Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 81: Trương Giác 1




Quote này hơi kỳ:

“Không biết có ai nghe qua câu chuyện về nguồn gốc của hai từ ‘ra đi’ theo kiểu này chưa.

Thời mới giải phóng, phương tiện chuyên chở không nhiều, đặc sản các miền khó mà đến được cả nước.

Việc này cũng không quá gấp, đặc sản bình thường không phải rất cần thiết, không uống trà, không uống cà phê, không ăn soài, không ăn nhãn, vẫn sống nhăn răng.

Thế nhưng có một loại đặc sản miền biển mà mỗi nhà đều không thể thiếu, thậm chí tiêu hao nhiều không kém gì lương thực thông thường.

Đó là muối!

Không có nhiều phương tiện cơ giới, người ta phải dùng xe đạp thồ, thồ một lần mấy trăm cân muối mới đủ chỉ tiêu.

Các xứ vùng cao ăn muối mỏ nhiều sẽ bị bứu cổ vì muối mỏ thiếu I ốt, vậy là phải có người thồ muối từ biển lên núi.

Thế nhưng đường xá ngày xưa cũng kém hơn bây giờ.

Đồn rằng từng có người đi bán muối gặp đường trơn trượt bị muối đè mà lìa đời.

Thế là cụm từ ‘đi bán muối’ ra đời và nghĩa là đi đời.

Nhiều đời dài quá, người ta giữ lại mỗi từ ra và từ đi, ghép lại với nhau thành ‘ra đi’, cũng có nghĩa là ‘đi bán muối’.

Hết chiện”

- Tác giả Tiểu Lão Nhân.

Xàm lông thôi, mà quote này cho 2 chương luôn nhá!????

- ----------

Tại một quán nước ven đường tới gần biên giới Thanh-Từ,

Thời thế đổi thay, một quán nước tồi tàn nơi thôn dã hoang vắng mà bán một hớp nước tới 20 đồng, chừng đó tiền ở Giang Nam ít nhất cũng mua được 10 cân gạo (2 kg), một nhà 8 người nhịn ăn một chút có thể ăn được mấy ngày.

Hàng nước cũng không phải muốn cắt cổ người, ngặt vì đường này là đường nối Thanh Châu và Từ Châu, lại nằm gần Thái Sơn, giặc cướp lộng hành lắm, đừng nói là mở quán bán nước, cho dù là lê lết bán giày cỏ cũng phải chung độ, nếu không sớm muộn sẽ phải chuyển sang nghề ‘bán muối’.

(P/s: muối tiếng Hán là diêm

Diêm Vương = vua muối, chuyên cai quản mấy người ‘bán muối’

Ngoài ra có thể tham khảo cái quote)

Đương nhiên, lại mắc nữa cũng chỉ là hàng nước nhỏ, không bỏ bèn gì với Hoàng công tử nhà ta.

Chủ quán và phục vụ được Hoàng Hùng bao nguyên quán, sớm về nhà đi ngủ.

Trong quán chỉ còn người phe mình.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hoàng Hùng làm vậy.

Suốt chặng đường từ Lạc Dương đến Tế Nam rồi vòng một vòng Thanh Châu đến đây gần vào địa phận Từ Châu,

Chỉ cần có thể vung tiền hù người là hắn sẽ vung tiền dọa người,

Chỉ cần có thể dùng càng nhiều tiền để giải quyết sự việc là hẵn sẽ dùng càng nhiều tiền hơn để xử lý sự việc.

“Công tử này, chúng ta cứ đi mãi như vầy thì khi nào mới gặp được Trương Giác?”

- Người mở miệng tên là Trần Tâm, một trong những thám viên của Nhân Dân Tự Vệ Quân có biểu hiện xuất sắc, được Hoàng Hùng dẫn đi du lịch Trung Nguyên để bồi dưỡng thêm.

Một thám viên khác, Khúc Trung Kiên cũng có chung ý nghĩ:

“Theo thông tin của tổ chức truyền lại thì Trương Giác vẫn một mực ở Ký Châu.

Chúng ta đi xuống Từ Châu, chẵng phải càng đi càng xa sao?”

Mấy vị thám viên còn lại cũng nhìn chăm chú vào Hoàng Hùng, bọn họ đều biết chuyến đi lần này nói vui là đi chơi, kỳ thực là bố cục vô cùng quan trọng cho tương lai.

Lúc họ được tuyển chọn gia nhập vào thì ai nấy đều vui mừng, phần vì ai cũng trẻ trung nhiệt huyết, hy vọng có thể cống hiến càng nhiều, phần vì muốn triễn lộ năng lực của bản thân, giành được càng nhiều công lao để xây dựng tương lai cho chính mình.

Chỉ là suốt mấy tháng nay bọn họ đi chơi không, tiêu tiền như nước lũ, mà việc chỉ ăn sài không lao động thì lại trái với luật lệ của Nhân Dân Tự Vệ Quân.

Hoàng Hùng cười, bình tĩnh uống nước, ra hiệu cho Lý Tuấn mở miệng:

“Các đồng chí chớ nôn nóng!

Chúng ta cùng với Trương Giác không liên quan cũng chẵng có dính dáng lợi ích.

Hắn vì sao muốn gặp chúng ta?

Hắn đã không muốn gặp chúng ta thì cho dù chúng ta đào nát Ký Châu cũng khó mà moi ra hắn.

Không khéo còn sẽ để cho hắn sinh ra nghi kỵ, tùy tiện phái mấy ngàn giáo đồ vây lại chúng ta thì khốn.

Về phần tiêu sài thì các ngươi cũng chớ lo.

Đây không phải thói quen của công tử.

Phải biết các quy định về tiết kiệm của Giang Nam 3 minh hội và cả Nhân Dân Tự Vệ Quân đều là do công tử đặt ra, cũng là người chấp hành nghiêm chỉnh nhất.

Mấy tháng nay tiêu sài phung phí như vậy đều là để thu hút sự chú ý của Trương Giác”

Một thám viên tên Nguyễn Minh Đăng nhíu mày hỏi:

“Lý tiên sinh!

Danh vọng của công tử hiện giờ đã lan khắp Trung Nguyên, vị trí lĩnh tụ Hàn Môn cũng chẵng xa, đợi Thái tiên sinh và Chu tiên sinh chính danh cho công tử thì đã 10 phần chắc 9.

Đến lúc đó Trương Giác tự khắc phải tới gặp.

Ta cảm thấy không cần thiết phải bày vẻ tiêu pha.

Xin Lý tiên sinh chỉ bảo”

Lý Năm gật đầu, khá thưởng thức nhìn Nguyễn Minh Đăng nói:

“Ngươi lý giải đúng.

Chỉ là như vậy còn chưa đủ sâu.

Nhiệm vụ lần này không chỉ phải diễn cho Lưu Hoành nhìn, mà còn phải đảm bảo thế gia không thấy rõ.

Tức là cả Lưu Hoành và thế gia đều không thể biết sự thật, nhưng điều mà bọn hắn cho rằng là sự thật lại phải khác nhau, phù hợp với nhu cầu các bên,

Hơn nữa, điều mà thế gia biết thì Lưu Hoành cũng phải biết, và phải cho rằng đó là giả”

Đinh Ba chóng mặt, hoa mắt nói:

“Lão Lý, nói tiếng người đi”

Lý Năm cười cười nói:

“Trước nói công tử,

Nếu lấy thân phận đại diện Hàn Môn để tiếp xúc với Trương Giác thì khó mà tránh được tai mắt của thế gia.

Danh vọng cao tất phải bị soi mói, muốn tránh cũng không được.

Vả lại, nếu như công tử chỉ đơn thuần đại diện cho Hàn Môn thì Trương Giác sẽ rất hy vọng công tử có thể quang minh chính đại lên tiếng ủng hộ hắn, từ đó đẩy cao thanh thế của Thái Bình đạo.

Hắn đâu cần giấu giếm một bầy thư sinh sau lưng làm gì?

Nếu như tên kia lờ mờ đoán ra thân phận Huyền Kính Ty của công tử thì hắn sẽ ngồi chờ công tử tới gặp.

Nếu như hắn không đoán chắc thì hắn sẽ lựa chọn đi gặp công tử trong một dịp rùm beng nào đó.

Cho nên khi công tử nói với Lưu Hoành rằng muốn dùng thân phận Hàn Môn để liên hệ với Trương Giác thì kỳ thực là đang che mắt Lưu Hoành thôi.

Không có giúp ích bao nhiêu cho mục đích liên hệ Trương Giác.

Còn việc Lưu Hoành hỗ trợ tạo danh tiếng cho công tử là lợi ích ngoài ý muốn.

Lại xét Trương Giác.

Hắn mặc dù xuất thân từ Hàn Môn, rất mong muốn có được lực lượng Hàn Môn hỗ trợ, nhưng đó chỉ là phụ thôi, địa vị của hắn hiện giờ là Đại Hiền Lương Sư của đạo Thái Bình, hắn cần phải nuôi rất nhiều người.

Không phải nuôi chơi, nuôi lấy lệ, mà là nuôi binh khởi nghĩa, là tạo phản!

Chuyện này nghe như ai cũng biết nhưng thực ra đều lựa chọn lờ đi.

Thế gia coi thường Thái Bình đạo là bởi Trương Giác quá nghèo, mấy người nông dân ốm đói huơ cuốc ném liềm có thể hù dọa được mấy đứa ác ôn đầu đường chứ làm sao chống lại quân chính quy cho được.

Lưu Hoành cũng biết vậy nên mới len lén liên hệ Trương Giác để nạp tiền cho Thái Bình đạo, mong Trương Giác có thể bưng nhà một vài thế gia trước khi ngoẹo.

Trương Giác có thể từ một anh thư sinh nghèo trở thành chưởng giáo của mấy trăm vạn người, tuyệt đối không tầm thường, có lẽ Hà Miêu đến giờ còn chưa bại lộ cũng có công của Trương Giác trong ấy.

Cho nên chỉ cần công tử bộc lộ ra năng lực vung tiền mua binh khí, tích kho lương thì mọi chuyện sẽ khác.

Trương Giác sẽ chủ động giấu nhẹm quan hệ của hai bên, đỡ được rất nhiều sức lực cho chúng ta”

Mấy người nghe thế đều gật đầu, bao gồm cả Đinh Ba, hắn biết được khúc đầu và khúc đuôi, nhưng không ngờ khúc giữa lại lươn lẹo như thế.

Duy chỉ có người đầu tiên mở miệng, Trần Tâm, lại lắc đầu:

“Nếu vậy thì tại sao phải có Tào Tháo dính vào trong này?”

Lý Năm lần nữa tặng một ánh mắt thưởng thức, thầm nghĩ ‘Nhân Dân Tự Vệ Quân mới xây dựng đã nhân kiệt lớp lớp, tương lai ổn’:

“Các ngươi ít tiếp xúc với Tào Tháo, hơn nữa tên này giấu rất sâu nên các ngươi mới không rõ.

Hắn tuy thành tựu chưa cao đến đâu, còn đang ở giai đoạn xây dựng căn cơ, nhưng trí tuệ không tầm thường.

Và quan trọng là hắn cũng có ý phản Hán tự lập!

Trương Giác muốn tiền, Tào Tháo đồng dạng muốn tiền, hơn nữa, bởi vì hiểu biết lẫn nhau có hạn cho nên Trương Giác tối đa chỉ coi chúng ta là đồng minh,

Nhưng Tào Tháo thì có lẽ đã xem công tử là thuộc cấp tương lai,

Trước khi nắm trong tay Giang Nam 3 minh hội, họ Tào chỉ sợ chăm công tử còn hơn chăm con”

Lý Năm nói nãy giờ khô cổ, dừng lại tu nước ừng ực, hoặc nói nôm na là tu hết nửa tháng cơm của một nhà 8 người.

Vừa tu, Lý Năm vừa cảm nhận được một vài ánh mắt soi mói chăm chú.

Hắn dừng lại lau miệng nói:

“Dù gì cũng đã bao cả quán, tiếc cái quái gì?

Có thể đòi lại tiền sao?”

Biết thế nhưng mấy người vẫn có chút ngứa ngứa trong lưỡi, châm châm trong lòng.

Trong đám người, ngoài Hoàng Hùng thì đều xuất thân nghèo khó, mồ côi cả cha lẫn mẹ, bao gồm cả Đinh Ba, từ nhỏ, mỗi giọt nước trôi qua cổ, mỗi hột cơm bỏ vào miệng đều là mồ hôi vất vả.

Đinh Ba cảm thấy tên này quá phách lối, thế là nhìn đám thám viên mở miệng, muốn giáng cấp Lý Năm một chút:

“Có lẽ trong các ngươi còn có người cho rằng có Tào Tháo hỗ trợ che giấu là đủ.

Vậy thì nhầm!

Liên hệ Trương Giác không chỉ là ý của Lưu Hoành, mà còn là mục đích của công tử.

Cho dù không có Lưu Hoành thì công tử cũng sẽ tìm cách liên hệ Trương Giác bởi vì Thái Bình đạo có thể trở thành minh hữu cho chúng ta, hoặc ít nhất là một Ô Giang hội thứ 2, chắn mưa gió cho dân ta an bình thêm một đoạn thời gian.

Mà như thế thì chúng ta cần một đường dây liên lạc bảo mật dài lâu được cả hai bên đồng ý bảo tồn, không chủ động phá hoại

Trước đó liên hệ Tào Tháo cũng chỉ đảm bảo được lần 1 lần 2, hơn nữa chỉ đảm bảo được trong vùng Thanh Châu.

Kẻ kiêu hùng như Tào Tháo cũng không có khả năng bám ở Thanh Châu lâu, lợi dụng xong chức Tế Nam tướng quốc thì hắn sẽ lập tức đi nơi khác kiếm ăn.

Cho nên cuối cùng vẫn phải đặt vào cửa Trương Giác,

Nếu như chúng ta không thể thuyết phục được hắn thì chuyến đi lần này hoàn toàn chỉ là dâng thịt cho Lưu Hoành và Trương Giác đánh thế gia, chúng ta húp không được mấy hớp canh”

Hoàng Hùng gật đầu nói:

“Chính là như vậy.

Đường dây liên lạc này chính là nhiệm vụ của chúng ta hiện tại,

Và của các anh trong tương lai”

Đám Nhân Dân Tự Vệ Quân lập tức sáng lòng, chắp tay đồng thanh hô:

“Vì nhân dân!”

- -----------

Thái Sơn, phân đàn của Thái Bình đạo.

Vị trí mà thường ngày được Quản cừ soái ngồi quát nạt đám thuộc hạ và chỉ tay năm ngón, hiện giờ lại không còn thuộc về hắn.

Ngồi nơi ấy là một thanh niên lão ông.

Nghe thì ngược ngược nhưng thực vậy không sai.

Nói là thanh niên bởi vì da mặt người này láng bóng hồng hào, râu tóc đen mượt không lẫn một hột phấn hoa, hai mắt sáng trong quắc thước, răng môi trắng đỏ tươi tắn, hơi thở mạnh mẽ đầy khí lực.

Nói là lão ông bởi vì trong sự hiểu biết của những người trong phòng này thì người này đã sớm qua tuổi ‘biết mệnh trời’ (50), ở thời đại này, sống lâu đến vậy có thể làm ông cố, ông cụ của người ta rồi.

Vị thanh niên lão ông này nhanh chóng lưu loát nói một tràng sau đó kết thúc:

“…

Mọi người đều đã tỏ tường nhiệm vụ của mình.

Ai vào việc nấy đi”

Từ khi cuộc họp mở ra đến khi nó chấm dứt chỉ diễn ra không tới một chung trà (10 phút).

Nhưng hầu như không ai thắc mắc gì cả.

Họ đều là lãnh đạo cao cấp của Thái Bình đạo, đã sớm thành thói quen với tác phong này này mỗi khi đi Trác Lộc tụ hội.

Không động thì thôi, động thì như gió cuốn sấm rền.

Đây chính là phong cách của Đại Hiền Lương Sư Trương Giác!

Trong phòng chỉ còn lại ‘Trương Giác’ và người ‘sứ giả của thánh cô’ sau lưng.

“Khụ, khụ, khụ!”

- Người sau đột nhiên che miệng ho xù xụ liên hồi, dường như lũ kiềm không được muốn tràn bờ đề, …

Thậm chí vỡ bờ đê!

Vì lưng hắn đã còng xuống, hai đầu gối run run, mắt đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp ra nhiều vào ít, dường như tùy thời có thể ngã quỵ.

“Phụ thân!”

- Hai từ kỳ lạ phát ra từ miệng ‘Trương Giác’, mang theo lo lắng nồng đậm.

Càng kỳ quái hơn là âm giọng ấy không còn là của một thanh niên lão ông vừa trẻ trung hùng dũng lại uy nghiêm quảng bác,

Mà đã biến thành một thục nữ nhu mì, dịu dàng.

“Khụ, không cần lo!

Ta không sao.

Khụ khụ!”

- Người ‘sứ giả’ vung tay ngăn cản ‘Trương Giác’, không cho hắn đỡ mình, gượng chống bàn kiềm lại cơn suy yếu, nghiêm khắc nói:

“Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi hiện giờ đã không còn là Trương Ninh Nhi.

Đợi ta rời đi thế gian, ngươi chính là Trương Giác, là Đại Hiền Lương Sư của Thái Bình đạo!”

Ngoài Trương Lương và Trương Bảo, hai người em nhỏ được Trương Giác một tay nuôi lớn sau khi song thân mất đi,

Thì cả thiên hạ không có ai biết được rằng hắn đã bệnh nặng lâm đầu, sống nay chết mai.

Sau khi 3 anh em tụ hội vào mùa Trung Thu vừa rồi, một kế sách đã được bắt đầu tiến hành.

Triệu hồi thánh cô Trương Ninh Nhi, dùng còn thay cha, tiếp tục nghiệp lớn!

Có thể làm được điều này là bởi người trong thiên hạ thậm chí cao tầng Thái Bình đạo đều không biết thánh cô là ai.

Trương Ninh Nhi từ khi lên 8 đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, trở thành một loại truyền thuyết trong lòng giáo chúng.

Mọi người đều cho rằng Trương Giác không muốn để con cái mình liên lụy vào sự biến tương lai, bởi rất nhiều cao tầng của Thái Bình đạo cũng làm như thế.

Nhưng đây chỉ là ‘mọi người cho rằng’ mà thôi.

Trương Giác mồ côi từ lúc còn khờ khạo non dạ, trãi qua bao vùi dập chìm nổi của thế đạo mới nuôi lớn được hai thằng em, thậm chí dựng được cơ nghiệp Thái Bình đạo huy hoàng như hiện giờ chỉ với hai bàn tay trắng.

Mục đích của Thái Bình đạo trong lòng Trương Giác là để công phá thiết luật đương thời, dùng máu của trăm vạn người để kéo quý tộc thế gia cao cao tại thượng xuống khỏi ‘thần đàn ngụy tạo’, thay đổi thế đạo, mở ra một mảnh trời mới.

Hơn bất kỳ ai, Trương Giác tin chắc rằng trước khi mảnh trời mới được mở ra thì thế giới này không hề có cái gọi là ‘thiên đường bình yên’.

Hoặc là đổ mồ hôi, hoặc là đổ máu, chỉ có thế thôi!

Cho nên ngoài 3 anh em Trương Giác ra thì không ai biết rằng suốt 12 năm vừa qua, Trương Ninh Nhi đã trãi qua bao nhiêu huấn luyện gian khổ, trà trộn vào bao nhiêu ngành nghề tầng lớp, học tập đủ thứ binh pháp võ kỹ đến cầm kỳ thư họa, thậm chí giang hồ đạo thuật, hóa trang giả dạng.

Bởi thế, bây giờ khi Trương Giác sắp lìa đời trước khi mộng tưởng đạt thành thì 3 anh em đã đồng ý rằng Trương Ninh Nhi hoàn toàn có thể một người diễn 2 vai, …

Đúng ra là 3 vai, vì hiện giờ cả nàng và Trương Giác đều là sứ giả của chính nàng.