Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 90: Ký Châu 2




“Anh em như thể tay chân,

Rách lành đùm bọc dở hay đỡ đần”

- Ca dao Việt Nam

- -----------

Viên Phùng gặp Viên Thiệu đứng lên rồi thì tự mình đem chén trà của mình đưa về phía trước, cười nói:

“Đến uống đi.

Khóc sướt mướt khô cổ rồi phải không?”

Viên Thiệu vội vã cúi người:

“Hài nhi không dám!

Để hài nhi tự pha”

Viên Phùng lắc đầu nói:

“Uống đi, chẵng lẽ ngại ta miệng thối?”

Viên Thiệu sợ hãi than:

“Hài nhi nào dám có ý đó!

Trời đông giá lạnh, chắc là trà đã mau nguội.

Hay là để hài nhi đổi cho ngài một chén trà ấm mới”

Viên Phùng cười mỉm:

“Tùy ngươi”

Vừa nhìn Viên Thiệu loay hoay xoay chuyển, Viên Phùng vừa nói:

“Ta cả đời cống hiến cho gia tộc.

Kỳ thực cũng không mong ngóng gì nhiều.

Chỉ 2 khát cầu là gia đạo an ấm và Viên gia mãi mãi cường thịnh mà thôi.

Bây giờ ngươi đã trưởng thành thì ước nguyện thứ hai đã có người kế tục.

Chỉ có điều thứ nhất …”

Ông lão lắc đầu thở dài:

“Di nhi tài nhỏ, chí ngắn, quá mức tầm thường, sinh trong thời bình có thể an vui, sinh tại thời loạn thì thật là nguy hiểm.

Thuật nhi cậy mạnh háo thắng, tuy lắm mưu kế lại thiếu sáng suốt, thường xuyên liều lĩnh làm bừa, ta như đi rồi còn ai che chỡ cho hắn.

Thiệu à!

Ta không cần ngươi thật tâm đối đãi tụi nó, chỉ mong ngươi có thể bảo vệ tính mạng bọn chúng qua cơn giông bão.

Ngươi … có thể hứa với ta sao?”

Viên Thiệu đang châm trà, nghe hỏi liền bỏ hết công việc, quay mặt về phía Viên Phùng, thật thà cười nói:

“Phụ thân an tâm.

Hài nhi thân là anh lớn, tất nhiên sẽ dốc hết sức bảo vệ các đệ”

Không biết là già rồi mắt đục hay là suy nghĩ nhiều mệt đầu, Viên Phùng bổng cảm thấy nụ cười kia tựa như quen quen, có chút giống với đối thủ Lưu Chí của mình ngày trước.

Lắc đầu đẩy đi ý nghĩ viễn vông này, Viên Phùng nói sang chuyện khác:

“Lần này cũng may mà Lưu Hoành nổi hứng bất tử, để cho ngươi miễn phải đi Hà Bắc cuốn vào xoáy nước đục.

Phụ thân dự định bố cục một vố lớn, đem những gia tộc khác hố chết.

Sau này thiên hạ băng loạn, ngươi cũng phải nhớ kỹ,

Không thể vứt bỏ nguồn sức mạnh thế gia nhưng tuyệt đối không thể để thế gia làm lớn, phải tìm cách triệt tiêu dần dần từ từ.

Đừng để Viên thị ta nối gót Lưu thị!”

Lúc này Viên Thiệu dâng lên chén trà ấm mới rồi mở miệng đáp ứng:

“Phụ thân an tâm.

Ai dám cản đường Thuật đệ đều sẽ bị hài nhi thanh lý.

Lần này tuy hài nhi bận bịu việc chỉnh quân Tây Viên nhưng cũng đã phái một người tin cậy đến Hà Bắc, trà trộn vào hàng ngũ quân sư lãnh đạo của liên quân các nhà.

Nếu như phụ thân có cần, tùy thời có thể liên hệ hắn”

Viên Phùng nhận lấy chén trà ấm, hít sâu một hơi rồi nói:

“Trà thơm!

Nghe nói thương đội của Hứa thị được ngươi giao phó làm trung gian vận trà cho nhà ta”

Viện Thiệu nhíu mày suy tư, sau đó cười nói:

“Phụ thân liệu sự như thần.

Người hài nhi muốn nhắc đến chính là công tử của Hứa gia, Hứa Tử Viễn.

Người này tài mạo còn vượt qua Tào Mạnh Đức, chỉ tiếc tòng văn không tòng võ, nếu không Tây Viên lần này có thể góp đủ”

Viên Phùng lắc đầu nói:

“Trà tuy tuyệt hảo nhưng Thiệu nhi nhớ phải cẩn thận,

Thứ tuyệt hảo như vậy, chớ nên để kẻ tiểu nhân dòm ngó”

Viên Thiệu cười qua loa nói:

“Chỉ là Hàn Môn mà thôi.

Có tư cách gì dòm ngó nhà ta.

Nếu không phải ông nội hắn thức thời, quỳ xuống làm chó cho tổ phụ thì nào có hắn ngày nay.

Hứa Du bản tính tham vặt, hài nhi cực hiểu.

Hắn ăn bớt ăn xén bao nhiêu tiền thì hài nhi đều rõ.

Chỉ là hắn còn dùng được nên hài nhi cũng lười so đo, coi nhưng tặng cho ăn mày”

Viên Phùng gật đầu nói:

“Ngươi đã chú ý thì tốt rồi.

Ta cũng không phải muốn xen vào, chỉ đơn thuần nhắc nhở thôi.

Về phần liên lạc Hứa Du thì tự ngươi làm đi.

Một nhúm Tây Viên quân nho nhỏ cần gì phải dốc hết tâm lực.

Hà Bắc mới là bàn cờ thực sự.

Trách nhiệm sau này của ngươi còn trong đại hơn nhiều, cũng nên tập tành làm nhiều việc cùng một lúc”

Viên Thiệu cúi đầu vuốt cằm một hồi lâu, hết đi qua rồi đi lại, sau đó bày ra một bộ mặt khổ, bước lại gần, hướng vào tai lão cha hắn nói nhỏ:

“Hài nhi có mấy kế sách,

Chỉ là sự vụ Hà Bắc lần này là việc lớn trăm năm,

Hài nhi nhất thời không thể quyết định.

Kính mong phụ thân chỉ bảo!

Kế thứ nhất là …”

Viên Phùng yên lặng nghe Viên Thiệu diễn giải, hoàn toàn không chú ý đến sự thiếu quyết đoán của thằng con, mà chỉ tấm tắc trong lòng rằng:

“Lựa chọn của ta thật không sai,

Trí tuệ của Thiệu nhi thật là xuất chúng,

Thừa sức để gánh chịu trọng trách nâng cờ Viên thị quét đãng hết thảy thế gia trong thiên hạ, xây nên vĩnh thế hoàng triều, để con cháu nhà họ Viên đời đời hưởng phúc vinh”

Viên Thiệu thấy Viên Phùng yên lặng không đáp thì càng âu lo trong lòng, sợ bị mất điểm, lần nữa rớt xuống ngang hàng với Viên Thuật, thế là lại nắn óc moi phổi, cố mà nặn ra càng nhiều mưu sâu kế hiểm,

Viên Phùng gặp đây càng lóa mắt, càng cảm thấy mình thật là sáng suốt khi lựa chọn Viên Thiệu.

Hai cha con họ Viên bị cuốn vào vòng xoáy xoắn não lẫn nhau, hoàn toàn không phát hiện ra rằng bên ngoài căn phòng có một kẻ đang đội tuyết, chịu gió, yên lặng lắng nghe.

Cũng phải thôi, hoàn cảnh khắc nghiệt chính là tấm bình phong tốt nhất, bản thân kẻ nghe lén cũng là tay công phu lão luyện, hơn xa cha con họ Viên, lại được đào tạo cho công việc gián điệp này từ nhỏ trong cái nôi Huyền Kính Ty, bởi chính ty trưởng tiền nhiệm, Thiên Cương Tinh Vương Việt.

“Âm mưu thật là to lớn!

Lưu Hoành lần này phải xui xẻo.

Sư phụ nha, lựa chọn của ngươi có lẽ cũng không sai.

Đáng tiếc,

Ngươi già rồi, mắt không sáng bằng ta.

Cả đời sống dưới trướng những kẻ thâm hiểm như thế không mệt sao?

Chẵng lẽ Lưu Chí, Lưu Hoành còn chưa làm ngươi sáng mắt?!”

Đột nhiên lúc này có tiếng bước chân đi tới, người nọ liền lách mình ẩn giấu sau đó quay lại với vai diễn thường ngày của mình.

Một lát sau, cách căn phòng nơi hai cha con Viên Phùng-Viên Thiệu đang bàn đại sự vài trăm bước chân.

“Sử tiên sinh!”

Đáp lại đám lính gác là một giọng nói lạnh hơn gió đông, không chút cảm xúc:

“Uhm!

Đã đến giờ học kiếm của công tử Công Lộ”

Đám lính dường như cũng có vẻ đã quen thuộc, vội tránh đường mời:

“Công tử đã có dặn trước.

Mời Sử tiên sinh vào, công tử đợi ngài tại phòng tập thứ 2 bên trái”

Người kia gật nhẹ rồi bình tĩnh bước đi, hay nói cho đúng là lướt đi trên tuyết, nơi đi qua chỉ để lại chút ngấn nhỏ nếu không nhìn kỹ thì khó mà thấy được, những dấu vết ấy nháy mắt liền bị gió tuyết vùi lấp.

“Cốc! Cốc!

Công tử, Sử A xin diện kiến”

“Sử tiên sinh mau vào.

Hahahaha!

Thuật đợi đã lâu!”

Vừa vào phòng, Sử A liền đóng cửa lại rồi quỳ một chân xuống hô chủ công.

Viên Thuật thấy vậy không những không ân cần đỡ lên cho ra dáng minh chủ, mà còn cảm thấy đấy là chuyện bình thường đương nhiên.

Hắn chống nạnh nhìn xuống Sử A, bày ra biểu lộ của một vị hỗn thế tiểu bá vương.

Mà càng quái lạ là Sử A không những không cảm thấy đau lòng, mà còn như có luồng nước ấm chảy qua tim, trong lòng thư giãn khoan khoái, nói năng cũng lưu loát hoạt bát hơn, đem hết thảy những gì mình vừa nghe được ở thư phòng của Viên Phùng nói ra.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Sử A làm việc này, và có lẽ cũng không phải lần cuối cùng.

Viên Phùng từng đem Huyền Kính Ty xem như vườn nhà, Viên Thiệu thậm chí giúp cha hắn thu phục Thiên Cương Tinh Vương Việt,

Thế nhưng hai cái đầu âm hiểm tuyệt luân này lại bị Viên Thuật phổng tay trên một tên Sử A, đại đệ tử của Vương Việt.

Chuyện đời chính là dịu kỳ như vậy, mèo không muốn an phận mình, từ bỏ ưu điểm bản thân, cầu mong những thứ viễn vông kỳ vĩ, cuối cùng dù có phép thần giúp sức thì quanh đi quẫn lại cũng vần quay về làm mèo.

Mỗi người đều có điểm mạnh của riêng mình, có lẽ tại hầu hết khía cạnh đều thua cho người khác, nhưng sẽ luôn có một phương diện nổi trội hơn người.

Viên Thuật thắng lão cha và thằng anh hắn ở chỗ hắn sống thật, mặc dù cũng di truyền trí tuệ xuất sắc nhưng hắn càng ưa thích dùng tiền, dùng thế nện người.

Sau khi Vương Việt bị Lưu Hoành ném bỏ để thay bằng Tả đạo nhân, hòng chiếm dụng hoàn toàn niềm tin của Đạo Môn,

Thì không chỉ Vương Việt mà tất cả những người có liên quan tới vị kiếm thánh này đều rơi vào cảnh túng quẫn.

Nếu như lão già đời Vương Việt kiên quyết chờ đợi một hùng chủ để rồi vớ phải Viên Thiệu,

Thì người trẻ trung thiếu mài dũa như Sử A lại nhanh chóng sinh ra lòng căm thù với thói mưu mô xảo quyệt, cũng chán ngấy việc phải sống toan tính khép nép.

Ở trong lòng Sử A lúc này, bản thân mình chỉ là kẻ vung đao liếm máu, quản chuyện thiên hạ đại sự, tầm nhìn ngàn năm làm gì?

Hắn cảm thấy một chủ công tốt không phải là một chủ công tài giỏi hay chí lớn, mà là một chủ công phù hợp với tính cách của mình,

Viên Thuật chính là một chủ công như thế,

Bất kể ai nói xấu Viên Thuật như thế nào, kiêu ngạo, ngông cuồng, hay phung phí, háo danh,

Sử A chỉ cảm thấy Viên Thuật sống thật với chính con người hắn,

Ở trước mặt Viên Thuật thì Sử A chỉ cần làm việc của chính mình cùng né đi một vài chỗ đau của tên chủ công dỡ hơi này là có thể an tâm mà sống,

Không cần thiết phải cân đo đong đếm từng cử chỉ hành động và nắn nót lời nói như sư phụ hắn đã từng làm trước mặt hoàng đế và sẽ tiếp tục phải làm ở trước mặt cha con Viên Thiệu.

Viên Thuật còn chưa nghe Sử A nói xong, mới nghe đến đoạn Viên Phùng có ý muốn nâng Viên Thiệu lên làm hoàng đế thì bực tức văng tục:

“Bà mợ nhà lão!

Được!

Để rồi xem ai lên làm hoàng đế cho biết!”

- -----------

Vài ngày sau, Nghiệp thành, phủ Thứ Sử Ký Châu,

Tại một căn phòng nhỏ ở một góc khuất ít người qua lại.

Ít ai biết nơi nhà kho hoang tàn hiện thời tùy còn đóng kín mít nhưng bên trong lại sớm được dọn dẹp khang trang sạch sẽ, bởi vì nó sớm đã trở thành nơi trú ngụ của một trong ‘Lạc Dương tứ công tử’, kẻ tề danh cùng anh em họ Viên và Tào Tháo,

Hứa Du!

Cách đây ngót nghét 10 năm, thời điểm cái danh hiệu ‘Lạc Dương tứ công tử’ vừa mới bắt đầu lan truyền sau một chầu nhậu ở chốn thanh lâu, rồi sau này rùm beng ỳ xèo nhờ sự thành lập của Hoàng Lạc lâu, nơi có thể thỏa mãn tốc độ tiêu tiền của Viên Công Lộ,

Hầu hết mọi người chỉ nghĩ rằng ‘Lạc Dương tứ công tử’ đại diện cho đám con nhà quyền quý ăn chơi lêu lổng, phá làng phá xóm mà thôi.

Thế nhưng mãi đến gần đây, Tào Tháo lên làm Tế Nam Tướng nhảy vọt từ vô danh tiểu tốt lên vị trí trọng thần triều đình, rồi thì bây giờ 3 trong số 4 công tử đều gia nhập vào Tây Viên quân, lĩnh 3 trên 8 ghế Giáo Úy, uy phong sáng chói,

Lúc này ‘Lạc Dương tứ công tử’ bổng xoay chuyễn thành danh từ định nghĩa cho tài năng, thành tính từ bổ trợ cho sự thành công.

Hứa Du cũng không làm thất vọng những kẻ trông chờ hắn.

Kẻ này sở hữu một cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo và một bộ não mưu mô uốn lượn xuất sóng thần sau nhiều năm tung hứng giữa hai Viên, được cả Viên Thiệu và Viên Thuật nể trọng, tự nhận là hơn xa Tào Tháo.

Một thân kiếm thuật cũng có tiếng đương thời, từng vung kiếm hành hiệp nam bắc Yến Triệu, rất nổi danh trong giới kiếm khách nhà giàu, tức là những kẻ mỗi lần đánh nhau đều có người hộ đạo, đánh không lại thì chơi vây công.

Hứa Du đương nhiên không chỉ chơi ngu, hắn thông qua con đường hiệp khách, trợ giúp Viên Thiệu bố cục tuyến tình báo khắp Hà Bắc, cũng tự xây cho mình một thương đội cường thịnh, vượt xa gia tài ít ỏi mà cha ông hắn để lại.

Sự biến Thái Bình sắp tới, theo ước định ban đầu giữa các nhà thì kẻ đại diện cho Viên thị ở Hà Bắc sẽ là Viên Thiệu,

Nào hay Lưu Hoành nổi hứng bất chợt, góp gà thành quân, dùng hoa làm kiếm, đem khu vườn phía Tây dựng thành thao trường luyện binh.

Bàn tính qua lại một hồi, các thế gia cảm thấy tốt nhất vẫn là đừng cho trứng nở, muốn đem Tây Viên quân nắm cổ từ trong bọc thai.

Thế là Viên Thiệu lãnh mệnh giai tầng đi vào làm thủ lãnh phe thế gia trong Tây Viên,

Lẽ ra kẻ thay thế Viên Thiệu đi Hà Bắc nên là Tào Tháo, chỉ là Hoàng Hùng sớm đã giúp Lưu Hoành đã thông bàn luận với Viên Phùng, thành ra Tào Tháo cũng vào Tây Viên nốt.

Cuối cùng Hứa Du tự tiến cử mình.

Các nhà biết hắn rành rõi đất Yến Triệu, lại thêm bị cái danh hảo ‘Lạc Dương tứ công tử’ làm cho choáng váng, thế là liền bị Hứa Du nói phục.

Hứa Du từ sớm đã tới phủ Nghiệp Thành, cũng đã bàn rõ sự vụ với Thứ Sử Ký Châu là Trương Phần.

Trương Phần ban đầu muốn an bài cho Hứa Du một căn phòng trong thành, nhưng Hứa Du nói năm nay tuyết lớn, hai bên liên lạc qua lại cứ phải đi ra đi vào, sớm muộn cũng bị Huyền Kính Ty phát hiện, chẵng bằng ở hẵn trong phủ Thứ Sử, thành ra mới có cảnh này …

“Vụt”

Một bóng người thứ hai xuất hiện dưới ánh nến leo lét.

Hứa Du cười mỉm chắp tay hành lễ:

“Hạ Lan Kiếm Thánh đại giá quang lâm,

Du không thể đón tiếp từ xa.

Thứ lỗi, thứ lỗi!”

Vương Việt xua tay nói:

“Không ngại.

Huyền Kính Ty giăng kín thành.

Hứa công tử lựa chọn vô cùng chính xác”

Nói rồi lão lấy ra mật tín giao cho Hứa Du:

“Đây là thư tín của chúa công giao cho Hứa công tử.

Nhiệm vụ lần này ta sẽ bảo hộ ngài chu toàn”

Hứa Du nghe câu đầu thì hí hửng cảm thấy mình được Viên Thiệu trọng dụng, đến câu sau thì nhíu mày nghi hoặc vì sắp tới hắn sẽ đứng sau mấy chục vạn đại quân, có cái quỷ gì mà nguy hiểm để đến độ cần Hạ Lan Kiếm Thánh bảo hộ.

Thế là hắn nhanh chóng lật ra thư tín, đọc xong lại đọc lại, rồi lại đọc lại,

Mồ hôi ứa ra đầy người Hứa Du, tựa như trùm chăn đứng dưới năng trưa hè trên xa mạc Tây Lương, mặc dù nơi hắn đang ở là Nghiệp thành, một trong những địa điểm đang chịu tuyết tai năng nhất.

Hai mắt Hứa Du trừng to mà mất hồn như thể nhìn vào hư vô.

Trong lòng chữi thầm:

“Bà mợ nó!

Viên thị, các ngươi mà không trả ta núi vàng biển bạc thì đừng trách ông đây trộm mộ 1800 đời tổ tiên nhà mày!”

Vương Việt chẵng hiểu ra sao, lão không có thuật đọc suy nghĩ, cũng chẵng có đủ can đảm để xem lén thư mật, trong trí nhớ của lão, tất cả những kẻ dám làm như vậy đều không có mộ để mà xanh cỏ, phần lớn trong số họ do chính tay lão tiễn đưa, có cả sư phụ lão, người đã từng mạnh hơn lão rất nhiều vào cái ngày ông ấy bay theo gió Tây.

Khác với Hứa Du hay Sử A, tìm chủ công để thỏa mãn nhu cầu của mình,

Vương Việt sống cả đời vì việc công,

Mặc kệ ai nói lão thế nào, ngu ngốc hay máu lạnh, Vương Việt chỉ biết một khi đã chọn chủ thì sẽ phụng sự hết mình, dù cho phải chém cha, chặt con.

So với Sử A thì Vương Việt mới đúng là kẻ vung đao liếm máu đúng nghĩa, bởi vì ông lão này sống không hề có mục đích cá nhân mà chỉ lấy nhiệm vụ tức thời coi là lý tưởng cao nhất.

Mặc dù đều tự thỏa mãn với vị trí quân cờ, nhưng trong lòng Vương Việt thì Sử A chỉ là đang chơi đồ hàng trẻ em, còn lão thì tham dự vào ván cờ thiên hạ.

Nếu Sử A cảm thấy làm mấy chuyện vặt vảnh cho tên nhóc con già đầu Viên Thuật là nhiệm vụ,

Thì Vương Việt thích tìm kiếm cảm giác khó khăn, gian hiểm khi phục vụ cho những kẻ xảo quyệt kinh khủng như hoàng đế và thế gia chân chính.

Sử A cho rằng thầy mình kén cá chọn canh, tự chịu khổ, nhưng Vương Việt lại hưởng thụ cảm giác sống như vậy, bởi vì chỉ có như thế thì lão mới tìm được lẽ sống của mình.