiên nhãn đến max nhất để quan sát thì hắn nhận ra trước mặt hắn bây giờ không còn là ở trong khu rừng xương nữa mà thay vào đó là một không gian riêng biệt, xung quanh hắn lúc này chỉ còn lại một mình và ở bên hắn chỉ là một khoảng không được bao phủ bởi một luồng linh quang màu vàng ánh kim.
Nhìn lại mình thì hắn nhận thấy mình đang lơ lửng ở giữa không gian mặc dù là không hề dùng bất kỳ phép gì ở đây, để ý xung quanh thì lại không thấy ba người huynh đệ Kiến Phương, Tịnh Hòa cũng như Tử Lam đâu, chưa kể Khải Vũ vẫn còn đang bị tên Xích Đao kia bắt giữ thì hắn cũng tỏ ra vô cùng gấp gáp liền lao người lên phía trước như dù cố bước đi hay vận phép để bay như thế nào cũng chẳng nhúc nhích được dù chỉ một phân.
Cảm thấy trong người mình bỗng mệt đi một cách lạ thường, mồ hôi đã đổ như tắm, huynh đệ của mình vẫn còn ở ngoài kia không chừng bây giờ đang b·ị đ·ánh úp, còn mình thì bị nhốt ở nơi không gian kỳ lạ này và sắp tới có thể sẽ bị làm gỏi mất, bất lực hắn gào lên:
- Này thả ông mày ra đi, nhà bao việc kia kìa!!!
Nhưng đáp lại hắn chỉ là âm thanh vang vọng lại từ giọng của chính mình từ không gian trước mặt, không từ bỏ hắn lại cố gắng vận phép nhưng không đủ linh khí trong thể nội, tưởng như đã vào đường cùng, hắn bỗng nhớ ra gì đó:
- Hê hê đúng rồi, chưa thử sao biết!!!
Dứt lời, hắn cố gắng vươn người về phía trước, sau một vài phút vung tay đạp chân như để tập bơi thì cuối cùng cũng có được kết quả, tuy không thể gọi là mĩ nhưng hắn cũng đã di dịch được quãng đường là một đoạn ngắn, mà cụ thể thì đoạn ngắn này là chỉ dài khoảng 40cm, tuy là di chuyển được nhưng lại thấy cách này không hiệu quả.
Biết việc trước mắt gấp gáp, bỗng hắn khựng lại, lại cảm thấy bên trong thể nội nguyên khí và linh khí trong người có có chút gì đó đã ổn định lại, Tuấn Anh không suy nghĩ nhiều liền vận phép để lao về phía trước thì bỗng hắn cảm nhận được có một luồng linh lực vô cùng bá đạo đánh tới từ phía sau lưng, đến khi hắn quay người lại thì hai mắt hắn như không tin được vào mắt mình, phía sau hắn lúc này là một à không phải, phải là hàng trăm ngàn vạn những tia sét đang ầm ầm đánh tới phía mình.
Mắt thấy thứ không muốn gặp lại đánh tới vào lúc này, hắn không suy nghĩ nhiều liền vận hết linh lực trong người để rồi phóng về phía trước nhưng đáng tiếc là dù hắn có thêm sự support của phép thì khoản tốc độ của hắn cũng chẳng thay đổi và lần này hắn quay lại thì không còn đường lùi, trên trán hắn thì mồ hôi hột đã tuôn ra như tắm, biết chẳng còn cách nào hắn chỉ đành bất lực mà dừng lại, mồm lẩm bẩm:
- Đúng lúc nước sôi lửa bỏng lại phải độ kiếp để upgrade phần mềm à!!!
Hắn vừa dứt lời thì luồng sét đó đánh ập cả vào người hắn, nhiệt độ nóng bỏng như muốn nướng chín da thịt hắn để làm BBQ, từng tia sét như những vết dao chém qua da thịt hắn khiến hắn đau buốt, nóng rát nhưng hiện giờ hắn cũng chẳng thể làm gì ngoài việc chịu đựng để cho qua cái phần lằng nhằng này để còn thoát ra bên ngoài.
Cuối cùng thì cơn mưa tia sét độ kiếp cũng đã xong, hắn cũng phủi tay thở dài, sau đó vận phép để thử cảm nhận linh khí trong thể nội nhưng những gì hắn cảm nhận được thì hắn lại chẳng thấy cái mẹ gì đặc biệt mà nói thẳng ra là chả thay đổi con mẹ gì, cảm thấy mất thời gian chán nản:
- Đậu xanh, tốn thời gian của ông mày mà chẳng được cái tích sự con mẹ gì!!!
Hắn vừa dứt lời thì sau lưng hắn lại nổi lên những tiếng ầm ầm của sấm lại vang lên và không gì khác lại là một luồng sét tiếp theo phóng tới, lần này thì có vẻ như là đám sét đó đánh tới còn nhiều hơn lần trước và sức tàn phá của nó có khi còn mạnh mẽ kinh khủng hơn đợt vừa xong, Tuấn Anh chán nản thở dài rồi tự nhủ:
- Haizz, sẽ qua nhanh thôi!!!
Hắn vừa dứt lời thì đúng lúc đám sét lại đánh ập thẳng vào người hắn và cơn đau đớn, quen thuộc của việc độ kiếp lại kéo tới nhưng lần này nó lạ lắm, hắn mặc dù đau đớn nhưng lần này khác với lần trước, Tuấn Anh bỗng cảm thấy trong thể nội của mình như nóng bừng lên, trí óc, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó lôi ra cho lên bạo liệt chi hỏa mà thiêu đốt, nhận ra sự khó chịu đến mức phát khóc này thì hắn chỉ biết trách thiên kiếp của ông lập ra quy luật độ kiếp của cái Bàn Cổ giới:
- Ăn shit rồi!!!
----------------------
Trở lại không gian chính thì khoảng một giờ sau, Tuấn Anh sau khi ở trong cái không gian độ kiếp kia thì phần hồn đã quay trở lại với thân thể, hắn vừa mở mắt rồi đứng dậy, điều đầu tiên hắn làm sau khi độ kiếp là cảm nhận khí tức trong cơ thể của mình, sau khi cảm thụ xong thì lắc đầu rồi tự cảm thán trong đầu:
- "Vẫn chỉ là ở cảnh giới thượng đẳng tiên, cũng may là đã đạt tới mức đỉnh phong rồi, chỉ cần cố thêm một chút nữa là có thể sẽ tấn thăng cảnh giới lên thái ất tiên!!!"
Xong xuôi hắn liền phủi tay vào đít quần cho sạch bụi rồi tiến sang bên phía ba người Kiến Phương, Tịnh Hòa và Tử Lam đang chờ đợi hắn phục hồi, bên này ba Kiến Phương đang bàn bạc thì thấy Tuấn Anh đã điều tức xong thì cả bốn người cùng thảo luận với nhau nhằm tìm ra kế sách tối ưu nhất vì cả đám biết phía trước vẫn còn một trận đấu quyết định với tên Xích Đao và đặc biệt là tên cầm đầu Bích Khương Tử, Tử Lam bên này thấy trên nét mặt Tuấn Anh hiện lên nhiều suy tư thì hỏi:
- Huynh đệ, cậu có uẩn khúc gì trong lòng, nói ra đi cho nhẹ đầu!!!
Hai người Kiến Phương và Tịnh Hòa cũng quay sang nhìn hắn, Tuấn Anh nghe Tử Lam hỏi vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu:
- Haizz, không có chuyện gì đâu, thôi chúng ta bàn bạc lại đi, Khải Vũ đang cần chúng ta cứu đó!!!
---------------------
Cách đó khoảng hơn 20 dặm về hướng đông bắc, trong một hang động vô cùng rộng lớn nhưng với vẻ bề ngoài thì lại vô cùng âm u tăm tối như cái tiền đồ chị Dậu, sâu bên trong hang, tên Xích Đao bây giờ không còn đủ tứ chi đang đi vào, còn đám thuộc hạ của hắn thì đang kéo lê Khải Vũ xềnh xệch trên đất mà từng bước nặng nề đi về phía xà lim.
Vừa tới chỗ xà lim, cả đám lính liền quẳng Khải Vũ vào một góc tường, sau đó thì hàng ngàn sợi xích gai không rõ từ đâu phóng đến rồi trói chặt người Khải Vũ lại, xong việc tên Xích Đao liền quay đi mà trở về nơi hắn cần đến, còn ở trong xà lim thì những sợi xích gai kia do siết chặt quá đã khiến cho Khải Vũ đang trong cơn mê man thì tỉnh lại, cổ họng hắn như bị nghẹn ứ lạ, để dễ chịu thì hắn ho ra sặc sụa một hồi rồi sau đó cũng bừng tỉnh hẳn.
Khi hắn nhận thấy mình đang bị những sợi xích gai đang siết chặt cơ thể đã khiến hắn không thể nhúc nhích ra được nên vô cùng khó chịu, hắn liền vận linh lực để làm phép mà thoát ra nhưng đáng tiếc hắn là linh lực trong thể nội của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, không thể làm gì để thoát ra ngoài việc chờ đợi cho linh lực khôi phục hoàn toàn rồi mới có thể khua chân múa tay được để mà còn ra khỏi cái đám dây xích khó chịu này.
Hắn ngừng giãy giụa một chút, tiếp theo hắn liền quan sát để ý xung quanh nơi này xem có gì hữu ích, không gian xung quanh nơi này đâu đâu cũng chỉ toàn một màu đen như mực nhưng dần dần hắn, khi mắt đã quen với điều kiện ánh sáng thì hắn đã có thể nhìn thấy có những ánh lửa vàng le lói từ những ngọn đuốc ở phía xa được ai đó gắn xung quanh trên bức tường đá, tuy ở vị trí này đốm lửa hơi le lói yếu ớt nhưng cũng là đủ, còn hơn là không có và nó đã giúp cho Khải Vũ có thể nhìn được dù không phải là toàn cảnh cái hang động này nhưng cũng được một ít.
Hắn đang chăm chú quan sát thì bỗng một thứ âm thanh nhỏ nhẹ từ miệng ai đó ở phía bên trái hắn như đang báo hiệu cho hắn, Khải Vũ liền quay sang bên trái và điều mà hắn nhìn thấy được là một lão đầu có nét gì đó khá quen thuộc mà dường như hắn đã gặp lão ở đâu đó và lão ta cũng đang bị như mình.
Đang định mở mồm hỏi lão thì lão lắc đầu, miệng lão chu lên phát ra hai tiếng "suỵt, suỵt" để ra hiệu cho hắn giữ im lặng rồi hướng mắt vào đầu hắn, hư hiểu ý lão đầu nọ, Khải Vũ cũng gật đầu rồi để cho thần thức của lão già đó tiến vào trong thần thức của mình, trong đầu hắn lúc này liền vang lên một tiếng nói già nua:
- "Thưa đại tiên, ngài có phải là người đã triệu hồi lão thần lên không???"
Khải Vũ thắc mắc:
- "Mà ông là ai???"
Lão già nói:
- "Ayza đại tiên xin thứ lỗi, ta chính là thổ địa của vùng này!!!"
Khải Vũ nhìn lão khẽ gật đầu rồi hỏi:
- "Thế vậy thằng đóng giả ông là ai???"
Thổ địa nghe xong thì thở dài:
- "Chẳng giấu gì đại tiên, ta cũng đã có nhận một tên đệ tử để làm linh thần, sau này thay ta làm thổ địa nhưng đáng tiếc là ta không biết hắn là tiểu đệ của tên quỷ vương này nên ta bị mắc bẫy, còn lúc mà ngài có gọi thổ địa lên để hỏi việc thì tên súc sinh kia đã đánh ngất ta, sau đó nó đã giam ta vào đây rồi biến thành ta để lừa gạt các người à!!!"
Khải Vũ à lên một tiếng rồi nói:
- "À hiểu rồi, vậy ra lão mới chính là thổ địa hàng real của vùng này!!!"
Lão thổ địa mặc dù không hiểu ''real'' là cái mẹ gì nhưng cũng gật đầu để như xác nhận, xong Khải Vũ lại hỏi lão:
- "Vậy lão bị gã kia nhốt ở cái xó này bao lâu???"
Lão thổ địa ho một tiếng khù khụ rồi đáp:
- "Thưa ngài, lão thần đã bị Bích Khương Tử bắt vào đây được ba ngày rồi!!!"
Khải Vũ gật đầu rồi hỏi tiếp:
- "Vậy lão có biết gì về cái tên Xích Đao gì gì đó không, nếu lão biết thì hãy nói cho ta biết!!!"
Lão thổ địa cũng gật gật đầu rồi nói:
- "Thưa tiên nhân, lão chỉ biết tên Xích Đao này trước kia là một tên thuộc hạ của Bích Khương Tử, mà Bích Khương Tử là...."
Nghe lão nói tới đây thì Khải Vũ cắt lời:
- "Ta biết rồi, vậy ông có biết hắn bắt linh hồn của mọi người để làm gì không, trong đó cũng có linh hồn của cha mẹ ta!!!"
Lão thổ địa gật đầu liền đáp:
- "Tiên nhân, ban đầu lão thần đây chỉ biết là tên Xích Đao này là một phần hồn phách của Bích Khương Tử, hắn theo lệnh chủ thể Bích Khương Tử mà đã bắt tất cả các linh hồn lang thang lại để hút hết tinh phách của họ mà nhằm hồi sinh tên chủ thượng gì gì đó, có lẽ hắn cũng đã chuẩn bị trước để nhằm bắt ngài mà lấy đi hồn thể của ngài để mau chóng hồi sinh kẻ đó!!!"
Khải Vũ gật gật đầu, đang định hỏi tiếp thì tên Xích Đao kia lúc này đã có được hai cánh tay mới từ đâu bất thình lình đi tới, Khải Vũ còn chưa kịp chửi thì những sợi xích gai đã siết chặt lấy cả cơ thể hắn khiến hắn không thể nào cựa quậy nổi.
Xích Đao không nói không rằng hắn liền xách cổ rồi nhấc bổng Khải Vũ lên rồi mang đi, hắn xách theo Khải Vũ đi sâu vào bên trong hang động của mình, vào tới nơi thì Xích Đao lại ném Khải Vũ xuống đất cái bịch rồi những đoạn xích gai kia nới lỏng phần miệng của Khải Vũ, Xích Đao cười lớn:
- Tên ngu muội nhà ngươi đã dám dẫn xác tới đây để ta có thể thổ nạp rồi, bây giờ thì hãy mở to mắt ra mà nhìn xung quanh đi!!!
Khải Vũ nhìn xung quanh một hồi rồi hắn bỗng thấy một thân hình cao lớn, trên đầu là hai cặp sừng trâu cùng với bộ tóc xù như bờm sư tử, sau lưng hắn là hai cây quỷ kỳ màu đen, hai tay nổi lên gân guốc rất nhiều và chống ở bên cạnh là một cây đại đao vào vẻ như còn to hơn cả viễn long đao của hắn và cái thân thể của kẻ đó đang ngồi long trọng trên ghế, hắn liền quay sang phía Xích Đao rồi hỏi:
- Ngươi là một phần của Bích Khương Tử, đầy tớ của Hắc Trùng mà cái gì à... ờ... cái gì gì đế ấy nhể...
Không để Khải Vũ nói hết, Xích Đao gằn lên:
- Câm mồm, không kẻ nào được vô lễ với chủ thượng của ta!!!
Rồi hắn hất mặt về phía sau như để lệnh cho bọn lính làm gì đó rồi quay lại mà nói với Khải Vũ:
- Nhưng sẽ sớm thôi ngươi sẽ bị ta hiến tế cho ngài, mà suýt quên mất, ta chưa giới thiệu tử tế với ngươi, ta là Xích Đao, một phần của Bích Lang chân quân nhưng với thân xác này thì không phải, nên ta mới cần khoảng mười vạn linh hồn lang thang nơi ngạ quỷ để tẩm bổ cho thân xác và phần hồn còn lại của ta!!!
Rồi hắn cười lớn:
- Mà nói thật ra thì t·ai n·ạn của cha mẹ các ngươi là do ta làm ra đó, điều đó vui lắm và ba tên các ngươi chính là thiên kim đan nên phần nào đó mới chân quý, mười vạn linh hồn kia thì khi ta hấp thụ lại cũng không thể bằng hấp thụ thân xác của ba tên các ngươi được nhưng thôi, ta sẽ coi đống hồn đó là món tráng miệng, đợi ta bắt được cả hai tên kia thì sẽ hấp thụ các ngươi cả một thể.....
Hắn vừa dứt lời liền lệnh cho đám thuộc hạ treo ngược Khải Vũ lên rồi bước tới một đám linh hồn, hắn vơ tay liền bắt ra sáu linh hồn và hai trong đó vô cùng quen thuộc đối với hắn, đó chính là Hoàng Lương và Lữ Anh đang bị trói chặt và bị xích như một con vật nuôi, thấy vậy Khải Vũ không chịu được thì chửi rủa:
- Con mẹ nhà ngươi, đồ hèn hạ, có giỏi thì thả ta ra mà đánh, chơi như vậy không đẹp, con mẹ nhà ngươi, thả bố mày ra...
Chưa kịp nói hết thì Xích Đao đã lệnh cho đám xích gai khóa lại miệng của Khải Vũ lại rồi hắn nắm lấy linh hồn của Lữ Anh rồi giơ lên trước mặt Khải Vũ, hắn liến nhìn Khải Vũ cười lớn rồi nói:
- Còn gì để trăn trối không???
Lữ Anh không nói gì chỉ nhìn con trai mình mà khẽ mỉm cười, còn Khải Vũ lúc này dùng răng cắn xé đám xích gai ra, mặc kệ việc máu me chảy đầy miệng mà gân cổ lên chửi:
- Con mẹ nhà ngươi thả ta ra... đừng làm hại bà ấy... thả mẹ ta ra!!!
Xích Đao không thấy linh hồn Lữ Anh nói gì thì liền vận lực nắm chặt tay lại và tách... tách... tách rồi rắc, linh hồn của Lữ Anh chưa kịp nói điều gì thì đã bị hắn tàn nhẫn bóp nát, chỉ còn lại một vài mảnh tinh thể nhưng chưa kịp bay đi thì đã bị Xích Đao ném vào miệng rồi hấp thu không còn một thứ gì.
Thấy hồn thể của mẹ mình bị bóp nát hồn phách ngay trước mặt mà không thể làm gì, hai mắt của Khải Vũ lúc này đã hằn lên những tia máu đỏ ngầu, kèm theo đó là từng giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra giàn giụa trên khóe mắt đã cay xè.
Trong hắn bây giờ rất muốn cầm lấy viễn long đao lên để có thể chém c·hết tên khốn trước mặt mình, ngay sau đó lại đến lượt phần hồn Hoàng Lương cũng bị Xích Đao nắm lấy rồi mang ra trước mặt Khải Vũ, hắn còn đang thẫn thờ vì mọi việc xảy ra quá đột ngột, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Đừng lo cho cha, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn có thể là cha con mà, cha....
Hoàng Lương chưa kịp nói hết câu thì cũng tương tự như vợ mình, ông ta đã bị Xích Đao bóp vỡ vụn rồi những gì còn lại của ông ta cũng bị Xích Đao hay nói đúng hơn là một phần của Bích Khương Tử hấp thụ như vợ của mình, mặc dù đã đi nhưng Hoàng Lương nào đâu biết rằng, như vậy hai vợ chồng họ đã hồn phi phách tán và không còn cơ hội để đầu thai....