Chương 42: Kẻ đứng sau,(4)
Quay trở lại về khoảng thời gian hơn 37 năm về trước, thời gian lúc buổi xế tà cũng là một buổi chiều cuối năm 1979, sâu trong nơi rừng cây âm u rậm rạp, dưới chân một ngọn núi thấp, bên trong một hang động tăm tối tại một vùng sơn cốc hoang vu, kèm theo đó là những tiếng gió rít thét gào càng làm cho nơi này thêm phần âm u lạnh lẽo đến gai người và nơi này chính là nơi mà năm xưa các vị thần tiên đã từng hợp sức lại để phong ấn phần lớn thần lực của Hắc Trùng...
Thấp thoáng một bóng ảnh cao lớn từ từ xuất hiện nơi phía cửa hang động tăm tối, ngay lập tức hắn liền dồn sức rồi tung một quyền đầy uy lực mà vỗ thẳng vào tầng kết giới mỏng manh và ngay lập tức tầng kết giới mỏng manh của Hoàng Quy lão nhân cùng Thái Thượng lão quân cùng các vị đại thần khác năm xưa thiết lập đã bị hắn một quyền phá vỡ và bây giờ trước mặt kẻ đó hiện ra là một hố đen phong ấn mà mấy lão đại tiên năm xưa đã phong ấn lại và lần gần nhất nó đã được Hoàng Quy lão nhân và Thái Thượng lão quân gia cố lại nhưng đã là hơn 1346 năm trước.
Tuy rằng lực lượng linh khí trong phong ấn đã mai một đi chút ít theo thời gian nhưng đối với kẻ này thì một mình hắn vẫn là không đủ để phá, mà có phá thì cũng chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này vì đám thiên binh thiên tướng do Lý Thiên vương và Tam Thái tử Na Tra đang tuần tra ở gần khu vực này, phải có pháp lực cao thâm thì kẻ này mới có thể qua mắt được hai vị thiên tướng nên cũng chỉ ghé vào vòng phong ấn đó để nhận lệnh của chủ thượng và khi kẻ đó vừa bước vào thì ngay lập tức bên trong vọng ra tiếng nói:
- Bích Khương Tử, nhà ngươi hãy đi g·iết một kẻ từ thế giới bên ngoài rồi mang thằng nhóc tới đây cho ta, đứa bé đó chính là hậu kiếp của Thần Thanh!!!
Bích Khương Tử nghe vậy thì không hề trái lệnh mà ngược lại hắn còn cúi đầu xuống:
- Thuộc hạ xin tuân lệnh của chủ thượng!!!
Dứt lời kẻ được gọi là Bích Khương Tử liền lùi bước ra sau rồi nhân lúc tầng kết giới chưa kết lại và có sơ hở từ đám thiên binh thiên tướng thì liền bay đi mất.
Bay đi một cách bí mật mà không để lại khí tức hay giấu vết gì như là một tên t·ội p·hạm trốn trại đang bị truy nã, đến khi hắn vừa trở về tới động của mình, vừa đáp người xuống thì chào đón hắn là hai bên thuộc hạ, hắn liền vẫy tay để gọi một tên đầy tớ với cái tai dài tới rồi truyền lệnh của mình cho tên đầy tớ tai dài đó biết rồi sau đó tên tay chân đó của hắn liền hướng cái tai dài của hắn ra bên ngoài để nghe ngóng trông không khác gì Thuận Phong Nhĩ và rồi khi hắn nghe được một t·iếng n·ổ lớn cách sơn động này cả ngàn dặm thì không vòng vo, hắn liền quay trở lại thông báo với Bích Khương Tử:
- Tướng gia, có kẻ đã mở ra kết giới, hai bóng ảnh một lớn, một bé, bọn chúng ở...
Sau khi nghe tên đầy tớ nói ra địa điểm, Bích Khương Tử liền nhếch mép lên tỏ ra khinh thường, rồi hắn cũng cười lớn rồi liền đưa tay lên để triệu hồi thứ gì đó và ngay lập tức một thanh đại đao bay vào tay hắn, sau đó hắn liền quay sang gọi một tên thuộc hạ:
- Xích Đao, đến lúc rồi, theo ta!!!
Dứt lời, trong đám thuộc hạ bước ra một gã cũng với thân hình cao lớn đứng dậy rồi tiến lại chỗ Bích Khương Tử để chờ lệnh và kẻ đó chính là Xích Đao, hắn theo lời chủ thượng của mình rồi cả hai liền lao ra bên ngoài và biến mất vào hư không.
Cách đó cả ngàn dặm, tại một vùng trời quang đãng, những áng mây trắng theo thời gian lúc này đã chuyển sang sẫm màu và tối dần để nhường chỗ cho màn đêm cùng với hot tiên - idol Hằng Nga xuất hiện thì bỗng từ hư không lóe lên một chùm bạch quang kỳ lạ.
Một tia sáng màu bạc le lói như những tia lửa điện hiện ra và xé toạc cả một mảng không gian rồi tạo thành một vòng lặp kết giới, sau đó từ bên trong vòng lặp kết giới đó bước ra một thân ảnh của một nam thanh niên thân mặc khôi giáp trắng, từ vẻ mặt đã thấy được thần thái ung dung và toát lên một vẻ vô cùng tuấn tú, trên tay hắn lại đang ôm ấp như bao bọc một thứ gì đó, hắn nhìn vào bọc khăn trong tay đó rồi cười:
- Huynh đệ, chúng ta đã tới Bàn Cổ giới rồi, đây đã là kiếp thứ mười của cậu rồi, Bạch Chiêu Long ta hứa sẽ bảo vệ cậu tới hơi thở cuối cùng!!!
Người thanh niên vừa dứt lời thì bất giác, giác quan mà chỉ có trong người của thần long trong người của Bạch Chiêu Long bỗng thức dậy, hắn không cần ngoái lại mà ngay lập tức với thân thủ của mình liền cúi người xuống để tránh một đòn công kích từ phía sau của kẻ địch đánh lén.
Tránh một đòn sát chiêu này, sau đó hắn mới quay người lại và trước mặt hắn bây giờ là hai bóng ảnh cũng đang lơ lửng giữa không trung đang hướng về hắn, Bạch Chiêu Long đánh mắt để quan sát xem kẻ tới là ai và tới khi nhận ra người quen hắn cũng nhếch mép cười:
- Ta không ngờ Bích Khương Tử nhà ngươi lại có thể thính như vậy, dai dẳng không ngừng nghỉ đeo bám hai người chúng ta cả mười kiếp của Thần Thanh sao???
Bích Khương Tử nghe vậy thì nhếch mép cười tỏ ra khinh thường:
- Hai cha con tên Thần Thanh và Thần Chung nhà ngươi đã cho ta khá nhiều cay đắng, bây giờ vẫn như chín kiếp trước, ta sẽ g·iết hắn, bây giờ hắn chỉ là một đứa trẻ và ta thấy quá dễ dàng, ta cũng rất vui lòng trả lại món nợ đã vay...
Bạch Chiêu Long với thần thái không lùi bước liền hất mặt về phía hai người Bích Khương Tử:
- Nếu câu trả lời của ta vẫn như chín kiếp trước là không thì sao???
Bích Khương Tử nghe Bạch Chiêu Long nói vậy thì chỉ tay về phía hắn rồi gằn lên:
- Rượu mời không uống, nhà ngươi lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách hai người bọn ta không nương tay!!!
Bích Khương Tử vừa dứt lời thì ngay lập tức Xích Đao bên cạnh cũng lao lên mở đầu trận đánh, Bạch Chiêu Long thấy vậy thì cũng không hề tỏ ra nóng vội liền nhìn xuống bọc khăn và mở ra đó là một đứa trẻ chưa đầy tuổi và hắn nhìn xuống đứa bé rồi thì thầm với đứa nhóc vẫn đang tỏ ra không quan tâm gì tới xung quanh:
- Huynh đệ, sinh tử vạn năm cùng nhau, rất có thể hôm nay ta sẽ đi trước huynh!!!
Đứa nhóc nghe Bạch Chiêu Long nói vậy thì chỉ cười cười như thích thú, Bạch Chiêu Long thấy vậy cũng lắc đầu cười theo, sau đó hắn liền dồn khí đan điền rồi vung tay đánh ra cùng lúc hai luồng chưởng lực, trực tiếp cứng đối cứng với tên Xích Đao kia.
Xích Đao tuy là một tên to lớn, mình đồng cối đá nhưng mắt thấy uy thế một luồng chưởng này của Bạch Chiêu Long đã vô cùng khó đối phó, lại chưa kể đây lại là song chưởng đánh ra cùng lúc nên hắn cũng chẳng dại gì mà lao đầu vào sát chiêu, bên này Bích Khương Tử thấy vậy thì cũng thầm cảm thán:
- Không ngờ là hơn vạn năm mà tên này vẫn không hề yếu đi, ngược lại còn mạnh hơn trước, không hổ danh là một trong ngũ long tướng của Thần Chung!!!
Còn bên này, hai người Xích Đao và Bạch Chiêu Long đang giằng co nhau với từng đòn đều hàm chứa trong đó sát chiêu của cả hai nhưng xét về tương quan thì Bạch Chiêu Long lại nhỉnh hơn rất nhiều so với tên thuộc hạ Xích Đao kia.
Chờ cho hai người đánh thêm hơn năm trăm hiệp nữa và cũng là lúc tên Xích Đao kia đã gần như không thể nào trụ được thêm được những đòn t·ấn c·ông như vũ bão của Bạch Chiêu Long và hắn đã dần dần rơi vào thế yếu.
Chớp lấy thời cơ, ngay lập tức Bích Khương Tử cũng lao vào vòng chiến, vì lúc này Bích Khương Tử mới tham chiến, cộng thêm bị tên Xích Đao cầm chân nên Bạch Chiêu Long đã tiêu hao quá nhiều linh lực nên không thể đánh nhanh thắng nhanh đúng như ý của mình.
Biết Bích Khương Tử dù kém hơn mình một chút nhưng một chọi một với hắn cũng đã phải mất một hồi lâu, huống hồ bây giờ hắn với linh lực dồi dào và đang vô cùng sung sức mới xuất trận, Bạch Chiêu Long thấy nguy cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, hắn ngay lập tức đã có ý chạy trong đầu, hắn tách ra khỏi vòng chiến liền nhanh chóng vận phép tung hỏa mù nhằm đánh lạc hướng hai tên Bích Khương Tử và Xích Đao để chạy trốn nhằm bảo đảm an toàn cho hậu kiếp của Thần Thanh.
Bạch Chiêu Long vung tay đánh ra hai luồng kình long nhập vụ về phía Bích Khương Tử và đúng như tên gọi thì hai luồng khí đó chính là một tầng khí vô cùng dày đặc bao quanh lấy hai người Bích Khương Tử và Xích Đao, lại nói thêm là trong luồng khí đó là sự ẩn hiện khí tức của hai con hoàng kim thánh long.
Bích Khương Tử và Xích Đao bên này bị vây trong làn khói nhưng không được bao lâu thì Bích Khương Tử đã nhận ra đây chỉ là hư chiêu nhằm đánh lạc hướng mình, hắn liền vung tay đánh tan luồng khí rồi thoát ra nhưng lại không nhìn thấy Bạch Chiêu Long đâu nữa.
Bị mất mục tiêu, Bích Khương Tử như phát điên lên, hắn nhằm vào một mỏm núi rồi vung tay đánh ra một chưởng nhằm phát tiết cơn thịnh nộ của mình khiến cho đất đá rơi lả tả xuống, khói bụi mù mịt bay lên trắng xóa cả một khoảng.
Còn đang phát điên trong người thì một gã lạ mặt, mà nói rõ ra là không rõ mặt mũi hiện ra giữa không trung đứng đối diện mà đúng hơn phải là gã này cũng đang lơ lửng như hắn, chưa kịp lấy gã này làm bao cát để trút cơn giận thì tên đó chỉ gằn lên từng chữ khiến cho một quỷ tướng dưới trướng Hắc Trùng như Bích Khương Tử phải rợn người:
- Hắn đã biến thành một con thần long rồi, còn không mau đuổi theo!!!
Bích Khương Tử nghe vậy thì hắn cùng với Xích Đao liền dùng toàn bộ linh lực trong thể nội mình mà lao lên theo hướng tay chỉ của kẻ không rõ mặt mũi kia, hai người Bích Khương Tử và Xích Đao phóng tới một ngọn đồi được bao bọc bên trong một cánh rừng thì hắn thấy ở phía dưới Bạch Chiêu Long trong hình dạng chân thân của hắn là một con cự long màu trắng.
Bên này phía Bạch Chiêu Long hắn đang trong hình dạng một con bạch long, trong bộ vuốt sắc nhọn của hắn bấy giờ đang giữ lấy bọc khăn quấn hậu kiếp của một kẻ được gọi là Thần Thanh, mắt thấy một hang động lớn đủ để che giấu đi khí tức của cả hai.
Hắn đang định đưa Thần Thanh vào bên trong động thì một t·iếng n·ổ làm lóe sáng cả một vùng trời đêm và không gian xung quanh hắn vang lên những tiếng hò reo, Bạch Chiêu Long thấy vậy thì chẳng hiểu gì, hắn cũng chẳng quan tâm nhiều, vừa chuẩn bị đưa hậu kiếp của Thần Thanh vào bên trong hang động thì nhân lúc hắn không chú ý thì v·út một cái.
Tiếng gầm lớn của Bạch Chiêu Long trong hình hài một con bạch long làm rung động cả cánh rừng, từng dòng long huyết chảy ra từng giọt rơi xuống đất, Bạch Chiêu Long nhăn mặt nhìn xuống thân mình thì thấy một cây thần mộc sắc nhọn đã găm thẳng vào thân mình, nhận ra bên trong cây gỗ này lại ẩn chứa linh khí vô cùng dồi dào nên hắn cũng chẳng thể làm gì ngoài việc cố gắng cắn răng chịu đựng.
Lúc này hai mắt hắn đã ướt đẫm vì cơn đau đớn mà hắn phải chịu từ đòn chí mạng của kẻ địch nhưng phần lớn ra do hắn đã không thể cùng với Thần Thanh tiếp tục sát cánh kề vai chiến đấu.
Không suy nghĩ nhiều, vì sự an toàn của Thần Thanh, hắn liền vận phép dồn toàn bộ tàn lực còn sót lại trong thể nội của mình rồi thu mình quấn lấy hậu kiếp của Thần Thanh để tạo thành một tầng kết giới cuối cùng rồi hắn nhanh chóng lui mình vào sâu bên trong hang.
Tuy biết mình gần như đã sắp phải xa rời cõi đời nhưng hắn quyết tâm bảo vệ người huynh đệ đã cùng mình tải qua sinh tử cả trăm trận đến hơi thở cuối cùng theo đúng với những gì đã được chủ thượng Thần Chung giao phó.
Lúc này, trên ngọn đồi thì Bích Khương Tử đang tỏ ra vô cùng thỏa mãn và hài lòng với thành quả của mình, hắn đang định hạ mình xuống để tung đòn kết liễu kẻ đã gieo cho mình không biết bao nhiêu sầu khổ và cay đắng nhưng chưa vui được bao lâu thì Xích Đao bên cạnh liền nói:
- Chủ tướng, nhìn kìa!!!
Bích Khương Tử đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của Xích Đao thì khi hắn thấy được kẻ đến là ai thì như tức điên lên, hắn gằn lên đầy tức tối:
- Lão rùa khốn kiếp, tại sao đúng lúc này ngươi lại ngáng đường ta, nếu như không phải pháp lực ta kém hơn ngươi thì ta thề sẽ hủy diệt nhà ngươi!!!
Và người phá đám Bích Khương Tử không ai khác chính là một người quen mặt, chuyên gia phá đám, kẻ hủy diệt tửu sắc - Hoàng Quy lão nhân, còn Bích Khương Tử thấy Hoàng Quy lão nhân đi vào bên trong hang động một lúc rồi khi lão đi ra thì trên tay đang bế hậu kiếp Thần Thanh ra thì vô cùng hậm hực lại thêm cả bực tức và sau 36 năm vào thời điểm hiện tại thì hậu kiếp của Thần Thanh năm nào nay đã trở thành một trong những đại cao thủ của Bàn Cổ giới - Vĩ Thành...
--------------------
Còn về thời điểm hiện tại, hai người Vĩ Thành và Nguyệt Lệ sau khi ra khỏi khu rừng xương thì đôi này đang tản bộ tại một con phố đi bộ tấp nập người qua kẻ lại, nhìn từ xa thì mọi người xung quanh nơi này, đặc biệt là những cô nàng và anh chàng nào đang thuộc dạng F.A, người chơi hệ ''ế'' đều tỏ ra ghen tị với cặp đôi trai xinh gái đẹp này.
Nhìn người nam thì cao tầm m9 hoặc hơn, cùng với chiều cao đó là mái tóc dài lãng tử và khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng nhưng toát lên vẻ đẹp không góc c·hết, đúng là chuẩn soái ca, còn người thiếu nữ bên cạnh thì cao tầm 1m7 cùng với khuôn mặt v line, sống mũi cao, mái tóc nâu thẳng tuột cùng với làn da trắng muốt như bạch tuyết, cộng thêm bộ đồ hàng hiệu của nhãn hiệu nổi tiếng Gucci càng làm tôn dáng nàng hơn.
Và đặc biệt nhất chính là cặp giò của cô nàng thì bất kỳ một gã nam nhân nào ai nhìn qua thì cũng chỉ muốn một lần được chạm vào và điều này đã khiến mọi ánh mắt thèm thuồng của nam nhân xung quanh đều cố gắng nhìn trộm khi đi lướt qua nàng, mặc kệ là ông có đang cầm tay vợ hay người yêu đi nữa thì cũng phải liếc qua nhìn trộm một lần, còn với một số chị em thì khi nhìn thấy cặp đôi này thì cũng tỏ ra ghen tị với cô nàng này:
- "Wow!!!! Cô nàng này xinh quá, cả anh người yêu cũng đẹp trai nữa!!!!''
- ''Chẳng bù cho lão người yêu/chồng mình, nhìn cái mặt lão ấy thôi đã thấy hãm!!!"
Còn hai người Vĩ Thành và Nguyệt Lệ bên này thì mặc kệ mọi người xì xào to nhỏ xung quanh, cả hai vẫn cứ bình thản bước đi trong đám đông, hai người vẫn cười nói vui vẻ cho tới khi Vĩ Thành với thần lực của mình đã cảm nhận được điều gì đó, thì hắn cũng thở dài rồi quay sang ghé vào tai nói nhỏ cho Nguyệt Lệ điều gì đó.
Nguyệt Lệ nghe vậy thì cũng không hề tỏ ra khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy phấn khích rồi hai người nhanh chóng đi qua một góc khuất, sau đó lập tức dùng phép ẩn hình mà bay đi mà nhằm hướng khu rừng xương để trở lại còn việc trở lại làm gì thì cũng chắc chắn là do ba ông sư đệ ngốc Nguyễn Hoàng Dương gọi, trừ ba tên sư đệ ngốc đó cùng Hoàng Quy lão nhân, Nguyệt Lệ, Nhị Phú sư huynh và Cửu Long đại đế ra thì những kẻ còn lại cũng chẳng còn ai có thể khiến Vĩ Thành hắn để tâm tới...