“A good agent doesnt need gadgets.
The only gadgets Ive ever needed are a sharp eye, sensitive hearing and …
A whole bunch of bigger brains”
- Johnny English
“Một điệp viên giỏi không cần thiết bị hỗ trợ.
Những thiết bị hỗ trợ duy nhất mà tôi cần là một ánh mắt sắc bén, thính giác nhạy, và …
Một đám não bự”
- Rowan Atkinson trong vai điệp viên Johnny English, series phim Johnny English, một số trang Việt dịch là [Điệp viên 00 thấy]
- ---------
Khi bữa ăn sáng và cuộc thảo luận đi dần đến đoạn cuối cùng thì cũng là lúc mọi người được gặp Nguyễn Minh Đăng, phó chỉ huy trưởng của đoàn Nhân Dân Tự Vệ Quân tại Trường Sa.
Hoàng Hùng biết Nguyễn Minh Đăng đến là để báo cáo kết quả của vỡ kịch tối hôm qua.
Hắn tươi cười vẫy gọi Nguyễn Minh Đăng đến nói:
“Minh Đăng,
Để ta giới thiệu cho anh những người bạn mới.
Đây là mục sư Alexandre, đây là linh nữ Asiana, đây là nghệ nhân Bard.
Con đây, là một người anh em của chúng ta vừa mới quay về sau thời gian dài dằng dặc làm nhiệm vụ nơi xa”
Được Hoàng Hùng giới thiệu, Nguyễn Minh Đăng lần lượt lễ phép chào hỏi từng người và đặc biệt là Nguyễn Bảy, người mà hắn dành cho một sự kính trọng to lớn sau khi biết được tường tận sự việc.
Hiển nhiên là không phải qua lời giới thiệu của Hoàng Hùng, thời gian eo hẹp không cho phép Hoàng Hùng rãnh rỗi kể lễ dài dòng ở đây.
Nguyễn Minh Đăng biết đến Nguyễn Bảy là thông qua báo cáo của đặc phái viên cấp dưới đóng tại trại Hoa Cải.
Làm chỉ huy phó của Nhân Dân Tự Vệ Quân tại trung tâm chính trị Trường Sa, Nguyễn Minh Đăng được Hội Đồng trao cho quyền và nghĩa vụ được biết cũng như điều tra bất cứ ai kể cả những thành viên của hội đồng lẫn thân nhân của minh chủ.
Mặc dù không phải mỗi thành viên trong hội đồng đều thích điều này, bất kể họ có thanh bạch thật hay không, nhưng ngặt vì tiếng nói của nhà họ Hoàng và đảng phái ủng hộ phía sau quá lớn, lại thêm bản thân Hoàng Hùng chủ động làm gương, cho nên đâu cũng phải vào đấy.
Nói cho cùng, ở thời buổi rối ren này, khi mà kẻ địch còn đang lăm le đe dọa thậm chí trà trộn vào hàng ngũ của phe ta, còn tình đoàn kết và lực ngưng tụ của liên minh cũng chỉ mới khởi sắc không lâu, chưa thực sự bền chắc như thép, …
Thì làm sao có thể chia đều quyền lực cho tất cả các thành viên trong hội đồng được.
Đại Nam Đồng Minh Hội mặc dù được xây dựng trên cơ sở bao dung bình đẵng nhưng điều đó chủ yếu là vì hướng tới một mục đích xa viễn trong tương lai là xóa bỏ chế độ quý tộc vương quyền, làm nền móng cho chế độ Dân Chủ Cộng Hòa.
Còn ở thời điểm hiện tại thì phải đảm bảo rằng chỉ có một tiếng nói duy nhất được phép chủ đạo Hội Đồng, về phần những luồng tư tưởng khác thì chỉ có thể đóng vai trò góp ý tham khảo, bổ khuyết phụ gia, chứ không thể có ảnh hưởng mang tính quyết định được.
(P/s: Tư tưởng dân chủ có từ rất sớm, ít nhất là ở trong truyện này thì nó có từ thời các Hùng
Chế độ cộng hòa thì lấy từ hình thức tổ chức của liên minh Hi Lạp và Roma.
Về phần định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa thì ở thời đại này hoàn toàn không có, nếu như có thì người duy nhất có thể nói về chủ đề đó là Ô Vũ)
Hiển nhiên, để đảm bảo quyền lực cân bằng, không lệch sang độc tài rồi quay lại quân chủ chuyên chế, thì không hề dễ chút nào, đồng thời cũng cực kỳ dễ gây nên hiểu lầm.
Ví dụ gần nhất chính là Nguyễn Minh Đăng, mặc dù nhiều đại biểu khôn ngoan nhìn ra được lý do Hoàng Hùng chế tạo ra những chức vụ giám sát mọi người, kể cả hắn, là nhằm hạn chế hành vi lạm quyền, hạn chế độc tài,
Thế nhưng một vài người trong số họ vẫn nửa giả ngơ, nửa hùa theo phái bảo thủ, cho rằng Nguyễn Minh Đăng không xứng chức, cần thay bằng những nhân tuyển ‘già dặn’ hơn xuất thân từ tầng lớp có học thức truyền thừa như thế gia, học phái, thậm chí đẩy ra Hoàng Tổ làm bình phong.
Cũng may đây chỉ là số ít, đại đa số những người khôn đều là khôn cho trót, biết rằng chỉ có một kẻ mồ côi bần hàn, thân cô thế cô, không thân không thích, không có quan hệ ràng buộc tình cảm lợi ích chặt chẽ với bất kỳ một phe phái nào như Nguyễn Minh Đăng mới là nhân tuyển thích đáng.
Ngay cả Hoàng Tổ cũng được Hoàng Thừa Ngạn thuyết phục từ bỏ tranh cử, hiện giờ đã đi Dư Hàng huấn luyện thủy sư, hướng theo binh nghiệp.
Tuy vậy, việc giám sát, thanh tra, tiêu diệt phần tử xấu chỉ có thể xem như giải quyết chuyện đã rồi.
Làm một thầy thuốc bán chuyên, lại có thời gian nghiên cứu bệnh truyền nhiễm với Trương Cơ, nên Hoàng Hùng biết phòng bệnh mới là quan trọng nhất.
Để đề phòng căn bệnh bảo thủ, độc tài, Hoàng Hùng không chỉ dung thứ một số thành phần nói nhãm, cãi bừa, có ý đồ riêng, … tiếp tục làm đại biểu trong Hội Đồng,
Mà còn tích cực khuyến kích Hội Đồng tiếp nạp thêm những đại biểu đến từ các nhóm người mới trong liên minh.
Trong các thành viên của hội đồng, ngoài đại biểu của các thế gia, các học phái, thì còn có đại biểu của các dân tộc, các vùng miền, và mới gần đây là sự phân tách giữa đại biểu nam với nữ, một quyết định được xem là lớn mang tính đột phá của Hội Đồng, khiến cho số thành viên dự họp gần như được nhân đôi.
Không thể hoàn toàn nhân đôi là vì một số thế gia từ chối quyền sở hữu 2 đại biểu, thà độc nam còn hơn 1 nam 1 nữ phân quyền, nhưng đây là vấn đề nội bộ của họ, Hoàng Hùng dù cảm khái ‘trọng nam khinh nữ là nho môn chi ác’ nhưng lại không muốn cứng rắn tham dự vào, ít nhất là ở thời điểm này.
Ảnh hưởng từ sự đô hộ của Hoa Hạ lên phương nam đã bắt đầu từ lâu, không phải nói gạt bỏ là gạt bỏ, dân tộc Hán trong nội bộ liên minh cũng không ít nếu không nói là rất đông sau sự kiện tiếp nạp di dân Thái Bình Hán vừa rồi.
Cho nên giải pháp mà Hoàng Hùng lựa chọn hiện giờ vẫn là ‘nước ấm nấu ếch’ như:
thông qua hệ thống giáo dục, các đoàn văn công để hướng đạo tư tưởng dần dần,
thông qua hệ thống trại cải tạo, hợp tác xã để hạn chế và tiêu giảm những thói hư tật xấu,
thông qua việc tiếp nạp thêm máu mới, sắc màu mới vào liên minh để dùng sự đa dạng lấn át thói độc tôn văn hóa, độc tôn tư tưởng.
Ví dụ như lúc này.
Gặp Nguyễn Minh Đăng tay bắt mặt mừng, biểu lộ sự tôn trọng đặc biệt với Nguyễn Bảy thì Hoàng Hùng lại nói:
“Minh Đăng, ta hiểu cảm tưởng của anh.
Anh Bảy quả là một người xuất sắc và đáng kính khi kiên cường vượt qua ngàn vạn dặm đường xa suốt 7 năm trời để mang về cho chúng ta những kiến thức bổ ích về thế giới này.
Nhưng quan trọng hơn cả là người bởi người mới là cơ sở của mọi thứ, anh Minh Đăng à!
Anh có còn nhớ ta từng kể cho anh nghe về Marco Polo?
Ngài mục sư, linh nữ và nghệ nhân đây chính là 3 người được anh Bảy mang đến với chúng ta từ quê hương của Marco Polo.
Họ sở hữu tài năng và đặc điểm đáng quý mà chúng ta đang cần gấp.
Bard là một nghệ nhân tài hoa, anh ấy đã nhận lời tôi trở thành một thành viên chủ chốt trong đoàn văn công của hội đồng,
Tôi tin tưởng rằng đoàn của Bard sẽ mang đến cho liên minh chúng ta một luồng gió mới, tô điểm cho văn hóa của chúng ta những màu sắc mới mẻ và đặc sắc…”
Nguyễn Minh Đăng nghe thế liền tập trung suy tính, trong đầu ngay lập tức bật ra ý nghĩ cài người vào đoàn của Bard.
Hoàng Hùng hiển nhiên biết ý nghĩ của Nguyễn Minh Đăng điều này, nếu không thì hắn cũng sẽ không giới thiệu kỹ càng làm gì,
Bard không thể nào làm trưởng đoàn văn công mà không có thành viên được, loại hình nghệ thuật của hắn cũng mới hoàn toàn, tất nhiên phải tuyển dụng và tự huấn luyện, cho nên thà để Nguyễn Minh Đăng cài người vào còn hơn là nhắm mắt làm ngơ để một số phe phái khác lợi dụng.
Kế sau Bard là Asiana:
“Còn linh nữ Asiana đây là đặc sứ của Diana Lucina,
Anh Minh Đăng chắc còn chưa biết, bởi ngay cả tôi cũng chỉ mới biết gần đây.
Diana là công chúa, và có lẽ hiện giờ đã là nữ vương của tộc người Amazon, một dân tộc mãnh mẽ truyền thừa lâu đời từ thuở liên minh Hi Lạp còn tồn tại.
Họ là những chiến binh thiện nghệ và anh dũng, có nhiều điều đáng để cho chúng ta học tập.
Asiana mang đến cho chúng ta tin tức rằng người Amazon cũng muốn gia nhập vào liên minh của chúng ta, họ muốn di dân đến đây, và cần chúng ta hỗ trợ.
Theo tôi thì đây là một cơ hội tốt cho liên minh chúng ta mở rộng phát triễn không chỉ với thế giới bên ngoài mà còn để thay đổi một số cơ chế cứng nhắc bên trong.
Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Vâng thưa lãnh tụ,
Tôi sẽ hỗ trợ Asiana với tất cả những gì tôi có thể.
Nếu như Amazon trở thành một thành viên của liên minh, vậy thì Nhân Dân Tự Vệ Quân phải có nghĩa vụ bảo vệ và giúp đỡ họ có được quyền lợi bình đẵng như các thành viên khác”
- Nguyễn Minh Đăng gật đầu nói, tỏ ra hiểu, mặc dù cái ý hiểu của hắn rất có thể cũng đi đôi với ‘cài người’ và ‘giám sát’.
Thầy của hắn trong trường huấn luyện vô danh, người hiện giờ là chỉ huy trưởng của đoàn Nhân Dân Tự Vệ Quân Trường Sa, đã dạy cho hắn rất nhiều bài học thực hành tương tự.
Ở bên trong nội bộ các phe phái của Hội Đồng, từ thế gia cho đến sắc tộc, học phái cho đến tôn giáo, đều có cán viên ngầm của Nhân Dân Tự Vệ Quân.
Bọn họ không chủ động ngoi lên vai trò lãnh đạo phe phái mà đều chỉ đóng đô cố thủ ở những vị trí tầm trung để hoàn thành nhiệm vụ chủ yếu là ‘quan sát phòng ngừa tai họa có thể có và hướng đạo tư tưởng tích cực’, nôm na là gián điệp thiên tính ôn hòa, nhưng vẫn là gián điệp và quan trọng là, …
Cần thiết!
(P/s: Cho rằng tác sẽ lướt giai đoạn sao? Nội bộ liên minh bền chắc như thép sao?
Đừng đùa! Mặc dù có nhiều chương trước mang tính tuyên truyền, ví dụ như mấy chương đầu bị chê khó đọc và mấy chương nằm ở phần Đồng Bào, nhưng đó chỉ là làm cơ sở thôi.
Vấn đề vẫn rất nhiều, từ từ rồi giải quyết!
Chính trị thời nay đã xám, chính trị phong kiến lại còn xám hơn nhiều!)
Cuối cùng là đến Alexandre:
“Về phần mục sư Alexandre,
Ông là người mà tôi rất tôn trọng bởi vì kiến thức cũng như nhân cách của ông.
Tôi sẽ bổ nhiệm ông ấy làm cố vấn cho hội đồng, nhiệm vụ sắp tới của ông ấy là giúp chúng ta xây dựng các ecclesia (một kiểu nhà thờ trong tiếng Latin, cho ai chưa nhớ, tác cũng không nhớ).
Anh Minh Đăng có thể hiểu ecclesia là một dạng cơ sở cải tạo tâm hồn mới, dành riêng cho những di dân đến từ phương Tây xa xôi, nơi mà truyền thống văn hóa và hệ tư tưởng có sự khác biệt không nhỏ với chúng ta ở đây.
Tôi đã nói chuyện trước với mục sư, để đảm bảo các ecclesia này vận hành suôn sẽ, Nhân Dân Tự Vệ Quân sẽ cử những cán viên ưu tú của mình đến phối hợp cùng ông ấy.
Vậy nên ở đây tôi cũng không nói nhiều, hai người sẽ còn có cơ hội hợp tác dài dài”
Alexandre lúc này mới biết Nguyễn Minh Đăng sẽ là người chủ đạo hành động ‘cài người’ vào giáo hội, thế là lập tức trở nên hăm hở hẵn lên, trong lòng nảy sinh ý đồ trước hết cải đạo Nguyễn Minh Đăng, hoặc ít nhất là tạo một ấn tượng tốt về Thiên Chúa giáo.
Nhưng Hoàng Hùng không cho ông ta cơ hội này, hai người chỉ kịp trao đổi vài câu liền bị hắn cắt ngang:
“Mọi người,
Tôi và anh Minh Đăng còn có sự vụ bận bịu.
Tôi cũng có lý do để tin tưởng rằng sau cuộc họp của Hội Đồng vào ngày mai thì các bạn cũng sẽ rơi vào vòng xoáy của công việc như chúng tôi.
Vậy nên thời gian này hẵn là cơ hội cuối cùng để các bạn tận hưởng thư giản đấy.
Làm một chủ nhà, một minh hữu, tôi hi vọng mọi người không lãng phí dịp Tết Trung Thu này!
Nhất là Asiana, Tết Trung Thu năm sau cô có lẽ đang ở đâu đó trên đường về Amazon rồi!”
‘Lệnh đuổi khách’ đã được ‘trùm cuối’ đưa ra, dù khéo hay không khéo, có lý hay vô lý, thì đám người cũng phải chấp hành bởi vì sự thực trước mắt là Hoàng Hùng đã lập tức chào tạm biệt rồi dẫn theo Nguyễn Minh Đăng tới văn phòng riêng của minh chủ hội đồng.
Những người còn lại thì theo đề nghị của Lý Năm, hộ tống Alexandre đến phòng y tế kiểm tra lại tình trạng sức khỏe.
Mặc dù ông này kiên quyết cho rằng mình có thể tham dự đi chơi Trung Thu cùng cả đám giống như cách ông đã thuyết phục Nguyễn Bảy và Asiana dìu ông đến phòng ăn sáng nay.
Hơi đen cho ông lão, vị bác sĩ trực phòng y tế của Hội Đồng hôm nay là một người khó tính, lại thêm Lý Năm và Nguyễn Bảy đều ý thức được tầm quan trọng của Alexandre trong kế hoạch tương lai của Hoàng Hùng,
Vậy nên sau đó một lát, những người bước ra khỏi trụ sở hội đồng chỉ bao gồm 4 người, Nguyễn Bảy, Asiana, Bard, cùng với hướng dẫn viên du lịch Lý Năm.
Asiana lúc đầu đồng cảm với Alexandre, muốn ở lại bên cạnh bầu bạn với ông, nhưng Nguyễn Bảy thuyết phục nàng rằng Tết Trung Thu chỉ là một trong những ngày lễ lớn của liên minh mà thôi, nàng chẵng mấy chốc sẽ lên thuyền đi về phía Tây, còn Alexandre thì chỉ cần khỏe lại sẽ được hưởng hết phúc phần.
Sau khi Asiana nghe được những lời của Nguyễn Bảy thì không hiểu sao nổi máu ghen tỵ, thế là bai bai cha già, đi không ngoảnh đầu lại luôn.
- --------
Ở văn phòng của minh chủ hội đồng,
Hoàng Hùng đang loay hoay tự mình pha chế trà, còn Nguyễn Minh Đăng thì đã yên vị và bắt đầu nghiêm túc báo cáo:
“Lãnh tụ,
Tối hôm qua chúng ta đã thành công bắt gọn những kẻ gây rối.
Hiện giờ chưa phát hiện có cá lọt lưới nào nhưng vẫn đang cẩn thận truy tra.
Mặc dù bằng chứng còn ít ỏi, chưa thể khẳng định chính xác nhưng cá nhân tôi vẫn cho rằng không thể bài trừ khả năng có thành viên của hội đồng tham dự vào,
Vậy nên các phạm nhân đều đã được đưa đến khu vực bí mật ngày xưa của trường huấn luyện vô danh, phòng ngừa có kẻ cướp tù hoặc giết người diệt khẩu”
Hoàng Hùng nghe đến đây thì hơi gật đầu:
“Uhm!
Anh làm rất đúng,
Chúng ta nên đem cẩn thận làm truyền thống của Nhân Dân Tự Vệ Quân.
Tôi hi vọng có thể nhìn thấy đức tính ấy hiển hiện ở mỗi một cảnh viên và cán viên, không chỉ trong bài vỡ trường học mà là ở mọi nơi, mọi thời khắc.
Hãy biến đức tính ấy thành một phần máu thịt tinh thần của các anh, thành món quà quý giá mà thế hệ này lưu giữ cho thế hệ sau”
Nguyễn Minh Đăng kính cẩn trả lời:
“Vâng thưa lãnh tụ.
Vì nhân dân, chúng tôi không thể không cẩn thận, đó là bài học đầu tiên mà tôi được học ở trường đào tạo, và tôi tin rằng nó cũng nên là một bài học quan trọng với toàn bộ hệ thống Nhân Dân Tự Vệ Quân, thậm chí toàn bộ hệ thống giáo dục”
Hoàng Hùng lúc này đã pha xong trà, quay lại đưa cho Nguyễn Minh Đăng một chén, cười nói:
“Xem chừng anh còn trẻ mà đã có vẻ muốn tính đường về hưu làm thầy rồi nhỉ?!
Nếu thật thế thì tôi hi vọng có thể được nhìn thấy trò giỏi hơn thầy, như chỉ huy trưởng của anh vẫn thường khen anh với tôi vậy …
Bé Đăng!”
(P/s: ai không nhớ thì quay lại chương 63 Nhân Dân Tự Vệ Quân)
Nguyễn Minh Đăng xém nữa thì sặc trà, mất một lúc mới ráng kiềm lại được rồi nghiêm túc nói:
“Lãnh tụ,
Tôi đề nghị chúng ta quay về chuyện chính.
Qua quá trình điều tra và khảo vấn sơ bộ, không phát hiện có Huyền Kính Ty tham dự vào hành động tối hôm qua, nó có vẻ như do một tay phái cấp tiến của Ô Giang hội chủ mưu.
Đương nhiên không loại trừ khả năng Huyền Kính Ty biết mà không báo,
Huyền Kính Ty Kinh Châu từ vài năm trở lại đây bắt đầu có xu hướng thế gia hóa, một bộ phận không nhỏ đã đầu nhập vào Viên thị, số còn lại cũng tỏ ra không quá phục tùng lãnh tụ, làm lơ điều phái của Lạc Dương.
Tiêu biểu như Võ Phúc Thông, tên này rõ ràng có rất nhiều đường dây ngầm không khai báo, tãn sáng nay hắn lại đến miếu hoang ngoài thành để lại mật tín”
(P/s: nếu trùng tên thì tác vô cùng xin lỗi. Bố cục nho nhỏ cho phần triệu hoán sau này)
Hoàng Hùng đang bình tĩnh thưởng thức trà, nghe thế hỏi:
“Nội dung mật tín là gì?”
Nguyễn Minh Đăng chỉnh lý lại trí nhớ rồi nói nguyên văn những lời thuộc cấp báo cáo:
“[16 tháng 8, sau cuộc họp Trung Thu của Đại Nam Đồng Minh Hội
Hoàng Thiên Cương và Lý Năm tiếp đón một nhóm người Tây Vực tại trụ sở Đại Nam Đồng Minh Hội
3 nam, 1 nữ, 1 già, 3 trẻ, trong đó có 1 người khá quen, dường như là kẻ mất tích mấy năm trước trong Giang Nam 6 quái, Nguyễn Bảy, khi đó nghe nói là đi Phù Nam, hiện giờ xem ra là đi Tây Vực
Nội dung bàn luận không biết, dường như có xảy ra xích mích cãi vã, sau đó người nam Tây Vực lớn tuổi được đưa đến phòng y tế.
Hoàng Thiên Cương tự mình khám bệnh, chẫn đoán khá nặng, nên quyết định ở lại trụ sở theo dõi qua đêm.
Nửa đêm, có thích khách tấn công trụ sở Đại Nam Đồng Minh Hội,
Không rõ số lượng nhưng rất đông, ước tính vài trăm người, trong đó có một bộ phận trà trộn vào nhân viên tạp vụ và lính canh, gây bất ngờ lớn cho đội bảo vệ.
Dường như là Ô Giang hội ý đồ ám sát Hoàng Thiên Cương hoặc cũng có lẽ chỉ là đến đe dọa gây rối.
Nếu là lý do trước thì có lẽ liên quan đến nhóm người mà Hoàng Thiên Cương tiếp đón bởi nếu không có bọn họ thì Hoàng Thiên Cương hẵn đã rời đi trụ sở từ sớm.
Nếu là lý do sau thì có lẽ có thành viên của hội đồng tham dự vào, đặc biệt là những kẻ lập tức rời đi Trường Sa sau khi cuộc họp ban chiều kết thúc]
Đó là toàn bộ nội dung mật tín!”
Hoàng Hùng nghe xong gật đầu:
“Vẫn phong cách như xưa a!
Đáng tiếc không tham gia đoàn văn công, nếu không tất sẽ là một biên kịch tốt”
Nguyễn Minh Đăng nhất thời ngẫn ra, sau đó chợt hiểu cười:
“Ý của lãnh tụ là hắn nói nhãm quá nhiều, bỏ cảm xúc vào công việc?”
Hoàng Hùng buồn cười:
“Anh Minh Đăng có chút cảm xúc thành kiến với người làm nghệ thuật thì phải?”
Nguyễn Minh Đăng không phủ nhận nhưng lại bẻ lái một chút:
“Võ Phúc Thông là một bài học tốt cho cảnh viên của chúng ta về tính cẩn thận.
Trước hết là cẩn thận với người bên cạnh, bởi vì bất kỳ ai cũng có khả năng là nội gián của kẻ địch, bao gồm cả những người thân cận nhất, tốt tính nhất, địa vị bình thường nhất, không thể bị cảm xúc thân sơ hay chủ quan chi phối.
Kế đến là cẩn thận khi thực hiện nhiệm vụ ngầm, tuyệt đối không nên tự cao cho rằng mình không thể bị phát hiện, bởi vì càng được kẻ địch tin tưởng thì càng phải tự đặt ra nghi vấn về bản thân.
Cuối cùng, và quan trọng nhất, là cẩn thận với nhiệm vụ của chính mình, tuyệt đối không thể vượt rào, bao đồng quá nhiều, cho dù không bị kẻ địch phát hiện thì cũng tự mình phá hỏng nhiệm vụ.
Ví dụ như bức mật tín này, thông tin thiết thực chẵng có bao nhiêu, chỉ toàn suy đoán dường như nếu như này nọ, hoàn toàn không có tác dụng cho người xử lý thông tin, thậm chí còn dễ làm chệch hướng phân tích dẫn đến quyết định sai lầm.
Nếu như đây là do cấp dưới của tôi viết thì người ấy sẽ có một phiếu về trường tu nghiệp 5 năm không lương”
Hoàng Hùng nghe thế thì gật đầu cười nói:
“Mặc dù rất cảm ơn Võ Phúc Thông gián tiếp trợ giúp chúng ta nhưng tôi không hề hi vọng cảnh viên của Nhân Dân Tự Vệ Quân trở nên giống hắn.
Huyền Kính Ty đang ngày càng lụn bại!
Một điều đáng mừng!
Nhưng …
Có thật là như thế không?”
Nguyễn Minh Đăng nghe câu hỏi cuối cùng thì như chợt tỉnh ngộ, yên lặng tập trung nghiêm túc xem xét lại thái độ của mình đối với Võ Phúc Thông nói riêng và Huyền Kính Ty nói chung.
Trong đầu hắn bổng chốc hiện lên thật nhiều câu hỏi như
Liệu Võ Phúc Thông có đơn giãn như bề ngoài;
hay kỳ thực đang giả ngu và còn có một đường truyền tin mật khác;
hoặc là bức mật tín kia còn có những nội dung không thể đọc bằng cách thông thường, tương tự với mực tàng hình?
Liệu cấp trên của Võ Phúc Thông có bị lời nói chủ quan của Võ Phúc Thông ảnh hưởng;
hay kỳ thực đang lợi dụng biểu hiện ngu ngơ của Võ Phúc Thông để lừa gạt Nhân Dân Tự Vệ Quân lơ là cảnh giác;
tức là Võ Phúc Thông có lẽ chỉ là khiên chắn bên ngoài còn bên trong vẫn còn kẻ khác chủ đạo Huyền Kính Ty ở Trường Sa mà ngay cả Thiên Cương như lãnh tụ cũng không thể biết?
Thậm chí, liệu Võ Phúc Thông có thực sự còn là Huyền Kính Ty phái bảo hoàng hay đã ngã vào lòng thế gia Trung Nguyên;
hoặc là một tổ chức thù địch chống phá liên minh khác như Ô Giang hội, thậm chí là một nhóm biệt lập nào đó ngay bên trong Hội Đồng?
Nguyễn Minh Đăng càng suy tư thì tròng mắt càng co rút lại, thế là quả đoán quyết định rằng ngay sau khi xong việc ở đây sẽ bắt tay vào tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi trên.
Nghĩ đến đây, hắn rời khỏi ghế ngồi, trịnh trọng cuối người nói:
“Cảm ơn lãnh tụ nhắc nhỡ!”
Hoàng Hùng gật nhẹ rồi cũng đứng lên dắt hắn quay lại ghế ngồi:
“Tốt! Tôi tin tưởng anh.
Bây giờ hãy nói cho tôi nghe phần còn lại của báo cáo”