----------
Hoàng Thành Lạc Dương, thư phòng của hoàng đế.
Hoàng Hùng bước vào không thấy Tả đạo nhân đâu, trong lòng lấy làm lạ, nhưng cũng không chần chừ nhiều, lập tức cung kính chào hỏi Lưu Hoành.
“Bệ hạ cho gọi thần!”
Lưu Hoành nhìn hắn chớp chớp mắt rồi dùng hai ngón tay kẹp lấy một mẫu giấy gấp vuông vức trên bàn, phóng đến như phi bài.
Gần đây gã hoàng đế này có dấu hiệu hồi xuân, đặc biệt là sau khi Viên Phùng nằm liệt giường thì cử chỉ và hành động của Lưu Hoành càng ngông nghênh tự tại, xen lẫn mấy phần ngây thơ tinh nghịch.
Mẫu giấy vẻ nên 1 phần 4 đường rồi bung toẹt ra giữa không trung, sau đó là đà rơi méo xẹo xuống hướng cách Hoàng Hùng cả trượng (3m).
Hoàng Hùng thấy mặt Lưu Hoành thoáng đỏ bừng thì nghiêm túc bước nhanh 4-5 bước, chụp lấy mẫu giấy ngay giữa không trung, sau đó chầm chậm bình tĩnh mở ra mẫu giấy rồi cúi đầu chăm chú đọc.
Không chăm chú không được, bởi vì rơi mất một giọt chăm chú là hắn phải phì cười ra mất.
Nội dung mật tín là thuật lại chiến sự Trường Xã, tuy không chi tiết lắm nhưng được cái là ‘thật hơn’ chiến báo mà Hoàng Phủ Tung gửi cho triều đình.
Ví dụ như Hoàng Phủ Tung tùy tiện cướp đoạt binh quyền của Thảo Nghịch Tướng Quân Chu Tuấn và Hoành Giang Tướng Quân Tôn Kiên, để thâu tóm quyền lực nơi Trường Xã.
Ví dụ như Hoàng Phủ Tung bỏ mặc không cứu Kiển Thạc khiến Tây Viên thiệt hại nặng nề, Kiển Thạc anh dũng hy sinh.
Ví dụ như Hoàng Phủ Tung mạo hiểm đơn độc tấn công doanh trại Khăn Vàng mà không phối hợp với Tây Viên dẫn đến để Trương Bảo, Trương Lương chạy thoát, bản thân còn bị Ba Tài chém thương.
Ví dụ như Hoàng Phủ Tung tự tiện giam lõng Tây Viên Nam Doanh Giáo Úy Thuần Vu Quỳnh, ý đồ đổ tội cho thất bại của lão.
Ví dụ như Hoàng Phủ Tung hiếu sát thành tính, dùng lửa thiêu chết mấy chục vạn người lại còn chưa đã, đang muốn giết hàng, Tây Viên 8 giáo úy liên danh phản đối đều có chút cản không nổi.
Tóm gọn là nói xấu Hoàng Phủ Tung.
Lý do cũng dễ hiểu, bởi vì người viết thư này có phải Hoàng Phủ Tung đâu.
Mật thư ký tên Quý.
Hẵn là Thiên Quý Tinh, danh hiệu của Tây Viên Bắc Doanh Giáo Úy, Tào Tháo!
Đọc xong nội dung bức thư thì Hoàng Hùng đã hiểu Tả đạo nhân đi đâu, hẵn là co giò chạy đi ngăn cản Hoàng Phủ Tung.
Đây là tai họa do lá cờ Tiết Chế gây ra.
Tiết Chế có quyền lực quá lớn tại tiền phương, muốn ngăn lại Hoàng Phủ Tung thì đầu tiên phải có chiếu tước đoạt cờ Tiết Chế sau đó mới ban lệnh tha thứ hàng quân, nói chung là rườm rà phức tạp, giữa đường còn có khả năng gặp thế gia kéo dài thời gian hoặc thọc dao phá hoại.
Tóm gọn lại là nếu đi theo con đường chính quy thì Hoàng Phủ Tung đã làm thịt hết hàng quân rồi.
Vả lại chính Lưu Hoành vốn không muốn tước đoạt cờ Tiết Chế của Hoàng Phủ Tung hoặc bất kỳ một lá cờ Tiết Chế nào.
Bởi vì ngay từ đầu khi hắn ban ra 3 lá cờ Tiết Chế chính là muốn gia tăng quyền lực cho 3 vị thống soái để họ thay mình chèn ép thế gia địa phương.
Nếu như không có cờ Tiết Chế thì 3 vị thống soái khó lòng mà trấn áp được thế gia, bởi vì đám quận úy, huyện úy, Thái Thú, Huyện Lệnh sẽ có vô vàn lý do để không hợp tác.
Phải biết rằng 8-9 phần 10 quan lại địa phương ở Trung Nguyên đều xuất thân từ thế gia và vây cánh.
Bọn họ mà từ chối hợp tác với 3 vị thống soái thì cuối cùng Lưu Hoành sẽ là kẻ chịu thiệt nhiều nhất.
Ví dụ như Chu Cảnh, nếu không có cờ Tiết Chế trong tay, không có quyền sinh quyền sát bất kỳ ai chống đối, thì sau khi giải quyết xong Hợp Phì Hầu Lưu Phi, Chu Cảnh có khả năng lớn sẽ bị thế gia Dự Châu cưỡng ép thúc đẩy binh lực lên phía Bắc cứu viện.
Bọn họ hoàn toàn có năng lực này vì phần lớn quan viên coi giữ kho lương thảo, kho quân giới ở địa phương, thậm chí rất nhiều sĩ quan dưới quyền Chu Cảnh đều có liên hệ với thế gia Dự Châu.
Lúc Hoàng Hùng chỉnh lý xong suy nghĩ, ngẩng mặt lên nhìn thì Lưu Hoành đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường không còn quê độ nữa.
“Hoàng ái khanh,
Ngươi cảm thấy trẫm nên giải quyết việc này thế nào?”
Hoàng Hùng hỏi lại:
“Thần ngu dốt, không biết bệ hạ hỏi việc gì?
Là Hoàng Phủ Trung Lang phạm sai lầm hay là …”
Lưu Hoành khoát tay nói:
“Chớ dài dòng lôi thôi.
Ngươi cũng thừa biết ý trẫm, nếu còn để tâm mấy lỗi lầm vạch vẵn ấy thì từ đầu trẫm đã không ban cờ Tiết Chế cho bọn hắn.
Kiển Thạc chết đúng là có chút đáng tiếc.
Nhưng cũng coi như may, không có năng lực thì sớm ngày chết đi, khỏi phải phá hoại Tây Viên của trẫm.
Ngươi cũng không cần quản chuyện này, nhân tuyển thay thế …”
Nói đến đây Lưu Hoành đá tròng mắt xem kỹ Hoàng Hùng từ trên xuống dưới.
Tiểu tử đã không còn là tiểu tử, năm nay đà 17, cao lớn khôi ngô, bởi thường xuyên rèn luyện võ nghệ nên bề ngoài rắn chắc mạnh khỏe, không có một chút nào văn nhược.
Lưu Hoành suy tư một lát nói:
“Nhân tuyển thay thế thì trẫm từ từ suy nghĩ cũng được.
Lấy ưu thế hiện giờ trên triều đình, thách cha đứa nào dám giành Tây Viên của trẫm.
Trẫm gọi ngươi đến là muốn người góp ý về vấn đề an trí hàng quân Khăn Vàng”
Hoàng Hùng chăm chú nghe rồi chân thành gật đầu:
“Thần đã rõ!
Nói đến an trí hàng quân cũng không phải rất khó.
Bản thân quân Khăn Vàng đều từng là dân thường có nghề nghiệp đàng hoàng, chỉ có một số ít xuất thân từ đãng cướp.
Đối với những người dân thường kia thì chỉ cần hỗ trợ công ăn việc làm và nuôi dưỡng 1 thời gian đầu là được.
Về phần những kẻ xuất thân giặc cướp thì tống hết vào quân trại, đào thải dần dần những kẻ cứng đầu không biết hối cãi, còn lại chính là tinh binh cường tướng giúp bệ hạ chinh chiến 10 phương, rãi uy đức khắp mọi miền”
Lưu Hoành nghe vậy hơi nhếch môi cười nhưng rồi lập tức nhăn mặt thở mạnh giở giọng quát tháo xen lẫn kể khổ:
“Không khó cái đầu ngươi!
Trước không nói làm sao phân loại rõ ràng mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn người.
Cho dù phân loại rõ ràng thì lại an trí làm sao?
Ruộng đất còn tốt, thế gia bị diệt nhiều như vậy, ruộng hoang tùy trẫm điều khiển.
Nhưng bây giờ chiến sự vẫn còn tiếp diễn, Trương Lương, Trương Bảo dù bại thua nhưng chưa diệt, nghịch tặc thảo khấu nhỏ lẽ nổi lên khắp nơi.
Trẫm dùng cái gì để bảo vệ đám bình dân này an toàn, dùng cái để đảm bảo đám bình dân này không ngựa quen đường củ, lần nữa đội lên Khăn Vàng.
Đó là còn chưa kể nếu chiến tranh tiếp tục kéo dài, trì hoãn mùa vụ thì trẫm bán cả Thiên Khố cũng nuôi không nổi mấy chục vạn người ăn không ngồi rồi.
Bao nhiêu là vấn đề như vậy.
Ngươi nói xem dễ ở chổ nào?”
Đã rõ, túm cái váy lại là vừa muốn được lợi lại không muốn bỏ vốn, muốn thu tóm sức mạnh của tầng lớp bình dân này nhưng lại chê tốn công tốn sức.
Thật là giỏi làm ăn, giỏi tính toán!
Thương trường có câu: “làm ăn như thế thì về chơi với dế đi”, chính là để chỉ kiểu hành sự như Lưu Hoành.
Có điều, thật đúng ý ai đó nha!
Nếu như ngươi đã nguyện ý tự suy yếu chính mình thì ta đây cũng đành giúp đỡ vậy:
“Bệ hạ suy tính sâu xa, thần không bằng!
Thần nghe bệ hạ phân tích chợt phát hiện những vấn đề này đều bắt nguồn từ tình trạng Trung Nguyên hiện nay.
Như vậy chỉ có 2 phương án giải quyết.
Một là nhanh chóng chấm dứt loạn Khăn Vàng, dẹp yên thế gia lẫn đạo Thái Bình.
Hai là di dời những hàng quân này đến các vùng không bị ảnh hưởng bởi thế gia Trung Nguyên và chịu ít ảnh hưởng từ Khăn Vàng”
Lưu Hoành nghe vậy thì bắt đầu suy tư, thân thể từ từ ngã xuống, trãi dài trên chiếc ghế tựa.
Ngẫn ngơ một hồi rồi mở miệng:
“Cách đầu tiên chỉ sợ khó mà thực hiện được.
Cho dù bây giờ trẫm lệnh Lư Thực lập tức xuất binh cũng không có khả năng giải quyết Trương Giác trong thời gian ngắn.
Trẫm dù chưa từng cầm binh nhưng kinh sử binh thư đọc cũng nhiều, chiến thắng Trường Xã của Hoàng Phủ Tung không phải muốn lặp lại là lặp lại được.
Yếu tố may mắn cơ hội quá nhiều.
Vả lại Khăn Vàng ở Hà Bắc cũng mạnh hơn Duyện Dự, nói trăm vạn thì hơi quá, nhưng ít nhất cũng có 60-70 vạn thanh niên tráng Hán.
Haizz!
Cách này khó khăn nha!”
Hoàng Hùng chớp thời cơ vội vàng tâu
“Xin bệ hạ suy xét!
Đây chính là cơ hội trời cho để thu tóm lực lượng bình dân.
Không chỉ cường mạnh cho mình mà cũng để suy yếu thế gia.
Từ mấy trăm năm nay thì nhân khẩu phần lớn đều bị thế gia kiểm soát.
Quan lại cấp địa phương vốn đều là người của họ, nông nô và tư binh hầu như chẵng xuất hiện trong danh sách điều tra thống kê của triều đình.
Giống như vừa rồi, bọn họ có thể lặng yên tập hợp 20 mấy gần 30 vạn người đến Hà Bắc.
Nếu không phải Huyền Kính Ty phát hiện Trương Phần, Hứa Du có tật xấu thì chỉ sợ Khăn Vàng đã bị bóp chết từ trong trứng nước, cũng không còn cơ hội để chèn ép thế gia.
Thế gia như rết trăm chân, chết mà không cứng, vẫn còn đang giãy dụa.
Ngay cả Viên Phùng, nói là hấp hối mà đã gần 10 ngày vẫn chưa chịu xuống địa ngục.
Chỉ sợ là đang giả bộ, bệnh nhẹ mà nói láo là bệnh nặng, tổn thất của Viên gia có lẽ cũng không lớn như chúng ta nghĩ.
Cho nên tích trữ của thế gia tuyệt đối vẫn còn, thậm chí rất nhiều.
Vừa rồi bị Khăn Vàng càn quét thì bọn họ tổn thất chủ yếu là nhân khẩu mà thôi.
Nếu như không thể giải quyết ổn thỏa hàng quân, chỉ sợ bọn họ sớm muộn cũng đem Khăn Vàng nạp thành của riêng, hoặc thành nông nô hoặc thành tư binh, tương lai chống đối triều đình, phản lại bệ hạ”
Lưu Hoành vẫn nằm gác chân trên ghế dựa, cười nói như không:
“Trẫm đã nói hết đâu mà ngươi phải gấp gáp giải bày, khuyên can?!
Hay là chiến tranh lâu quá, đình trệ việc kinh thương của nhà ngươi?”
Hoàng Hùng sợ hãi cuối đầu chắp tay nói:
“Bệ hạ minh xét!
Thần tuy có tư tâm nhưng cũng vì việc công.
Người xưa có câu [tiến cử người hiền tài thì không cần phải tránh đi người thân của mình]
Cho nên…”
Lưu Hoành phì cười ha ha cắt ngang Hoàng Hùng:
“Cho nên ngươi tự nghĩ ra [làm việc công cũng nhất thiết phải tránh đi lợi ích cá nhân] chứ gì?
Ngươi đây dỡ nha, từ xưa kiếm tiền tốt nhất là kiếm tiền từ chiến tranh!”
Hoàng Hùng càng hoảng hơn, run giọng nuốc nước bọt:
“Nhà thần chỉ buôn bán những hàng hóa bình thường đúng theo pháp lệnh.
Đâu dám buôn gian bán lận những đồ dùng quân sự.
Từ khi bệ hạ có lệnh thì hoạt động trao đổi ở Tế Nam với đạo Thái Bình cũng đã đình chỉ.
Xin bệ hạ minh xét!”
Lưu Hoành nở một nụ cười khinh miệt nhưng bởi vì hắn đã nằm nhoài trên ghế dựa, còn Hoàng Hùng thì chắp tay cúi thấp đầu, lại thêm có cái bàn trước mặt che khuất nên cả hai đều không thấy nét mặt của nhau.
Lưu Hoành cũng phát hiện ra điều này, biểu cảm trên khuôn mặt của hắn ngày càng gợi đòn, giọng nói lại bình ỗn như thường:
“Được rồi, được rồi, trẫm cũng biết nhà các ngươi có công.
Quân đội của Chu Cảnh và Trương Ôn vẫn còn đang nhờ các ngươi nuôi đây!
Yên tâm đi, trẫm nghe tin vui chiến báo cũng đủ rồi, chuẫn bị thu gặt mẻ cuối cùng.
Đợi Lư Thực đánh bại Trương Giác, Nam Bắc sẽ lại thông thương, đến lúc đó không còn đám thế gia yêu sách cản tay này nọ, các ngươi tha hồ mà kiếm tiền”
Hoàng Hùng vội tạ ơn nhưng còn chưa kịp thì giọng của Lưu Hoành lại vang lên:
“Nhưng bây giờ đã vào thu, rất khó có khả năng dẹp yên Khăn Vàng trước khi tuyết rơi.
Cho dù Lư Thực liên chiến liên thắng cũng phải đợi tới xuân năm sau.
Đến lúc đó trễ nãi 2 mùa vụ, đám hàng quân chỉ sợ sớm thành ma đói hết rồi.
Ngươi nói xem phương pháp thứ 2 phải làm như thế nào.
Đưa đám hàng quân ra khỏi Trung Nguyên là đưa đi đâu?
Lương thảo trên đường giải quyết như thế nào?”
Thật mợ nó keo!
Không!
Phải nói là ích kỷ thiển cận mới đúng!
Có thể bỏ hàng đống tiền để trang bị cho Tây Viên những thứ tốt mã ngoài nhưng không mấy cần thiết như túi thơm và lông chim trĩ gắn trên chóp mũ,
Vậy mà không chịu bỏ tiền mua vài bó lương thực nuôi dân.
Mấy vạn Tây Viên quân có thể làm được gì? Hoàn toàn là đồ trang sức.
Mấy chục vạn hàng quân Khăn Vàng nếu được an trí thỏa đáng thì không chỉ thừa sức nuôi sống quân đội, còn là căn cơ phục hưng kinh tế nha.
Nói cho cùng thì Lưu Hoành vẫn quá coi thường lực lượng bình dân, quá coi thường sinh mạng con người, nếu không thì cũng không dùng Khăn Vàng làm đao chém thế gia.
Thế gia tổn thất nặng nề nhưng Hán triều cũng xuống dốc không phanh.
Nếu như mấy chục năm Hán mạt trước đó chỉ đem triều đại này đẩy đến bên bờ vực thì chính chân Lưu Hoành đã đá triều đại này xuống vực sâu với việc cấu kết Trương Giác, mở đường cho Khăn Vàng nổi lên.
Được rồi, việc của Lưu thị và Hán triều cũng không liên can bao nhiêu đến Hoàng Hùng.
Hắn không tiếc chút lương thảo này, dù sao thì hắn cũng khá đồng cảm với số phận của bình dân nghèo khổ, bất kể họ đến từ đâu, mà lại từ mấy năm trở lại đây, lương thảo phương Nam thật sự nhiều lắm, ăn không hết, để lâu cũng mục mọt các kiểu.
Đương nhiên, cho không là không thể nào:
“Nếu bệ hạ không chê thần công tư lẫn lộn,
Vậy thì có thể dời hàng quân đến Kinh Tương hoặc Dương Châu.
Thần sẽ vận động gia tộc và các thành viên của Đông Hải Thương Minh quyên góp lương thảo ủng hộ, đồng thời bố trí công việc tạm thời cho họ.
Chỉ là về phần phân loại hàng quân thì có chút khó khăn.
Ở Nam Dương còn có Trương Trung Lang hỗ trợ.
Ở Dương Châu chỉ sợ sinh loạn.
Đúng rồi!
Tuy giáo chúng Thái Bình ở Dương Châu không quấy phá nhiều nhưng nói cho cùng thì sư thúc của Trương Giác cũng ở đây, lại thêm một đám Ô Giang hội thường xuyên gây sự …”
Hoàng Hùng đang kể khổ thì một cánh tay vươn lên từ sau chiếc bàn phất phất như vẫy cờ trắng đầu hàng:
“Được rồi, được rồi,
Biết nhà các ngươi khổ,
Chu Cảnh sẽ tọa trấn Dương Châu.
Được chưa?”
Hoàng Hùng nhoẽn miệng cười, vội vàng tạ ơn.
Lưu Hoành lúc này đã nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ:
“Đi ra nhớ đóng cửa”
Thế nhưng khi Hoàng Hùng vừa mới đẩy cửa cái két lại nghe âm thanh với gọi ra:
“Chuẫn bị một chút!
Ngươi sẽ thay thế Kiển Thạc.
Khỏi tạ ơn!
Không chỉ gần 10 vạn hàng quân ở Trường Xã mà hễ sau này Khăn Vàng hàng bao nhiêu đều phải do ngươi nuôi.
Đúng rồi, tư binh thế gia mà hàng thì cũng do ngươi nuôi.
Hehe!
Nói chung ai hàng ta cũng do ngươi nuôi tất.
Ai bảo ngươi là tổng quản Thiên Khố đâu?!
Hehehe!”
Không bàn đến phản ứng của Hoàng Hùng ra sao, cũng không bàn tới phản ứng của thế gia ra sao khi một tên Thị Lang nho nhỏ đột nhiên nhảy vọt thành Giáo Úy đứng đầu Tây Viên, thậm chí nếu không phải quá mức khác người thì có lẽ sẽ vọt tới Trung Lang luôn,
Chỉ đến ưu thế của Lưu Hoành tiếp túc được mở rộng bằng cách nào, và làm sao hắn có thể gọi hàng tư binh của thế gia.
Đầu tiên, Lưu Hoành giả ý muốn giết hàng, thế gia hiển nhiên không chịu bởi bọn họ tổn thất nhân khẩu quá nhiều, hàng quân Khăn Vàng chính là nguồn thịt có sẵn, sao có thể để Lưu Hoành nói giết là giết.
Lưu Hoành kéo một hồi để cho thế gia bày ra đủ thứ lý lẽ trên trời dưới đất đông tây kiêm cổ, Nho Phật Đạo Bách gia các thứ, thế rồi Lưu Hoành quay phắt lại mượn dùng chính những lý lẽ ấy để khoan hồng cho hết thảy quân Khăn Vàng.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, hai từ ‘khoan hồng’ này dùng vô cùng điêu.
Hàng quân được ‘khoan hồng’ sẽ có 2 lựa chọn,
1 là được triều đình bao nuôi, thế gia đương nhiên không nguyện ý bỏ ra số tiền này bởi ruộng đất của họ còn tang hoang, kho lẫm bí mật phần lớn còn nằm trong vùng kiểm soát của Khăn Vàng.
Vậy là nếu theo lựa chọn 1 thì chỉ có thể đi Kinh Tương hoặc Dương Châu ăn nhờ ở đậu.
Nếu không theo lựa chọn 1 vậy thì lựa chọn 2 là đuổi hàng quân đi, để họ tự sinh tự diệt.
Lựa chọn này thì vui lớn, những thế gia thiển cận ngỡ rằng làm vậy là cách tốt nhất để họ bắt nô, những những thế gia có tầm nhìn thì bắt đầu ngờ ngợ chuyện không may bởi vì làm thế khác chi thả hổ về rừng, chí ít là phải đợi cho đến khi Trương Giác đi đời nhà ma thì mới có thể làm như thế.
Thế gia phân ra 2 cực, đấu đá túi bụi, Lưu Hoành ngư ông đắc lợi, phân xử dùng cả 2 cách, giao cho hàng quân và tướng chiêu hàng tự quyết định.
Cách ba phải này miễn cưỡng trung hòa 2 bên, được tán thành nhiều nhất.
Cũng từ đó, Lưu Hoành nhân tiện giao việc an trí hàng quân cho tân nhiệm Tây Viên Trung Doanh Giáo Úy Hoàng Hùng.
Vậy là tuy Hoàng Hùng lên chức nhanh nhưng nói cho cùng cũng chỉ là quan quân hậu cần, đám lão nho cổ hủ cũng khỏi nói vào nói ra nhức đầu Lưu Hoành.
Nhưng càng quan trọng là còn có 2 mục tiêu khác mà Lưu Hoành muốn đạt được:
Đầu tiên là phần loại hàng quân ngay tại chổ.
Những kẻ tự nguyện chịu đi theo Hoàng Hùng để triều đình bao nuôi và an trí thì phần lớn sẽ quay lại làm dân thường, vậy thì sau này hắn dùng cũng càng an tâm.
Ngược lại, đám hàng quân không tiếp nhận thiện ý của triều đình sẽ có khả năng vô cùng cao là thói xấu khó bỏ, ăn cướp đã quen, vậy thì hắn sẽ có cách dùng riêng với nhóm này.
Cách dùng ấy chính là mục tiêu quan trọng thứ 2 của Lưu Hoành:
Nuôi giặc cướp, diệt thế gia.
Đạo Thái Bình có thể chung kết, nhưng ai bảo giặc cướp nhất định phải chung kết.
Trương Giác có thể đi đời, nhưng ai bảo Khăn Vàng nhất định phải biến mất.
Mấy chục vạn đứa bần nông nghe lời đầu phục vào trẫm, còn lại đám chó hoang thì đem phân nhỏ đánh lẻ không được sao?
“Hahahahaha!
Chờ sau này đứa nào dám chống đỗi trẫm, liền để Tây Viên xua đuổi giặc cướp đến nhà bọn nó, xem xem có thể phách lối nữa không.
Xem nào, trước hết nên giết con gà nào để dạo bầy khỉ đây.
Từ Châu Trần gia được không ta?
Uhm!
Tại sao thế gia nhất định phải cuỗm một ghế Tam Công, tất cả đều vào tay trẫm không tốt sao.
Quyết định như vậy đi.
Từ Châu Trần gia,
Trẫm cho các ngươi Từ Trần luôn!”
Thần Nguyên Kỷ Một bộ hắc ám văn học, tàn nhẫn, máu tanh, tư tương nam chinh cùng đại bộ phận nhân vật bên trong đều thiên về tiêu cực.
Không cẩu huyết, không buff quá đà.