Chương 20: Trổ tài.
Sau một đêm chỉ có thương với nhớ đến Hướng Thi, chiều hôm sau, Tuấn Anh vừa đi mua sắm một chút để chuẩn bị cho bữa tối, khi về thì hắn thấy mọi người trong khu dân cư đang tập trung ra đứng trước cổng nhà ông chú Lý Hoa Sinh cách nhà hắn chỉ có hai ba căn nhà về bên trái, thấy mọi người hàng xóm đang bu đen bu đỏ lại như trẩy hội, tò mò hắn liền tiến lại rồi hỏi một anh thanh niên cũng đang hóng hớt:
- Hoàng ca ca, nhà Sinh thúc có chuyện gì thế???
Người thanh niên tên Hoàng kia không quay lại mà đáp:
- Ấy nói bé thôi, thằng nhóc Lương nó như bị ma nhập hay sao á, nó đang cười trên lan can kìa, bố mẹ nó chỉ biết gào khóc thôi kia kìa, sợ lắm!!!
Rồi anh ta chỉ về phía lan can nhà đó, Tuấn Anh cũng theo hướng tay chỉ mà nhìn theo, quả nhiên trên lan can là một thằng nhóc độ tầm ba đến bốn tuổi đang ngồi cười tươi như không có gì sợ hãi cả mà cứ vậy mà nghịch đồ chơi, chốc chốc nó lại nhìn cha mẹ mà cười cười lên thích thú, còn cha mẹ nó là ông chú Hoa Sinh và cô Thấm An đang ở bên khóc lóc sướt mướt, chỉ sợ là thằng bé nó sẽ nhảy xuống, còn ở dưới sân nhà thì mọi người đang trải đệm đề phòng khi thằng bé lỡ đà nhảy xuống, lúc này trước cảnh tượng này, trong đầu Tuấn Anh đang suy nghĩ:
- "Haizz, thằng bé có khi nào chơi đá không, hôm qua mình vừa mới cho nó bịch snack thấy vui vẻ bình thường mà bây giờ, mới trẻ con mà..."
Bỗng như nhớ ra điều gì, hắn liền vỗ lên trán mà tự trách:
- ''Haizz, con mẹ nó, tí nữa thì quên!!!''
Dứt lời hắn liền mở ra thiên nhãn để xem thằng nhóc Lương kia có phải là bị vong nhập hay không, rồi trong mắt hắn thay đổi từ góc nhìn của một thường nhân bỗng hóa thành một thế giới bao quát cả linh hồn n·gười c·hết lẫn những người sống, trong mắt hắn lúc này thì không chỉ người sống mà còn có cả vong hồn những người đ·ã c·hết cũng đang đứng đó chỉ chỏ hóng chuyện như khi vẫn còn sống mà không một ai có thể cứu thằng bé, hay nói đúng hơn là đây chỉ là một đám linh hồn sơ cấp, có mà cứu vào mắt.
Thấy đám linh hồn cũng đang hóng chuyện thì hắn cũng chẳng quan tâm nữa vì hôm nay dưới âm là ngày nghỉ nên mở cửa cho linh hồn lên trần gian chơi một bữa rồi cuối ngày khác sẽ có nhân viên lên dương gian lùa về, hắn đưa mắt nhìn về phía lan can chỗ thằng nhóc Lương và quả thật, linh hồn của thằng nhóc đã bị kẻ nào đó đánh văng ra khỏi cơ thể của nó, một đứa nhóc mới ba bốn tuổi có biết cái gì đâu, nó chỉ biết lơ lửng giữa khoảng không mà gào mồm lên khóc lóc khi mà nhìn thấy cha mẹ mình mà chẳng thề sờ hay gọi được, còn về thân thể của nó thì lại đang bị một linh hồn của một thằng thanh niên lạ mặt chiếm đoạt.
Nóng máu, Tuấn Anh liền dùng phép tách một phần hồn của mình ra rồi bay về nhà, còn việc để mọi người đỡ nghi ngờ thì hắn cũng để thân xác ở lại xem náo nhiệt, còn phần hồn thì quay trở về nhà rồi dùng phép tạo lại một thân xác mới vì sợ rằng linh hồn kẻ kia là một gã có pháp lực khủng mà mình ở thể hồn phách lại không phải đối thủ của hắn, dù tin tưởng vào thân thủ của mình ở thể hồn phách cũng không phải yếu nhưng không nên khinh địch.
Ngồi vắt óc ngồi suy nghĩ cách cứu thằng nhóc và làm sao để cho nó đỡ sợ, bỗng nhớ ra thằng nhóc Lương thích chơi trò siêu anh hùng và rất hâm mộ nhân vật Batman, lại thấy đám rèm cửa thì hắn cũng nghĩ ra được ý hay, sau một lúc lâu để quấn đám rèm cửa vào người và khi cảm thấy đã ổn áp, rất giống với những người phụ nữ hồi giáo xinh đẹp mặc dù chưa bao giờ thấy mặt, hắn liền đeo thêm cặp kính râm Gucci rồi dùng phép ẩn thân mà bay ra bên ngoài.
Trở lại với bên ngoài thì lúc này, thằng nhóc Lương đang nhìn ông Sinh và cô An mà cười ré lên rồi nói với cái giọng khàn đặc như người h·út t·huốc lá, chơi ke lâu năm:
- Thằng cha già, đến nước này tao chơi bài ngửa luôn nhá!!!
Ông chú Sinh nghe vậy thì cũng biết là thằng bé bị vong nhập, tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng khẽ run run mà hỏi lại:
- Gì cũng được, bao nhiêu tiền cũng được, xin anh hãy tha cho thằng bé!!!
Linh hồn trong thân xác thằng bé Lương cười:
- Hề hề, nhìn con vợ mày cũng ngon đó hả, hay là mày để cho tao thịt nó nhá, đúng là cái loại trâu già thích gặm cỏ non!!!
Nói xong thì thằng thanh niên trong thân xác thằng bé Lương cười rú lên khiến cho mọi người xung quanh không lạnh mà run, mà đúng thật, ông chú Sinh thì sinh năm 1965 còn cô Thấm An lại kém chồng 19 tuổi là sinh năm 1984, mà những điều bé Lương vừa nói lại không thể là của một thằng bé mới chỉ ba bốn tuổi, nghe xong những lời đó thì lúc này ông chú Sinh và cô An còn đang ngây ngẩn cả người thì cái vong kia lại nói với ông Sinh:
- À, chắc hẳn mày vẫn nhớ cái thằng lái xe mô tô tối hôm qua c·hết thảm chứ???
Ông chú Sinh nghe đến đây thì như nhớ ra điều gì thì lắp bắp:
- Mày là....
Thằng bé Lương cười khành khạch:
- Đúng vậy, không bố mày thì ai!!!
Rồi sau đó linh hồn tay lái xe mô tô trong thân xác thằng nhóc Lương liền đứng phắt dậy rồi cười cười:
- Hay là tao thử nhảy xuống xem như nào nhé, cái xác thằng bé mà rơi xuống là thằng con chúng mày cũng hết đường sống đấy, hay là ta thử tí nhé!!!
Dứt lời, thân xác thằng bé Lương liền lùi về sau một bước khiến cho mọi người xung quanh và vợ chồng chú Sinh, cô An cũng phải giật mình.
Mắt thấy thằng bé sắp rơi xuống thì ai cũng nhao nhao lên chỉ sợ thằng bé nó rơi nhưng bất ngờ là thằng nhóc lại đang lơ lửng trên không mà không rơi xuống đất, cô An thì với bản năng của một người mẹ cũng nhanh chóng lao đến định tóm lấy chân của con nhưng đã chậm một bước, linh hồn thằng lái xe mô tô trong thân xác bé Lương kia nhìn hai vợ chồng chú Sinh rồi lại cười hả hê:
- Nào nào, tao mà lỡ tay là thằng nhóc con nhà mày rơi xuống đất là nát bét đó!!!
Chú Sinh lúc này đã giận tím cả mặt:
- Mày... mày dám....
Chú Sinh mặc dù giận đỏ cả mặt nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể nghe thằng đó sỉ nhục:
- Dám á, tao có cái chó gì mà không dám!!!
Thấy cảnh tượng này thì ở bên dưới sân nhà thì lúc này thì mọi người đã nhao nhao lên, đặc biệt là mấy bà thím mập:
- "Gọi thầy cúng đi, tôi e là có vong áp thằng bé rồi!!!"
- "Phải đấy, tìm thầy nào cao tay ấn vào…"
- ''Tôi thấy kiểu này là phải đánh con 01 với lộn lại là 10 á, đánh vậy có mà trúng to!!!''
Lúc này thì Tuấn Anh cũng đã xuất hiện và đang lơ lửng gần đó với trang phục bịt mặt như mấy bà thím ninja lead lại đang dùng phép ẩn hình, thấy thằng nhóc Lương hay đúng hơn là linh hồn của nó đang bị nhốt trong một cái lồng vô hình lơ lửng trước ban công nhà mà khóc lóc, hắn lập tức đưa người tiến gần đến cái lồng chỗ thằng nhóc Lương nói:
- Này tiểu Lương, anh Tuấn Anh đây!!!
Nhóc Lương nghe xong thì cũng hơi nín khóc mà hỏi nhỏ:
- Ơ anh Tuấn Anh cũng c·hết rồi à???
Thấy câu hỏi vu vơ của thằng nhóc, trên trán Tuấn Anh cũng chảy ra một vệt hắc tuyến, hắn thở dài rồi nói với thằng nhóc Lương:
- Tiểu Lương nghe anh này, bây giờ anh sẽ phá cái lồng cho em thoát ra nhé, còn em thì khi nào thoát ra thì hãy ra sát người anh, rồi khi nào anh bắt lấy thân xác của em rồi em hãy bay đến mà nhập hồn vào nhé!!!
Thằng nhóc lúc này đã hết khóc, cảm thấy thích thú thì cũng liên tục gật đầu, Tuấn Anh cũng gật đầu rồi vung tay đánh ra một chưởng và đã khiến cho cái lồng vỡ tan để giúp cho thằng bé Lương thoát ra, sau khi thoát ra thì thằng nhóc Lương liền nắm lấy tay Tuấn Anh rồi chỉ cần có thế, cả hai bay lên đến gần thân xác của nhóc Lương, Tuấn Anh liền nhanh chóng túm lấy cổ áo của nó, rồi khẽ khẽ gật đầu để ra hiệu cho nhóc Lương.
Nhóc Lương tuy mới có ba bốn tuổi nhưng cũng tinh ý, nó liền chuẩn bị cái tư thế chuẩn bị lao vào giống kiểu mà cũng chẳng rõ là của ai nữa... lúc này, tay lái mô tô còn chẳng biết mình bị Tuấn Anh đang nắm lấy cổ áo, thấy ông chú Sinh đang giận tím mặt thì vui lắm:
- Thôi được rồi, mày muốn con mày sống thì bây giờ mày hãy đứng lên lan can này mà nhảy xuống đất đi rồi tao sẽ tha cho vợ con mày!!!
Rồi hắn ngó xuống xuýt xoa:
- Ayza, từ đây xuống đất là khoảng 9 mét đó, không biết mày nhảy xuống mà tiếp đất bằng đầu sẽ như thế nào nhỉ???
Ông chú Sinh tuy giận lắm nhưng không thể làm gì được, vì đứa con mà đành phải từ biệt vợ, từ biệt cái gia đình bé nhỏ của mình, ông chú đang chuẩn bị làm theo điều kiện của thằng lái mô tô thì thân xác thằng bé Lương đột nhiên rú lên một cái rồi hai mắt nó long sòng sọc lên như người bị sốc thuốc, sau đó nó nhắm chặt lại như ngất đi rồi như có một lực đạo đủ mạnh từ phía sau, liền đẩy thẳng nó về phía cô An và mọi người ở dưới thấy nhóc Lương đã an toàn và ai ai cũng vỗ tay hoan hô, một số người thì cũng lau mồ hôi trên trán mà thở phào nhẹ nhõm:
- "Ôi may quá, thằng bé phúc lớn mạng lớn đã tai qua nạn khỏi rồi!!!"
- "Ơn trời, ơn phật đã độ kiếp độ nạn!!!"
- "Thôi, vậy là may quá rồi, thằng bé không sao là may lắm rồi!!!''
- "Các cô các bác ơi, lên nhà xem cô chú ấy với thằng nhóc xem thế nào đi!!!"
Thấy mọi người đã vui vẻ trở lại thì ai ai cũng vào nhà hỏi thăm rồi ai nấy cũng trở lại với công việc mọi ngày của mình, đó là ở thế giới vật chất, còn ở thế giới phi vật chất hay nói đúng ra là thế giới linh hồn thì trái ngược hoàn toàn với thực tại.
Hồn phách của tay lái mô tô kia sau khi b·ị đ·ánh bật ra khỏi cơ thể của nhóc Lương thì hắn liền gào rú lên:
- Cái mả cụ thằng nào lôi tao ra!!!
Và một giọng nói đáp lại hắn:
- Quay đầu lại mà nhìn, ông cố nội nhà mày làm đấy!!!
Linh hồn thằng lái mô tô kia quay lại thì nhìn thấy Tuấn Anh đang bịt kín mặt như mấy bà thím ninja lead lại còn đang ở thể hồn phách thì nó lại chửi đổng:
- Mẹ mày, mày thích thế nào???
Tuấn Anh nhún vai lắc đầu:
- Này chú em, chú mày c·hết dẫm ở xó nào mà không đi xuống âm ty mà đầu thai đi...
Không để hắn nói hết, linh hồn thằng lái mô tô kia như bộc phát:
- Kệ mẹ bố mày, mày có giỏi thì nhào vô!!!
Tuấn Anh chán chẳng buồn nói, đang định vận trấn hồn chưởng để cho thằng lâu la này đăng xuất khỏi nhân gian thì cảm thấy có một luồng oán khí vô cùng nặng và mạnh từ cơ thể thằng lái mô tô đang phát ra mà tỏa đi xung quanh, Tuấn Anh cảm nhận được điều gì đó, hắn liền ngây người lẩm bẩm:
- U là trời, cái mẹ gì thế này, thằng c·hết dẫm này không đủ ba hồn bảy phách mà lại có thể tỏa ra luồng oán khí nồng đậm thế này sao???
Còn chưa kịp định thần lại thì v·út một cái, thằng lái xe đã lao tới định đánh phủ đầu Tuấn Anh, cảm thấy thằng này đã hết thuốc chữa, Tuấn Anh liền vận ra trấn hồn chưởng rồi vung tay "vỗ yêu" cho hắn một phát khiến cho linh hồn của thằng coi trời bằng vung này tan thành mây khói vào cõi hư vô.
Tuấn Anh giải quyết xong thì cũng lắc đầu vì chưa rõ là vì sao thằng này mới c·hết cùng lắm là được hơn một ngày, lại còn không đủ hồn phách lại có thể đạt tới tu vi của một phong hồn cấp cao, suy nghĩ nhiều làm gì vì dù sao chính tay hắn đã tiễn thằng này tan biến, hắn đành lắc lắc đầu rồi phi thân vào trong nhà để xem thằng nhóc Lương thế nào.
Vừa bay vào bên trong thì thấy mọi người đang cố gắng gọi thằng nhóc dạy nhưng nó vẫn nằm im đó trong vòng tay của cô Thấm An, không hề tỉnh lại, có ông bác vốn là thầy thuốc đang bấm mạch, chốc chốc lại lắc đầu mà than:
- Lạ nhỉ, tôi thấy mạch nó vẫn bình thường mà sao chưa tỉnh nhỉ, hay là cho nó đi đến trung tâm y tế đi để họ kiểm tra kỹ hơn!!!
Tuấn Anh thấy vậy liền bay lại gần chỗ thằng nhóc rồi ngắm... đồi núi của cô Thấm An, nhìn chung cô này cũng chỉ hơn có 32 nhưng dáng vóc vẫn ổn, hắn chảy cả nước dãi mà thầm khen:
- "Hề hề, gái một con trông mòn con mắt, núi đồi đúng là...!!!"
Bỗng nhớ ra điều gì, đặc biệt là nhớ tới Hướng Thi, hắn liền lắc lắc đầu để cho mình trấn tĩnh lại rồi sau đó mới đưa tay hướng về phía nhóc Lương rồi dùng phép mà rút hết lượng oán khí của thằng lái mô tô còn sót lại trong cơ thể nó và cũng không quên xóa một phần ký ức của nó khi gặp mình ở thể linh hồn.
Sau khi rút hết oán khí ra, hắn liền dùng phép dồn nén luồng oán khí rồi dưới áp lực thì luồng oán khí này cũng tạo thành một viên oán đan, sau đó chờ cho viên oán đan này thành hình, hắn liền vận lực, một tay bóp nát nó ra thành trăm mảnh và sau khi nhóc Lương được rút oán khí trong người ra thì đã tỉnh lại, Tuấn Anh cũng thở phào nhẹ nhõm rồi thả mình bay trở lại nhập vào thân xác của mình đang hóng ở gần đó rồi mới trở lại nhà mình.
Nhưng hắn lại không biết rằng, dù trong người có tuyệt kỹ nhưng hắn cũng không nhận ra cách đó không xa, một kẻ bí ẩn đang quan sát nhất cử nhất động của hắn từ xa, không thể biết được kẻ này là ai vì xung quanh hắn được bao bọc một tầng hắc vụ dày đặc.
Tên này quan sát một hồi rồi cũng nhếch mép lên cười về mọi sự việc xảy ra ở đây, xong hắn ta cũng chỉ nói gì đó vào hư không rồi cũng theo hư không mà biến mất….
---------------
Cách Trịnh Châu hơn 600 cây số về phía đông bắc, tại vùng núi Sơn Tây, trên Liên Mộc sơn, khoảng 7 giờ tối, Hoàng Quy lão nhân đang ngồi rung đùi tu rượu và cắn lạc bên bậc thềm, chốc chốc ngứa mồm lão lại gọi:
- Tuấn Anh, Khải Vũ, Kiến Phương ba...
Bỗng lão nhớ ra điều gì liền cười xòa mà gãi đầu:
- Ối, suýt quên, ta đã cho ba thằng ngốc đó về vườn rồi mà nhể, già rồi, là già thật rồi!!!
Đoạn nói xong lão lại tu thêm vài ngụm rượu nữa rồi lại ngó lên trời mà ngắm sao đoán mệnh vu vơ, đang say sưa lẩm bẩm cho sướng mồm thì lão nhận ra có khí tức quen thuộc lâu ngày mà đúng hơn là cả ngàn năm mới xuất hiện tại nhân gian, lão vẫn tưng tửng mà hỏi:
- Đế Thính, nhà ngươi không ở dưới chân tay Địa Tạng mà đến đây làm gì, tên trọc đó muốn hoàn tục để lên uống rượu với ta sao???
Đế Thính ở phía sau cũng chắp tay cung kính với lão:
- Đại tiên, chủ nhân tôi có sự muốn thông báo cho ngài biết!!!
Hoàng Quy lão nhân vừa nghe Đế Thính nói nhưng vẫn không quên chăm chú tu rượu:
- Có gì mới sao???
- Bẩm, sắp tới ba đồ đệ của ngài sẽ có biến...
Dừng một chút hắn nói tiếp:
- Là biến gì thì ngài hãy tự tính!!!
Hoàng Quy lão nhân nghe xong thì tỏ ra khó chịu:
- Con bà nó, sao nhà ngươi không nói thẳng toẹt nó ra đi, lại còn bắt ông đây phải tính!!!
Đế Thính chỉ đáp lại:
- Bẩm đại tiên, chủ nhân ta nói là thiên cơ bất khả lộ!!!
Hoàng Quy lão nhân nghe xong thì chửi ầm lên:
- Suốt ngày thiên cơ, thiên cơ cái con card visit nhà ngươi đó, cút!!!
Đế Thính nghe xong lão quát thì cũng chỉ biết im lặng rồi đành chắp tay cáo từ lão rồi sau đó tan biến vào hư không, Hoàng Quy lão nhân mặc dù cảm thấy khó chịu, thà tên súc vật đó không nói còn hơn là thông báo nửa vời, nhưng vì ba tên đệ tử ngốc Nguyễn Hoàng Dương nên lão bèn tự mình bấm đốt tay nhẩm tính thì sau khi tính ra thì nét mặt lão biến sắc rồi tự mình lẩm bẩm:
- Lẽ nào là thật sao, hầy ba đứa chúng nó phen này cực khổ rồi, ta phải đi ngoại giao để tìm trợ giúp cho chúng nó thôi!!!
Lời vừa dứt, lão đứng phắt lên rồi gọi một đám đệ tử ngoại môn tới, sau khi dặn dò đủ thứ, trước khi đi thì lão do chưa yên tâm liền nhắc nhở riêng rồi giao việc cho một gã đệ tử ngoại môn trung tuổi, sau khi dặn dò xong thì đám đệ tử ngoại môn cũng tản đi ai làm việc đó, đang định đi thì như nhớ ra điều gì, lão lại ngồi xuống mà thở dài, sau đó liền hóa mình vào hư không và cứ thế biến mất....