Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 77: Năng thần hay kiêu hùng 3




“I like to kill people in my dreams, so when I fall asleep, be sure not to come too close”

“Ta thích giết người trong mộng mị, nên khi ta ngủ, chớ có đến gần ta”

- Tào Tháo đã nói như vậy sau khi chém chết một anh lính báo tin khẩn.

Ai cũng cho rằng hắn nói thế để bao biện cho hành vi của mình, chỉ có Hứa Chữ biết được rằng từ đó về sau số lượt thích khách ám sát Tào Tháo ít hơn hẵn.

- -------------

Bầu trời đã chìm vào màn đen u tối, giờ giới nghiêm đã bố trãi khắp 6 châu Trung Nguyên, nhưng đêm nay đô thành nước Tế Nam chú định có một vùng đèn đuốc sáng trưng.

Bởi vì Tế Nam quận Vương đã già sắp xuống lỗ, mà tướng quốc Tế Nam thì đang ở ngay trong vùng phạm quy này, ôm rượu nhảy múa, gõ đũa hát ca, nói chung là không hề giữ lại một chút tác phong quân tử nho lễ nào.

Đương nhiên, nhóm người Hoàng Hùng và Tào Tháo ở trong phòng xịn, có rèm che, gọi là bao sương dành cho khách hạng sang, mỗi khắc không đến ngàn vàng nhưng cũng đủ để nuôi một hộ dân thường 8 miệng ăn cả tháng.

Từ vị trí của Tào Tháo và Hoàng Hùng có thể dễ dàng nhìn xuyên qua lớp lụa nhung mỏng để thu hết khung cảnh sân khấu phía dưới vào tầm mắt.

Thế nhưng từ sảnh khách phía dưới lại hoàn toàn không thể trông thấy người trong bao sương, cho dù ngông nghênh chạy ra giữa sân khấu nhìn lên cũng chỉ thấy được mấy cái bóng lờ mờ sau rèm mà thôi.

(P/s: cái này chắc dễ hiểu, ai không tin thì thí nghiệm một cái là biết)

Cho nên bất kể là Tào Tháo có quá lố, quá trớn đến mức nào đi nựa thì cũng sẽ không có ai bên ngoài biết được, để mà đồn thổi bêu xấu hoặc bắt bẻ hạch sách hắn.

Tình tang tính tang, màn dạo đầu thoáng chốc qua đi, bầy ‘chim chóc’ Yến Triệu lui ra khỏi sân khấu chính sau khi thành công tăng cường nhiệt độ trong khán phòng của Túy Tiên lâu.

Mấy tay nhạc công cũng bỏ tay khỏi đàn trống, yên lặng nhường chỗ cho bà mụ chủ sự lên đài thông báo chương trình đêm nay.

Tào Tháo lúc đầu tỏ ra không quá hào hứng với đoạn này, phần vì nghe đâu bà mụ chưa chồng, phần vì hắn là khách ruột nơi này, chương trình tuy đặc sắc nhưng biến báo thay đổi lại không nhiều, kém xa trình độ cải tiến từng ngày từng tháng của Hoàng Lạc lâu.

Nếu có khác thì khác ở chỗ trước đây ăn chực thế tử của Tế Nam quận Vương, phải bày ra một bộ tác phong khác, đỉnh đạc khiêm tốn, thanh niên tài tuấn, …

Bây giờ ăn chực Hoàng Hùng, để cho Tào Tháo có thể thoải mãi triễn lãm tác phong tự nhiên của hắn, không cần phải diễn xuất nhiều ở mặt này, quen nhau quá rồi!

Tào Tháo thậm chí rãnh rỗi đến độ nhại giọng bà mụ, thay bả giới thiệu đặc sắc của Túy Tiên lâu cho Hoàng Hùng.

Thế nhưng đột nhiên, bà mụ đổi giọng nức nở nghẹn ngào:

“… Chư vị quan khách!

Chư vị khách quý!

Cảm tạ mọi người ủng hộ Túy Tiên lâu những năm qua!

Từ khi mới thành lập cách đây 3 năm, đến giờ Túy Tiên lâu có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, đều là nhờ có sự ủng hộ nâng đỡ của chư vị.

Hy vọng sau này dù có chuyện gì xảy ra thì chư vị cũng chớ dứt áo quay lưng, rời bỏ Túy Tiên lâu mà đi!”

Quan khách dưới sảnh bắt đầu xôn xao, có người buông lời trách móc chê cười, có kẻ tùy ý hỏi thăm vài câu.

Quan khách trong phòng cũng nhíu mày chăm chú, Tào Tháo cũng vuốt râu vê cằm, nghi hoặc vô cùng.

Hắn chưa từng gặp tình cảnh này, cũng không được dự báo trước.

Họ Tào liếc sang Tào Nhân tỏ vẻ hỏi thăm, ngươi sau lắc đầu ra chiều không biết việc này.

Bà mụ lúc này chậm chậm khăn lau nước mắt, bày ra một nụ cười ngượng ngùng mếu máo:

“Xin lỗi các vị quan khách!

Là nô gia thất lễ! Là nô gia sơ sẩy!

Hôm này hoa khôi của Túy Tiên lâu có việc vui lớn.

Nàng quyết định chia sẽ niềm vui ấy với người có duyên.

Đây cũng là lần cuối cùng chư vị còn nhìn thấy nàng với vai trò là hoa khôi của Túy Tiên lâu.

Lát nữa sẽ có giấy hồng phát đến từng bàn, từng phòng.

Hy vọng mọi người chớ bỏ lỡ, chớ bỏ lỡ”

Quần tình lúc này mới náo động đúng nghĩa.

Hóa ra là danh kỹ chuộc thân!

Khác với kỹ nữ bình thường, danh kỹ trước khi chuộc thân sẽ có một buổi chào khách, để tránh làm mất lòng những vị quan khách có máu mặt, hay nói cho đúng là chuyển di thù hận giùm cho thanh lâu.

Giấy hồng phát đến tay thì mọi người đều phải ra chút bạc, ngoại trừ việc giấy rất mắc thì còn là vì đấu giá buổi làm việc cuối cùng của danh kỹ.

Cho tiền nhiều nhất tức là thắng đấu giá, cũng đồng thời trở thành công địch của đám bị thua, từ đó giảm bớt gánh nặng tinh thần cho thanh lâu.

Chớ nhìn Hoàng Hùng hiểu nhiều, hiểu kỹ mà cho rằng việc này thường thấy.

Đó hoàn toàn là do thanh lâu từng là đối thủ cạnh tranh chính của Hoàng Lạc lâu mà thôi.

Chuyện danh kỹ chuộc thân vốn rất hiếm gặp, bởi vì tập tục nho gia từ lâu đã bài xích mối quan hệ giữa hào môn quyền quý và kỹ nghệ dân gian.

Xướng ca vô loài, con buôn vô loài, thậm chí công tượng và thầy thuốc cũng vô loài nốt.

Mà trong đó lại lấy kỹ nữ thanh lâu làm thấp hèn nhất, bất kể là chỉ bán nghệ hay không chỉ bán nghệ đều không khác là bao.

Kỹ nữ bình thường thì một số gia đình trung lưu hoặc nhà giàu mới nổi có thể chuộc được.

Thế nhưng đến tầm danh kỹ, hoa khôi của một tòa thanh lâu thì lại là chuyện khác.

Bởi họ đã sớm hóa thành bình hút vàng, chậu gom bạc của thanh lâu ấy, giá chuộc thân hét lên tận trời, hơn nữa nhiều khi có tiền mà không mua được bởi vì sau lưng thanh lâu ấy có người quyền quý chống lưng hoặc nhìn chằm chằm, tuyệt đối không phải người bình thường có thể tùy tiện chuộc thân cho danh kỹ hoa khôi mà không tạo ra sóng gió gì.

Ví dụ như lần này, Tào Tháo vừa nghe thế bà mụ nói hai chữ ‘cuối cùng’ liền nhíu mày không thôi.

Trong tim như có một đoàn kỵ binh chạy ngang qua.

Họ Tào đập bàn rầm một phát, trừng Tào Nhân như muốn chất vấn rằng ngươi làm ăn cái kiểu mờ gì vậy?

Người sau cúi đầu thầm mắng bà mụ, mắng luôn cả Túy Tiên lâu, mắng hết thảy đám thuộc hạ mà hắn sai đi ăn chực,..., thu thập tình báo nơi này.

Cũng khó trách Tào Nhân.

Túy Tiên Lâu không giống Hoàng Lạc lâu, quan khách tụ tập về đây đều là đám thư sinh Hàn Môn và một chút nhà giàu mới nổi, thậm chí có cả đám vô lại phố phường.

Ở trong mắt Tào Nhân, và thực ra là cả trong mắt Tào Tháo nữa, những tin tình báo đạt được ở Túy Tiên lâu cũng đều là đồ bèo bọt thôi, có cũng được, không có cũng không sao.

Tào Tháo hiện giờ không chỉ là Tướng Quốc Tế Nam mà còn là lão đại của Huyền Kính Ty Thanh Châu.

Ở Tế Nam này, Tào Tháo nói một thì không hai, ngoại trừ vị lão Quận Vương đang nằm liệt trên giường chờ xuống lỗ thì hắn không cần nể mặt ai cả, bao gồm cả thế tử.

Hán Triều có thôi ân lệnh, tước vị bị hàng theo theo từng đời, tùy thuộc vào chiến tích của đời ấy.

Tên thế tử kia mà không nịnh bợ Tào Tháo để kiếm chút công danh chất béo thì sớm muộn cũng rớt xuống Quận Công, Quận Hầu, thậm chí Quận Bá, đến lúc đó thì nước cũng không có mà chơi, chỉ có thể chui rúc trong thực ấp.

Vậy nên ngay từ đầu thì cả hai người Tào Tháo và Tào Nhân đều không quá chú trọng Túy Tiên lâu, nhân thủ sai phái đến đây đều là hạng muỗi vằn, tư chất bình thường, háo ăn hơn làm, yêu rượu như mạng, khó mà làm được việc lớn.

Hoàng Hùng nhìn mặt đoán ý, hỏi:

“Hoa khôi của Túy Tiên lâu là nhân vật nào mà để Mạnh Đức huynh phẫn nộ như vậy?”

Tào Tháo mếu máo:

“Haizz!

Để Hoàng huynh cười chê.

Hoa khôi của Túy Tiên lâu gọi Lai Oanh Nhi.

Nàng tuy không phải nữ nhân có phong vị nhất mà Tào mỗ từng gặp.

Nhưng tài đàn hát nhảy múa tuyệt đối là số một.

Hôm nay dẫn Hoàng huynh đến đây vốn là muốn giới thiệu một phen.

Ai dè!

Xấu mặt a!”

Hoàng Hùng cười thầm trong bụng, ngoài mặt lại từ tốn khuyên lơi:

“Mạnh Đức huynh người mang sứ mạng lớn, cần gì phải âu sầu chuyện nhi nữ tình trường.

Lây năng lực của ngươi, sau này tuyệt đối có thể tìm được người ưng ý”

Tào Tháo lắc đầu cười:

“Một chút tiếc nuối mà thôi.

Tử Tu năm nay cũng đã 5 tuổi, thông minh lanh lợi, ta đã có người nối dõi.

Tào mỗ lại đang bước vào nhi lập (30), là lúc chăm chú sự nghiệp.

Đương nhiên sẽ không để những chuyện này ảnh hưởng đến chính sự.

Chỉ là thật đúng là bất ngờ nha!

Ta vốn muốn chuộc nàng vào dưới trướng, dạy múa cho bầy quân kỹ, hy vọng có thể tăng cường một chút đãi ngộ cho anh em binh sĩ.

Nào ngờ tiền chưa gom đủ thì hoa đã có chủ.

Haizz!”

Hoàng Hùng nhìn hắn một hồi, ra chiều đắn đo suy nghĩ lắm rồi buông lời hỏi ý:

“Nếu không thì đoạt lại?”

Tào Tháo mở to mắt hết hồn nhìn Hoàng Hùng:

“Hoàng huynh!

Ngươi thay đổi!

Mặc dù ngươi không thường bày đặt phong phạm quân tử như Chu huynh nhưng ta biết ngươi vốn luôn hành động theo lối chính phái nha.

Có điều,

Nếu Hoàng huynh ủng hộ giúp đỡ thì Tào mỗ cũng sẵn sàng chia sẽ kinh nghiệm”

Tào Tháo nói rồi cười nham nhở, quăng cho Hoàng Hùng một ánh mắt gian tà kiểu …

Ngươi hiểu mà đúng không!!!

Hoàng Hùng đúng là hiểu.

Bởi vì từ tình báo của Hoàng Lạc lâu thì hắn biết được rằng Lạc Dương thi thoảng vẫn xảy ra vấn nạn cướp cô dâu, mỗi lần đều sẽ truy tra tới thuộc hạ của Viên Thuật hoặc Viên Thiệu.

Nói là thuộc hạ, thực ra là dê thế mạng.

Hai tên họ Viên cũng là con em hào môn quyền quý, nếu thực sự thích ai, dùng thế ép buộc là được, hoàn toàn có thể đoạt đi êm xuôi không để lại tiếng động, chính chủ cũng không dám kêu ca hoặc không còn khả năng kêu ca,

Việc gì phải dính bùn, mắc gai vào áo để đến độ phải tìm dê thế mạng ra bêu xấu chính mình.

Có thể dụ khị hai Viên tham gia vào trò bất lương này thì còn ai vào đây ngoại trừ kẻ ăn chực kiêm bạn xấu, bụng vừa to lại còn đen, họ Tào tên Tháo, thường gọi A Man, nổi danh hám vợ người.

Hiểu thì hiểu nhưng:

“Mạnh Đức huynh chớ vu khống ta.

Ý của ta là ra giá cao hơn, đoạt lại mối làm ăn.

Lai Oanh Nhi còn chưa ra khỏi Túy Tiên lâu, mối làm ăn này còn chưa thành!”

Tào Tháo nghe thế liền hớn hở, sau đó lại nhíu mày:

“Hoàng huynh nha!

Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta không có tiền nha.

Đoạt mối làm ăn cũng không phải bỏ vốn ban đầu là được.

Mấy chuyện như này mà vận dụng quyền thế của Tế Nam tướng quốc để quỵt tiền thì …

Chỉ sợ ta ra đường phải lấy bao trùm đầu cho đỡ nhục”

Còn có cơ hội nào tốt hơn để lừa phỉnh Tào Tháo làm công cụ che chắn sao?

Hoàng Hùng chớp thời cười nói:

“Chuyện tiền nong để ta lo.

Mạnh Đức huynh chớ ngại”

Thế nhưng ngoài dự đoán của Hoàng Hùng, gã họ Tào bày ra một bộ cẩn thận dè chừng:

“Hoàng huynh có định lừa phỉnh ta chăng?”

Hoàng Hùng giật mình thầm nhủ ‘tên này có thuật đọc suy nghĩ sao? Chớ đùa’.

“Mạnh Đức huynh nói vậy ta giận đấy nhá!

Quen biết nhau bao lâu chẵng lẽ ngươi không biết ta.

Vả lại cho dù ngươi không nể mặt ta, chẵng lẽ ta dám không nể mặt ngươi.

Cả thành Lạc Dương ai không biết Viên Công Lộ tin cậy nhất là Mạnh Đức huynh.

Đến cả hãn quỷ giữa đường còn bị ngươi lừa không biết nam bắc đông tây.

Hoàng Hùng có tài đức gì lừa phỉnh Mạnh Đức huynh cơ chứ”

Tào Tháo méo mỏ cảm thán:

“Thế nhân đều hiểu sai Tào mỗ!

Không ngờ Hoàng huynh cũng vậy.

Ai nói Tào mỗ lừa gạt người?

Rõ ràng là làm ơn mắc oán nha!

Các ngươi bị Viên Công Lộ lừa rồi!”

Hoàng Hùng nhíu mày, bóp mũi suy tư không hiểu.

Trong tim thì thở dài, coi bộ mình lo xa quá mức.

Theo câu chuyện kể từ miệng của Tào Tháo thì thế giới quan của Hoàng Hùng được dịp khai mở một vùng trời mới.

Số là gần 1 năm trước, Viên Thuật đột nhiên bị Viên Phùng trách mắng suốt, tần suất ăn hành nhiều hơn bình thường rất nhiều, đến cả Vương phu nhân đều không can tốt được.

Viên Thuật lúc đi nhậu nhẹt kêu ca khắp nơi, chữi đổng Viên Thiệu là thằng con nô tỳ, cũng nói Viên Phùng có mắt như mù, không nhìn thấy tài năng của Viên Thuật.

Thế là có mấy tay quân sư quạt mo chuyên hạnh nghề nịnh bợ đem một ngu kế hiến cho Viên Thuật.

Đó là đi tìm Hứa Tử Tương xin lời bình!

Hứa Tử Tương mặc dù danh khí lớn nhưng xuất thân Hàn Môn, rất ít khi nào dám bình luận còn cháu công khanh hào tộc, trừ khi là người có thực tài, có đức hạnh đàng hoàng.

Những kẻ giống như hãn quỷ Viên Thuật, hết ăn rồi phá, vô tài vô đức, thì Hứa Tử Tương hầu như đều tìm cách tránh né cho qua chuyện.

Khen hay thì xấu mặt mình, mất hết danh tiếng.

Chê dỡ thì vạ vào thân, khó sống yên được.

Viên Thuật tìm gặp Hứa Thiệu mấy lần không được bèn tìm tới đứa bạn lắm mưu nhiều kế Tào Mạnh Đức, khi đó đang làm Bắc môn giáo Úy, trấn giữ cửa Bắc của Lạc Dương.

Viên Thuật vòi nài mãi, hứa khuynh lực trợ giúp Tào Tháo giành lấy một chức Thái Thú thì họ Tào mới chịu giúp Viên Thuật.

Mặc dù phần tốt đều nằm ở phía Tào Tháo nhưng tại trong lời nói của Tào Tháo thì Viên Thuật đang ép buộc hắn, dùng Viên thị ép Tào gia, rất là hống hách.

Tào Tháo đương nhiên không phải dạng vừa, người chú của Kiển Thạc, một trong Thập Thường Thị, từng vi phạm lệnh giới nghiêm, đi lại ngoài đường vào ban đêm, bị Tào Tháo lôi ra giữa đường công khai đập cho dập mông gần chết.

Đương nhiên là theo Hoàng Hùng thì đây chỉ là chiêu bài che mắt thế gia để Tào Tháo có thể thuận lợi chân đứng hai thuyền bên thì bảo boàng, bên thì thế gia, trở thành gián điệp tay trong của Lưu Hoành ở phe thế gia mà thôi.

Kiển Thạc hẵn cũng là đã được Lưu Hoành nhắc khéo, nếu không thì 3 tháng Tam Công Tào Tung cũng chống không nổi hắn chứ nói gì Tào Tháo.

Đối với sự việc của Viên Thuật thì Tào Tháo lại ngựa quen đường cũ, giở thói vũ lực.

Hắn bí mật dẫn theo Viên Thuật che giấu hành tung, đột kích một buổi Nguyệt Đán Bình lưu động của Hứa Tử Tương.

Hứa Thiệu cáo bệnh, đuổi hết khách khứa, bỏ vào nhà không gặp.

Tào Tháo lại hô hào mọi người ở lại, sau đó đạp cửa mà vào, tìm tới Hứa Thiệu, ép hắn bình luận Viên Thuật.

Hứa Thiệu giả vờ mệt lã, mờ mắt, nhìn không ra tướng, nói không nổi lời, từ chối bình luận.

Tào Tháo liền rút đao kề lên cổ Hứa Thiệu sau đó nói nhỏ vào tai điều gì đó thế là Hứa Thiệu đành mở miệng.

Viên Thuật được lời bình hay, Tào Tháo cũng không kém.

“Haizz!

Tức a!

Ta khi đó đã cho Hứa Tử Tương cái cớ, sau này hắn chỉ cần nói là bị ta kề đao vào cổ, không thể không nói bừa là được.

Mọi người sẽ chỉ chê trách ta, ai lại chê trách hắn làm gì.

Hắn vậy mà không biết ơn, vụng trộm nói ta gì mà năng thần thời bình, kiêu hùng thời loạn.

Làm hại ta bị bệ hạ nghi kỵ trách vấn!

Thật là làm ơn mắc oán!”

Hoàng Hùng cười thầm.

Tào Mạnh Đức quả nhiên cao minh.

Hắn vốn cho rằng mình nghĩ ra cách ngụy trang con buôn hám lợi đã rất cao siêu.

Không ngờ Tào Mạnh Đức đã sớm áp dụng chiêu tương tự, giả làm kẻ lỗ mãng kiêm phường tiểu nhân đê tiện.

Cái chức Tế Nam tướng này không ngồi sai chỗ.

Tên quân sư quạt mo hiến kế cho Viên Thuật chỉ sợ cũng ít nhiều liên quan tới Tào Tháo.

Kiêu hùng thời loạn quả không trật vào đâu được!