Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 123: Một thế giới rộng lớn 9




Mặc dù đã qua nửa đêm từ lâu nhưng bởi không khí nô nức của Tết Trung Thu nên trên đường phố hãy còn không ít người, nhất là những gia đình có thành viên đi học đi làm ở xa, lâu ngày mới được xum vầy đoàn viên.

Trung Thu năm nay, khu vực hành chính xung quanh trụ sở của Hội Đồng đều nghiêm túc thực hành tiêu chí tiết kiệm nhưng tắt sáng không có nghĩa là tắt thanh.

Vả lại đêm 16 trăng rằm thì làm sao mà tắt sáng cho được? Hỏi qua ý kiến của chị Hằng chưa?

Tiếng hô hoán la ó thất thanh theo gió thu thổi bay sự an tĩnh của những con đường trong khu hành chính.

Những người lãng vãng gần đó liền theo tiếng mà nhìn.

Từ xa chỉ thấy lóe lên rồi chợt tắt những ánh sáng trăng rằm bị kim loại phản chiếu, một bộ phận người hiếu kỳ lại gần xem xét thì hóa ra ấy là ánh đao bóng kiếm, thậm chí có thể nghe tiếng tên bay và những tiếng hô ‘thích khách’, ‘phóng hỏa’, ‘giết’, ‘bảo vệ’ cũng trở nên rõ ràng.

Trường Sa náo động!

Những tin tức như Ô Giang hội tấn công trụ sở của Hội Đồng, ám sát lãnh tụ, ý đồ phóng hỏa thiêu Trường Sa lan truyền khắp nơi, vân vân và mây mây giăng kín tòa thành lẫn khu vực nông thôn ngoại ô xung quanh.

Đêm nay Trường Sa chú định không ngủ!

Tản sáng, ở khu vực miếu hoang ngoài thành, tiền nhiệm quản gia của nhà họ Hoàng, hiện giờ là người phụ trách tổ tạp vụ trong trụ sở Hội Đồng, lại lần nữa len lén xuất hiện rồi len lén rời đi sau khi để lại mật tín mà không hề hay biết rằng chỉ chốc lát sau, mật tín sẽ bị một người không hề quen biết lật ra xem kỹ từng chữ rồi bỏ vào lại nguyên si không rơi hạt bụi.

Như mẹ của lãnh tụ từng tổng kết và ghi vào bài học vỡ lòng của tổ chức vô danh mà nay đã trở thành Nhân Dân Tự Vệ Quân:

“Cảnh giới tối cao của phản gián đó là sống chung với gián điệp của kẻ địch.

Đừng tùy tiện tiêu diệt gián điệp của kẻ địch, mà hãy khiến cho gián điệp của kẻ địch trở thành ‘người của mình’, bất kể chúng có biết hay không, nhưng tốt nhất là không biết.

Đừng truyền tin giả cho kẻ thù, hãy để chúng tự phát hiện ra tin giả …”

- ------

Trường Sa không ngủ, Hoàng Hùng cũng không ngủ, nhưng không phải để tham gia vỡ kịch ấy.

Hắn không phải đạo diễn, cũng chẵng phải diễn viên, thậm chí kịch bản cũng chỉ có khoảng 3 phần là do hắn soạn ra.

Ban đầu Hoàng Hùng vốn muốn dẫn theo nhóm bạn mới quen đi chơi Trung Thu kiêm làm khán giả xem kịch, nếu trời cho thời cơ thích hợp thì có thể xuất thần tham dự vào vai quần chúng.

Nhưng số trời trêu ngươi, bởi vì đề đạt của Alexandre mà hắn hiện giờ phải bế hết giác quan, nhập thần vào nội tâm tìm thế giới ý chí.

||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||

Nếu như là một người khác nói ra đề xuất Hội Đồng thành lập đoàn buôn nô lệ thì Hoàng Hùng sẽ thẳng tay cho người ấy vào mỏ đá của quân đội với án trọn đời.

Nhưng ở đề xuất của Alexandre thì Hoàng Hùng thấy được lý do sâu xa là một loại tình cảm yêu thương, mặc dù hơi khùng, nhưng vẫn là yêu thương, thậm chí đã đạt tới chí cực.

Càng quan trọng là với Hoàng Hùng thì Alexandre như một cầu nối, đem văn hóa trời Tây đưa đến liên minh.

Tri thức và xuất thân của ông là những thứ mà cả Marco Polo đều không so bì được.

Không phải Hoàng Hùng khinh Marco Polo mà là vì mỗi người có sở trường và đặc điểm riêng.

Marco Polo xuất thân từ giới quý tộc, tri thức cũng chủ yếu thiên về du lịch mạo hiểm, mà những thế gia quý tộc yêu dân như con ở liên minh không hiếm, những tri thức rộng khắp mà thiếu chiều sâu, thậm chí có phần ‘cưỡi ngựa xem hoa’ của nhóm Marco Polo cũng chẵng ích gì cho sự phát triễn văn hóa tư tưởng đại đồng bác ái của liên minh trong thời tương lai gần.

Ngược lại, Alexandre đến từ tầng lớp nô lệ, là một tấm gương sáng cho những ai bị đọa đày bóc lột, và cũng là minh chứng cho khả năng nổ lực tự mình vươn lên của những ai bị cho là hèn kém, từ đó trở thành chiếc búa đập tan gông xiềng của tư tưởng phân biệt bất bình đẵng.

Đồng thời Alexandre còn là người kế thừa của nhà bác học vĩ đại trong trăm năm qua của nền văn minh phương Tây là Claudius Ptolemaeus, và Alexandre cũng là một chức sắc có tầm ảnh hưởng trong giáo hội Thiên Chúa, một tôn giáo chưa từng tồn tại trong hiểu biết của liên minh cũng như những dân tộc xung quanh.

Từ những yếu tố đó, Hoàng Hùng nhìn thấy một liều thuốc mạnh có thể đánh diệt căn bệnh bảo thủ cổ hủ, căn bệnh độc tôn văn hóa, từ đó truyền vào hệ tư tưởng của liên minh một tính trạng tốt, bao dung!

Nếu Thần Lạc giới có thể nhờ vào bao dung mà vươn mình thành thủ lĩnh chư giới, nếu Lạc Tiên giới dù xuýt phải lụi tàn vẫn quyết không từ bỏ bao dung,

Thì hắn, Hoàng Hùng, sao chịu thua kém, Đại Nam Đồng Minh Hội sao chịu thua kém, liên minh của những con người lấy hòa bình phát triễn làm mục tiêu sao có thể chịu thua kém?

Thế nhưng quay lại với vấn đề, muốn lợi dụng Alexandre là một chuyện, làm sao để mượn sức ông một cách chính đáng, chính trực lại làm một chuyện khác.

Hoàng Hùng không thích và cũng kiên quyết không lựa chọn lừa gạt Alexandre nhưng hắn cũng không thể chiều theo ý tưởng điên rồ của ông được.

Tổ chức đoàn buôn nô lệ không hề khó khăn, tiền tài vật chất có, nhân lực cũng không thiếu, thậm chí về mặt thực hành thì nó đúng là cách tối ưu để đưa rước người xuyên quốc gia bởi vì bóng ma của chế độ nô lệ vẫn còn ám ảnh thế giới này, ngay như vương triều Satavahana, nơi Phật pháp hoằng dương, cũng không thể cấm tiệt buôn bán nô lệ.

Thái Ung khi trước từng hỏi Hoàng Hùng rằng:

“Gia tộc của ngươi lấy thương dựng nghiệp, vậy ngươi có biết từ thuở Trương Khiên mở thương lộ Tây Vực đến nay, thứ gì được buôn bán nhiều nhất sao?”

Hoàng Hùng khi đó nhanh mồm đáp:

“Tơ lụa và vàng ngọc”

Kết quả là Thái Ung chỉ lấy một bản chép tay đưa cho hắn.

Bản chép tay ấy ghi lại một phần thất lạc của Lã Thị Toàn Thư, bộ bách khoa từ điển mà Tần Tể Tướng kiêm một đời thương môn cự tử, Lã Bất Vi, mời gọi hàng trăm học giả, kết hợp sở học Bách Gia tổng kết ra, ý đồ đẩy đổ vai trò độc tôn của Pháp gia và Binh gia ở Tần lúc bấy giờ.

Sau Doanh Chính diệt văn hóa, Hán triều đuổi Bách gia, thì Lã Thị Toàn Thư cũng chỉ còn lại một phần thiên hướng tư tưởng Nho Môn là Lã Thị Xuân Thu, còn lại tán loạn cả.

Bản chép tay mà Thái Ung đưa cho Hoàng Hùng là ‘nô lệ luận’!

Trong đó ghi lại nguồn căn của chế độ nô lệ, thậm chí thẳng thừng đem nó gắn chặt với chế độ phong kiến với vương quyền, hoàng quyền, quý tộc quyền.

Đây cũng là bài học đầu tiên đã xây dựng cơ sở cho tư tưởng bãi bỏ vương quyền của Hoàng Hùng, để dẫn đến hình thức liên minh như hiện tại, đương nhiên là còn nhờ vào những điểm sáng cốt lõi đến từ chế độ tuyển hiền thời các Hùng trị thế cũng như mô tả về quốc hội Roma của nhóm Marco Polo.

Bởi vậy Hoàng Hùng có thể hùng hồn tuyên bố rằng ngoại trừ liên minh ra thì hầu như không có một thể chế nào hiện tại có thể thành công loại bỏ nô lệ, bất kể tầng lớp lãnh đạo lại anh minh nhân hậu đến đâu, căm ghét chế độ hắc ám ấy đến đâu.

Bởi vì một lý do đơn giản rằng nô lệ là cộng sinh thể của bất bình đẵng, chừng nào còn vương quyền, còn quý tộc, còn ranh giới chia tách tầng lớp thượng đẳng với tầng lớp hạ đẳng thì chừng ấy còn có nô lệ.

Ngay cả liên minh hiện giờ cũng chỉ là có chuyển biển tích cực mà thôi, chứ nói muốn xóa bỏ hoàn toàn nô lệ thì không hề dễ dàng, bởi vẫn có những thành phần thế gia cố chấp khư khư giữ lấy ý riêng, đi ngược với sự tiến bộ của cộng đồng.

Một vài trong số ấy có sức ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí khiến Hoàng Hùng phải cân nhắc sử dụng các biện pháp mạnh, ý đồ lấy đen ăn đen như cách mà hắn đối phó Ô Giang hội khi trước.

Cho nên vấn đề hiện ra.

Đó là xử lý ảnh hưởng tiêu cực gây ra từ việc thành lập đoàn buôn nô lệ.

Việc đưa rước hàng ngàn hàng vạn con người từ Roma xa xôi đến liên minh là một hành động lớn, không có khả năng giấu giếm được.

Sẽ ra sao nếu các quốc gia khác cho rằng liên minh muốn phục hưng chế độ nô lệ?

Những nước như Satavahana sẽ căm ghét liên minh, những nước như Hán triều sẽ coi liên minh là thị trường bán nô lệ, những nước nhỏ xung quanh sẽ sợ hãi và khinh bỉ liên minh như đã từng sợ hãi và khinh bỉ Hán triều.

Nhưng đó còn chưa phải nguy cơ lớn nhất.

Nguy cơ lớn nhất đến từ bên trong nội bộ liên minh.

Hệ tư tưởng của liên minh sẽ bị rạn nứt sụp đổ, bởi vì một khi phong trào buôn bán nô lệ dấy lên thì tự do, bình đẵng, bác ái chỉ còn là giấy rác, đều sẽ bị cuốn bay.

Nếu như điều đó xảy ra thì không chỉ bao nhiêu công sức mà các thế hệ tổ tiên bỏ ra đều sẽ tiêu biến, mà phong tục và truyền thống tốt đẹp của các dân tộc anh em cũng sẽ bị vấy bẩn.

Người phương nam sau nhiều trăm năm anh dũng kiên cường chống lại sự đồng hóa của Hán triều, cuối cùng lại tự bước vào vết xe đổ của họ thì sao được?

Phải đến ngày nào, tháng nào, năm nào mới có thể lần nữa phục hưng, lần nữa trở lại thánh khiết như tổ tiên đã từng vào thuở các Hùng trị thế?

Hay là sẽ mãi mãi bị cuốn theo chiều gió, trở thành một bóng ma của lịch sử nhân loại?

Đây cũng là lý do khiến Hoàng Hùng muốn ngăn lại Alexandre không cho ông nói ra.

Đáng tiếc, một giây phút yếu lòng, đến khi hối hận thì đã muộn.

Ý tưởng một khi đã được nói ra thì cứ như u linh bám vào mỗi người nghe thấy, nhất là khi ý tưởng đó là giải pháp duy nhất cho một vấn đề bức thiết còn nan giải.

Không chỉ Alexandre và Asiana léo nhéo mãi không thôi mà chính Nguyễn Bảy, Lý Năm và Bard cũng làm trò, bày đặt đưa ra nhiều đề xuất lươn lẹo bổ sung nhằm lấp liếm cho những mối nguy tiềm ẩn của ý tưởng điên rồ, bởi theo họ thì những mối nguy ấy đều chỉ ở mức độ ‘có thể có’, hoặc ‘có thể khống chế’.

Thậm chí chính Hoàng Hùng cũng dần dần bị cuốn vào mạch suy nghĩ của bọn họ, suýt nữa thì không thể thoát ra khỏi phương thức tư duy lối mòn, cho rằng chỉ có thể bám vào cái sườn mà Alexandre đưa ra.

Nhưng không, hắn cuối cùng cũng không lãng phí một đêm Trung Thu!

Hoàng Hùng lo nghĩ đắn đo cả một đêm, thậm chí còn cầu kiến cả thế giới ý chí, cuối cùng cũng thoát ra được khói vòng xoáy xoắn não do đám người hùa theo ý tưởng của Alexandre tạo ra.

Hắn đã tìm cho vấn đề NHỮNG giải pháp phù hợp hơn.

- --------

Bữa sáng hôm sau,

Hoàng Hùng nhoẽn miệng cười bước đi trên đường tới nhà ăn.

Khi hắn bước ngang qua ao sen tươi thắm, một chú cá nhỏ nhô mình ra khỏi mặt nước đớp mồi, vừa thấy bóng hắn liền lặn vào lại dưới tầng lá sen rồi chỉ giây lát sau cả một đàn cá bu đến.

Bọn nhỏ này đúng là khôn!

Hoàng Hùng đem mớ thức ăn cho cá mà hắn vừa đoạt từ tay một nhân viên tạp vụ đổ cái ào xuống hồ, một phát hết sạch.

Cực kỳ không chuyên nghiệp!

Nhưng rất may là trong tầm mắt không có người nuôi cá chuyên nghiệp nào chứng kiến để chê cười hắn.

Hoặc cũng có lẽ là xui, bởi vì không có ai chỉ bảo, nên Hoàng Hùng thậm chí cảm thấy tự hào về cách cho cá ăn của mình, ít nhất là cho đến khi một cơ số lá sen gần mặt nước bị lũ cá kéo đổ rách tét lét vì xui xẻo còn vương vãi chút giun dế.

Nhìn những bọt bắn tung tóe và những điểm sóng khuếch tán được tạo ra do lũ cá quẫy nước tranh ăn, Hoàng Hùng chợt mỉm cười nhớ đến phương pháp mà thế giới ý chí đưa ra.

Mặc dù không phải sự lựa chọn hiện tại của hắn, nhưng cũng có thể bắt tay vào thử nghiệm, có lẽ tương lai sẽ có ích.

Khóe mắt Hoàng Hùng lướt qua một tia sắc lạnh, khóe môi hơi cong lên nhìn khá nguy hiểm.

Lần này thật sự rất may vì đúng là không có ai chứng kiến.

Nhân viên tạp vụ chuyên cho cá ăn đã lẫn đi mất dạng sau khi vô tình chứng kiến kiểu cho cá ăn có một không hai của Hoàng Hùng vì sợ lãnh tụ quê độ.

Bước vào phòng ăn được Lê Hướng Dương chuẫn bị trước, Hoàng Hùng phát hiện hắn đến sau cùng, những người khác đều đã chuẫn bị dùng bữa, thậm chí Alexandre cũng có mặt với Asiana và Nguyễn Bảy kẹp hai bên, xem bộ dạng chắc là vừa được dìu đến.

Hoàng Hùng nhìn thấy ánh mắt áy náy của Alexandre hướng về phía mình.

Một vầng hồng nhẹ xen lẫn xấu hổ và u uất phết lên đôi gò mà trắng bệch vì suy kiệt, có lẽ ông cũng đã nhận ra mình không nên nói ý tưởng đó.

Hoàng Hùng đoán không sai, đêm qua trong cơn mê, Alexandre đã không chỉ một lần xưng tội với Thiên Chúa, Asiana có thể làm chứng, nàng nghe ông nói mớ cả đêm.

Nhưng hắn cũng không hoàn toàn đoán đúng, bởi Alexandre không chỉ cảm thấy có tội với Thiên Chúa mà cũng cảm thấy có lỗi với những người bạn quan tâm mình ở đây nữa.

Từ khi còn đang được Asiana và Nguyễn Bảy dìu đi trên đường, đến lúc vào tới phòng ăn, Alexandre đã nghe được không ít lời cổ vũ, khuyến khích, thậm chí là hứa giúp ông khuyên bảo Hoàng Hùng.

Thành lập đoàn buôn nô lệ có gì hay mà khen chứ?!

Tối qua khi vừa nói ra lời ấy thì tinh thần ông đã tiều tụy, lại thêm cảm xúc bức thiết chen lẫn lý trí, thành ra mới không để ý đến những biến chuyển xấu trong tư tưởng của mọi người do đề xuất điên rồ của mình.

Hiện giờ thì ông đã tỉnh táo, và phát hiện ý tưởng này không chỉ điên rồ mà còn nguy hại hơn ông tưởng.

Ngay cả Nguyễn Bảy, người mà Alexandre cho rằng là đáng tin cậy, là bậc anh dũng kiên định mà ông có thể dựa vào trong suốt cuộc hành trình gian khó từ Roma đến đây,

và Asiana, người mà Alexandre cho rằng là một con chiên ngoan đạo, là linh nữ nghiêm túc chấp hành bảo vệ mọi giáo quy,

Hai người họ vậy mà cũng nảy sinh suy nghĩ ngạo mạn rằng đoàn buôn nô lệ có thể được đặt trong sự khống chế, sẽ không gây nguy hại gián tiếp ra bên ngoài.

Đây khác nào Nero chơi lửa?!!!

Khi mặt ai cũng trầm trọng như nhà có đám thì Hoàng Hùng lại mang đến một kế hoạch có thể khiến mọi người tận hưởng ngày cuối cùng của Tết Trung Thu.

“Alexandre, mọi người,

Xin khẳng định một lần nữa rằng hoạt động buôn bán nô lệ, cho dù là nhân danh từ thiện, nhân đạo hay nhân danh công lý, lẽ phải,

Đều không thể được cho phép trong liên minh!”

- Nhìn thấy Nguyễn Bảy định mở miệng, Hoàng Hùng giơ bàn tay ra hiệu cản lại:

“Nhưng điều đó không có nghĩa là liên minh không thể can thiệp, giúp đỡ những con người có chung nỗi niềm hướng tới tự do bình đẳng.

Với tư cách là minh chủ của Hội Đồng, tôi hiện tại không thể nói thay quyết định của toàn bộ liên minh khi chưa thông qua hội nghị biểu quyết”

- Trong sự hụt hẫng của mọi người trừ Lý Năm, kẻ quá rõ độ lầy trong lời nói của Hoàng Hùng từ sau khi lên làm minh chủ, Hoàng Hùng lên giọng tiếp tục:

“Tuy vậy,

Phải thông báo cho mọi người rằng Hội Đồng sẽ triệu tập họp khẩn ngay ngày mai.

Hướng Dương, sắp xếp mời thành viên của Hội Đồng tham dự, nếu có ai đã rời đi Trường Sa thì mau dùng ngựa khỏe thuyền nhanh đuổi theo.

Cẩn phải đảm bảo ngày mai không ai vắng mặt!”

Lê Hướng Dương lập tức đứng lên chắp tay nói:

“Lãnh tụ!

Lý do chúng ta công bố là gì?

Triệu tập hội nghị khẩn cấp cần có một lý do thích đáng để tránh gây đồn thổi không hay”

Hoàng Hùng bình tĩnh đáp:

“Bởi vì sự kiện có người ám sát tôi vào tối hôm qua!”

Những người đang chờ đợi một câu trả lời khác vừa nghe thế liền thất vọng đầy mặt.

Xem cảm xúc mọi người lên voi xuống chó, Lý Năm hướng ánh mắt kính nể về phía Hoàng Hùng, trong bụng thầm rũa: “Yêu ma! Ngươi là ai? Trả công tử lại đây!”

Hoàng Hùng không biết cũng không quan tâm, tiếp tục nói:

“Nhưng nhớ nhắc với các trưởng lão cấp cao rằng nội dung chủ yếu của hội nghị là vấn đề liên minh hợp tác thông thương với Vnom, Satavahana và Kushan.

Mục tiêu là xây dựng một tổ chức xuyên quốc gia, lấy gìn giữ hòa bình và hỗ trợ các nước thành viên phát triễn làm tiêu chuẫn.

Có lẽ sẽ gọi là Liên Hợp Quốc!

Nhiệm vụ đầu tiên của Liên Hiệp Quốc sẽ là tiến hành cứu trợ những người cùng khổ bị áp bức bóc lột nằm bên ngoài Liên Hiệp Quốc!”

Lê Hướng Dương nghe hiểu vấn đề, cười gật đầu rồi nhận nhiệm vụ rời đi.

Alexandre lại cau mày hỏi:

“Ngài minh chủ!

Ngài có thể giải thích cho tôi được hiểu rõ hơn về tổ chức Liên Hiệp Quốc này được hay không?”