Sau một đêm đánh lớn là thời điểm cho cả hai bên tu chỉnh củng cố sĩ khí.
Những kẻ bại trận núp kỹ đằng sau tường thành cao vợi để liếm láp vết thương, dùng chiêu [không nghe-không thấy-không biết] hòng tạm thời tránh đi sợ hãi mất mát.
Dẫu cho Chu Tuấn bất chấp thương thế, đi khắp nơi múa lưỡi diễn thuyết động viên thì tác dụng vẫn vô cùng nhỏ bé.
Cũng phải thôi, trận thua tối qua do hắn cầm đầu mà.
Nếu là tay uy vọng già đời như Lư Thực, Hoàng Phủ Tung hay ít nhất là Trương Ôn thì cũng không đến nổi nào, nhưng ngặt vì Chu Tuấn thăng tiến quá nhanh, quyền uy đạt được nhờ vào chức tước thay vì cảm tình trong quân, thiếu khuyết sự liên kết thời gian với quân tốt.
Cho nên lúc thắng thì miệng nói toạc trời cũng có kẻ nghe, mà đến lúc bại thì chúng bạn xa lánh, người người tẩy chay.
Đương nhiên là ngoại trừ Tôn Kiên, bởi hắn khác xa với đám quân tốt đánh chém ăn cơm bình thường.
Tôn Kiên có khát vọng, có dã tâm, có tầm nhìn, không dám nói có thể hiểu rõ bản chất của thất bại nhưng cũng thừa biết một trận thùa lần này sẽ không làm cho Chu Tuấn mất điểm trước mặt Lưu Hoành, thậm chí có khi còn đúng ý Lưu Hoành ấy chứ.
“Công Vĩ!
Chớ buồn rầu!
Dù sao cũng muốn thua, vậy thì thua trước thua sau cũng thế thôi!
Bây giờ là thời điểm tính toán bước tiếp theo.
Làm sao để hoàn thành nhiệm vụ của bệ hạ giao phó”
- Tôn Kiên vỗ vai Chu Tuấn khuyên bảo.
Chu Tuấn lấy lại tinh thần ngước nhìn Tôn Kiên rồi nhìn đám quân binh rệu rã dưới đài duyệt binh.
Hồi lâu sau, hắn thở dài một tiếng, trong mắt lóe qua một tia sát ý, giọng kiên định:
“Cũng được,
Sĩ khí đã không thể vãn hồi,
Vậy thì để sự hoảng loạn này lan tỏa khắp tòa thành đi”
Hành động tiếp theo của Chu Tuấn làm cho đám thế gia trong thành khá bất ngờ …
Trao trả binh quyền!
Hiển nhiên không phải binh quyền đối với quân chính quy mà là binh quyền đối với đám tạp binh mà hắn và Tôn Kiên giải cứu, chiêu mộ trên đường từ Lư Giang đến đây.
Thất bại tối hôm qua không chỉ tát xưng mặt Chu Tuấn, cũng dạy hắn một bài học để đời về câu ‘binh quý ở tinh, không quý ở đông’.
Vũ trụ không phải một bài toán, nó phức tạp vô cùng!
Có đôi lúc 41, giống như tối qua, Chu Tuấn tin chắc rằng nếu không có 3 vạn tạp quân ảnh hưởng thì hắn hoàn toàn có thể đến đi tự nhiên, dù bại nhưng không thua.
Đấy cũng là lời giải thích của Chu Tuấn giành cho đám thế gia trong thành và đặc biệt là Viên thị, với một mục đích duy nhất là để họ yên tâm nhận lấy đám tạp binh đã bị Khăn Vàng gieo mầm nổi sợ này.
Sau khi Chu Tuấn ‘chân thành rộng lượng’ trao tặng quân quyền cho đám thế gia, nổi khiếp đảm đối với chiến lực của Khăn Vàng và sự sợ hãi đối với chết chóc tang thương bắt đầu âm thầm truyền nhiễm khắp thành bảo Viên thị.
Nó len lõi vào mỗi nhà mỗi ngách, không rần rang như kiểu phóng tin đồn nhãm, nhưng nguy hại chẵng kém gì đại dịch đang ủ bệnh chờ bộc phát.
Tôn Kiên mặc dù không ưa sự ngu trung của Chu Tuấn nhưng đối với chiêu này thì mãnh hổ Giang Đông phải nghiêng mình bái phục:
“Cao minh!
Mượn đao giết người bị hắn chơi thành Dạy người tự sát!”
Đám thân binh nghe thế đều gật đầu, một người trung niên râu dài trán cao mở miệng:
“Thiên tử nhặt được bảo nha!”
Người bên cạnh trạc tuổi Tôn Kiên cũng lên tiếng tán đồng:
“Quả là may mắn.
Đều đã đến mạt thời mà vẫn còn có trung thần tài năng như vậy”
Lại có một thanh niên vễnh râu quai nón nhã giọng xốc nổi:
“May lại thế nào?
Có ngọc mà không biết giữ thì sớm muộn cũng mất!
Trung lại thế nào?
Không có mắt chọn chủ thì sớm muộn cũng chết ngu!”
Tôn Kiên cười vuốt râu nhọn nhìn về 3 người bàn qua tán lại, ánh mắt trân trọng như nhìn ngọc quý:
“Đức Mưu, Nghĩa Công, Đại Vinh”
Trình Phổ, Hàn Dương, Tổ Mậu đang chém gió sôi nổi, nghe gọi thì quay sang chắp tay:
“Chúa công có gì sai bảo?”
Tôn Kiên không nói, chỉ cười:
“Hahahahaha!”
Trong mắt Tôn Kiên, ba người này đều là hào kiệt nhất lưu trên đời, là căn cơ cát cứ tranh thiên hạ của mình.
Ba khối bảo ngọc ấy vốn chẳng đến lượt hắn thưởng thức bởi họ đều xuất thân từ quân tốt triều đình, trời sinh chính là kẻ thù của Ô Giang hội.
Cũng may quan tướng triều đình mắt mù vô năng trọng văn khinh võ, còn Lưu Hoành thì cứ mãi đặt mông ở Lạc Dương, bận bịu chơi bài chòi với thế gia, nhờ đó mới có thời cơ cho hắn phổng tay trên, đoạt ngọc từ trong đám lính quèn.
Nghĩ đến đây, Tôn Kiên lại có chút tiếc nuối nghĩ đến một khối bảo ngọc khác:
“Công Phục a!
Vì sao phải họ Hoàng?”
Trên đời nào ai quyết định được họ của mình? Tên gọi xuông có thể thuận miệng mà đổi nhưng máu chảy trong người làm sao đổi được?
Vả lại bây giờ Tôn Kiên đã không còn là giang hồ Ô Giang chui rúc một xó mơ mộng hão huyền mà đã bước lên võ đài thiên hạ, ganh đua cùng anh hùng các phương:
“Tương lai ngọc sẽ càng nhiều, cần chi phải chấp nhất vào đồ cúng?!!!”
Tự dằn lòng như thế, tiếc nuối đến với Tôn Kiên nhanh mà ra đi cũng nhanh không kém.
(P/s: Sẽ còn rất nhiều tướng Ngô về phe main, đơn giản là vì địa lý. Tương tự, Thục cũng sẽ nối gót sau khi Ích Châu vào tay. Ngụy thì hơi khó để tạo lý do hợp lý nên sẽ không nhiều)
Khác với không khí ảm đạm trong thành bảo, doanh trại Khăn Vàng hiện giờ đang mở tiệc tưng bừng bất kể chiến trận vừa mới trãi qua, bất kể đêm qua có nhiều người dùng máu và nước mắt rửa mặt, cũng bất kể luôn sự tồn tại của quân địch cách đó không tới vài dặm.
Cũng phải thôi, tập tính của họ là thế …
Ăn cướp mở tiệc sau khi vừa đoạt được tài sản của kẻ khác, rất bình thường!
Nông dân mở tiệc sau một năm mưa gió thuận hòa vụ mùa bội thu, rất bình thường!
Thắng đối với Khăn Vàng chính là tất cả!
Bất kể xuất thân từ ngành nào nghề nào, tầng lớp nào, xấu ác hay bần tiện, thì họ bây giờ cũng đã thành quân khởi nghĩa, không còn những nổi vui ngày trước thì dùng những nổi vui mới của nghề ‘nghĩa quân’ để thay thế.
Vậy nên thắng chính là ‘tiền tài’, thắng chính là ‘bội thu’.
Chính Ba Tài và Trương Lương đã một tay chủ đạo tạo ra loại tư tưởng này bằng cách không ngừng cướp phá, không ngừng chia của, không ngừng mở tiệc tùng chè chén phóng túng bản năng của quân tốt.
Và bây giờ thì 2 người này bắt đầu lo lắng vì phần con đang nằm trên ranh giới mất khống chế:
“Nhân Tướng,
Dựa theo tình hình này chỉ sợ quân lương chống không được bao lâu!
Đám thế gia đáng chết!
Vậy mà đem giấu hết vào thành bảo.
Còn có mấy thằng ngu kia!
Thế gia cho ăn mê dược gì mà dám mạo hiểm đốt hủy lương thực, từ bỏ ân xá của chúng ta.
Gia tộc nhỏ mà thôi, chẵng lẽ cảm thấy thiêu thân có thể sáng át trăng sao?!”
Ba Tài nhìn đám binh tốt ăn chơi xả láng, tiệc tùng hý hửng mà trong ruột quặn nổi lo âu.
Chiến lực của Khăn Vàng đến từ quân số đông đảo một phần, còn lại là đến từ tín ngưỡng mù quáng cuồng điên.
Không phải tín ngưỡng vào thần phật, thậm chí không phải tín ngưỡng vào Đại Hiền Lương Sư Trương Giác, mà là tín ngưỡng vào hai chữ Thái Bình mông lung.
Họ cuồng tín một cách ngu ngốc đến nổi tin rằng ăn cướp và phá hoại có thể mang lại Thái Bình, tin rằng chỉ cần lật đổ thế gia, đạp bằng triều đình thì Thái Bình sẽ trở thành hiện thực,
Hoàn toàn không quan tâm tới sản xuất, hậu cần, căn cơ tài nguyên kinh tế văn hóa.
Điểm mạnh của loại tư tưởng này chính là thực lực và quân số gia tăng nhanh chóng, sĩ khí tán rồi tụ dễ như không, chỉ cần còn cướp phá đốt giết nhậu nhẹt be bét là lập tức hồi đầy cả máu lẫn mana.
Nhưng điểm yếu cũng đến từ đây bởi vì nếu không có một nguồn cung hậu phương bền vững mà chỉ mãi đánh nhau thì đồ ăn cướp sớm muộn cũng hết, mà khi quân nhu tiếp tế hết cũng là lúc trời vàng phải sập.
Chính vì lý do này mà những thế gia lớn quyết định cố thủ thành bảo, còn đám lão tướng như Lư Thực, Hoàng Phủ Tung thì lựa chọn án binh bất động.
Tất cả đều là để chờ Khăn Vàng tự chết đói lẫn nhau!
Khởi nghĩa Khăn Vàng từ khi nổ ra đến nay chỉ có vài tháng đã thành công vang dội, đạt được thành tựu nhanh chóng hơn xa Trần Thắng, Lưu Bang, Hạng Vũ ngày xưa cộng lại.
Nhưng từ lúc vừa bắt đầu thì kết cục của nó cũng đã được chú định là sẽ sụp đổ.
Nhất là khi người khởi xướng cũng sắp hấp hối đến nơi.
Tin xấu này Ba Tài không biết, Trương Lương cũng sẽ không dại gì nói ra:
“Ba cừ soái chớ lo lắng.
Tảng mỡ ngay trước mắt, lo gì thiếu quân lương!”
Nghe Nhân Đạo Tướng Quân khinh khỉnh cười nói, Ba Tài cũng an tâm phần nào nhưng hãy còn nghi hoặc:
“Nhân Tướng,
Chu Tuấn thật sẽ làm như vậy sao?
Một đường đánh từ Lư Giang đến đây, tuy có chúng ta âm thầm nhường nhưng cũng miễn cưỡng xem như một viên tướng tài.
Không đến mức ngu như vậy đi!
Vả lại còn có Tôn Kiên nha!”
Trương Lương lắc đầu nói:
“Chu Tuấn và Tôn Kiên không ngu.
Nhưng ai bảo đánh vào con dấu của Huyền Kính Ty, con dấu của Lưu Hoành đâu?!
Đương nhiên, lương thảo đã mau cạn, thời gian không chờ người.
Chúng ta cũng phải chủ động một chút”
Ba Tài chăm chú hỏi:
“Làm thế nào?”
Trương Lương cười khẩy nói:
“Triệu tập đại hội các thủ lĩnh đi”
Sau buổi tiệc tùng chè chén là một cuộc họp nghiêm túc vô cùng giữa các thủ lĩnh Khăn Vàng có mặt ở đây.
Dự Châu là châu đông dân nhất, cũng là châu mà nạn thế gia bóc lột bần dân nặng nhất, tự nhiên cũng là nơi quân Khăn Vàng đông nhất nếu không có lệnh triệu tập của Trương Giác đến Hà Bắc.
Nhưng những thủ lĩnh hưởng ửng triệu tập cũng chỉ là tầng trung và tầng thấp thôi, còn đám cừ soái cao tầng thì hiển nhiên sẽ không rời bỏ ngai chúa một phương của mình để đi làm cu ly khiên thịt xứ khác.
Vậy nên mặc dù quân số Khăn Vàng ở Nhữ Nam hiện giờ thua xa ở Ký Châu nhưng đám thủ lĩnh tầng cao có mặt trong hội nghị Khăn Vàng ở doanh trướng của Ba Tài lần này lại không ít hơn số lượng đồng cấp bên cạnh Trương Giác.
Và càng khác xa nữa là …
Trong năm trước Ký Châu thanh lọc toàn tập, Trương Giác có thể đảm bảo không có tai mắt kẻ khác cấy vào vách tường nhà mình,
Còn ở Dự Châu, thiên hạ của thế gia, nơi tụ tập thế gia của cả thiên hạ, thì làm sao tránh được việc một thủ lĩnh đảng cướp nào đó vốn chính là do thế gia nuôi lớn.
Thế là sau buổi họp hôm ấy thì một tin tức nhanh chóng tuồn vào trong thành bảo Viên thị.
Nội dung là thế gia Toánh Xuyên đã tụ tập hết vào Trường Xã, cùng với Hoàng Phủ Tung ở Đại Lương tạo thành thế sừng trâu, …
Địa Đạo Tướng Quân Trương Bảo không làm gì được Hoàng Phủ Tung, chuẫn bị né qua quân của Hoàng Phủ Tung, di chuyển sang Dự Châu hợp binh với Nhân Đạo Tướng Quân Trương Lương, …
Ba Tài và Trương Lương đánh lâu mà không đoạt được thành bảo của Viên thị nên chuẫn bị tãn ra đánh các nhà khác để làm quà mừng cho anh em Khăn Vàng Duyện Châu, chờ Trương Bảo tới lại hợp nhau đánh Viên thị, …
Nghe Ba Tài nói trong quân Trương Bảo có một nhóm Thái Sơn tặc đã được Đại Hiền Lương Sư thi pháp ban phước, tùy thời có thể hóa thành ‘Lực Sĩ Khăn Vàng’.
Nếu như chiêu của Chu Tuấn làm do tầng dưới bất an thì chiêu của Trương Lương lại trực tiếp làm hoang mang tầng chóp đỉnh.
Không chỉ đám thế gia, mà cả Chu Tuấn và Tôn Kiên cũng biết được tin tức này bởi thế gia có gian tế thì Huyền Kính Ty cũng có.
Tôn Kiên đương nhiên không chịu chờ chết, cật lực khuyên bảo Chu Tuấn:
“Nhiệm vụ đã thành,
Viên thị xong rồi!
Chu huynh, đã đến lúc chúng ta rời đi!
Lần này mặc dù trợ giúp không nhiều nhưng cũng vẫn là công to với bệ hạ!
Đến trước mặt bệ hạ, xin Chu huynh chớ quên kẻ hèn này nha!”
Chu Tuấn lại vuốt trán xoa mũi cảm thấy lạ:
“Văn Đài,
Chuyện này có quái!
Binh tình không quá khớp!
Hoàng Phủ tướng quân bận bịu nơi mặt bắc ngăn chặn tư binh của thế gia xuôi Nam, làm gì có thời gian đi quản Duyện Châu.
Hiện tại Trương Bảo đang giao chiến với Lưu Đại, huống hồ thế gia Duyện-Từ cũng cực kỳ giàu có, sao Trương Bảo lại từ bỏ địa bàn để xuống Dự Châu tranh ăn với Trương Lương.
Phản ứng của Ba Tài cũng lạ,
Trương Lương là em Trương Bảo, nhường nhịn san sẽ một chút còn nghe được, Ba Tài có liên quan gì mà lại đồng ý chủ trương này?”
Tôn Kiên cau mày hít sâu:
“Ý của Chu huynh là trong này có trò lừa?”
Chu Tuấn gật đầu:
“Uhm!
Rất có khả năng.
Chỉ là không biết Trương Lương và Ba Tài muốn làm gì!”
Tôn Kiên ngẫm nghĩ một hồi nói:
“Công Vĩ!
Nếu như đoán không lầm thì chúng ta hoặc là Viên thị muốn xong đời!”
Chu Tuấn quay sang đặt nghi vấn:
“Nói thế nào?”
Tôn Kiên đáp thẳng:
“Nếu như lời này có lừa dối tức là Trương Lương đã sớm biết trong quân có gian tế.
Tức là hắn nhằm vào chúng ta.
Thử nghĩ nếu Chu huynh không phát hiện vấn đề thì chúng ta sẽ làm thế nào?”
Không đợi Chu Tuấn trả lời, Tôn Kiên nói luôn:
“Chúng ta sẽ lựa chọn rút đi,
Ai muốn chôn chung với Viên thị cơ chứ?!
Mà nếu như chúng ta rút đi thì Trương Lương có 2 lựa chọn,
Hoặc là mai phục trên đường tới Trường Xã, tiêu diệt chúng ta,
Hoặc là mượn thời cơ này công đánh thành bảo của Viên thị”
Chu Tuấn tiếp tục hỏi:
“Vậy theo Văn Đài thì khả năng nào lớn hơn?”
Tôn Kiên giơ lên 2 ngón tay, cười gian:
“Từ vừa mới đầu thì mục tiêu của Khăn Vàng đã là thế gia.
Cũng chỉ có tài bảo và lương thảo của thế gia cất giữ mới nuôi nổi đám Khăn Vàng.
Trước đó có chúng ta ở sau lưng, hiện giờ có chúng ta ở trong thành, đều không thích hợp cường công thành trì.
Nhưng đợi đến khi chúng ta bỏ chạy đi Trường Xã thì chính là thời cơ thích hợp.
Tảng mỡ ở ngay trước mặt, bám riết chúng ta làm gì cho mệt?
Đánh thắng chúng ta có thể đạt được gì? Ăn thịt người sao?
Vũ khí và áo giáp của chúng ta cũng không mạnh hơn Viên thị.
Không có lý do gì để cắn chết chúng ta mà bỏ qua Viên thị cả!”
Chu Tuấn nghe Tôn Kiên giải thích một hồi thì làm ra quyết định.
Hắn chuẫn bị mê hoặc dân tâm.
Không vào thành không biết, vào thành đi một vòng mới biết thành bảo của Viên thị còn trâu bò hơn vẻ bề ngoài, từ mặt bố cục phòng thủ để nói thì chỉ sợ không kém Lạc Dương bao nhiêu, có lẽ Viên thị chuẫn bị lấy nơi này làm kinh đô cho tân triều cũng nên.
Cũng bởi thế mà Chu Tuấn mới hết lòng phá hoại từ bên trong.
Hắn không cảm thấy đám tạp quân Khăn Vàng có thể công phá tòa thành trì này.
Công thành chiến và dã chiến khác xa nhau.
Nếu như ở dã chiến, số lượng và sĩ khí nhất thời có thể tạo nên ưu thế tuyệt đối, lấn át cả tinh nhuệ và trang bị, …
Thì ở công thành chiến lại hoàn toàn trái ngược, bởi vì sự bền bỉ, dẽo dai và tinh nhuệ mới là yếu tố then chốt quyết định thành công.
Khăn Vàng hiển nhiên thiếu khuyết điểm này.
Chúng còn thiếu khuyết cả khoa học kỹ thuật nữa.
Vây thành hơn tháng mà chỉ chế tạo thang mây trong khi một khung nỏ lớn, một cổ xe bắn đá cũng không có bóng dáng.
Chu Tuấn cảm thấy nếu mình không hành động thì khó mà trông chờ Khăn Vàng có thể công phá được tòa thành bảo này.
Cũng chính cảm giác ấy đã cứu mạng hắn!
Bởi vì Tôn Kiên đoán sai một nửa.
Trương Lương quá tham, hắn muốn nuốt tất!
Trên đường tới Trường Xã có Ba Tài phục sẵn.
May mà có đám thế gia đi theo làm khiên thịt lại thêm Tôn Kiên liều mình bảo vệ thì Chu Tuấn mới thất thểu chạy tới được Trường Xã, dưới trướng còn lại chưa tới 1 ngàn quân, thảm không thể tả.
Về phần thành bảo của Viên thị, sau khi một bộ phận quân lực bị Chu Tuấn mê hoặc đi theo thì trong thành chỉ còn lại Viên thị và những minh hữu thuộc hạ tin cậy nhất, cùng với những lời đồn thổi và nổi sợ hãi lan tràn.
Trương Lương chớp thời cơ phát động cường công thành trì, muốn dùng mạng người để mở đường máu vào thành theo đúng nghĩa đen.
Có lẽ một phần là để giảm thiểu bớt số lượng ‘thùng cơm’ trong tương lai.
Bất kể vì lý do gì, cứ nhìn cái đà này thì cả hai bên đều sẽ tổn thất không nhỏ.
- -------------
Khác với nhịp đập căng thẳng ở Nhữ Nam, tình hình mặt trận phía nam khá an bình.
Tại Lư Giang, sau khi giải quyết xong gia đình xui xẻo của Hợp Phì Hầu Lưu Phi, tiết chế Chu Cảnh cũng không đem quân lên Bắc ngay mà thẳng thừng bác bỏ thư cầu viện của thế gia Dự Châu với lý do Dương Châu còn có Khăn Vàng.
Ờ, Hứa Chiêu tự nhận là Khăn Vàng!
Vậy là một cuộc chiến giữa Ô Giang hội và triều đình nổ ra trong thời gian chờ Khăn Vàng làm thịt thế gia.
Hiển nhiên là trận chiến với Ô Giang hội cũng chỉ là làm màu thôi vì đến cả Tôn Kiên còn được triệu lên phía Bắc thì cũng nói rõ là Lưu Hoành đã tạm thời từ bỏ việc vươn tay xuống phía Nam.
Ở Kinh Châu cũng khá an bình, thỉnh thoảng có một vài cổ quân Khăn Vàng nhỏ lẻ tràn vào từ Dự Châu, họ sẽ gặp phải Trương Ôn hoặc Nhân Dân Tự Vệ Quân.
Sau đó hoặc là hàng ‘triều đình’, trở thành tân binh trong trại của Trương Ôn,
Hoặc là làm công cho Giang Nam 3 minh hội, tham gia cải tạo lao động để chờ đợi cơ hội làm người mới.
Lựa chọn thứ 2 khá được ưa chuộng bởi Khăn Vàng có 8-9 phần (80-90%) xuất thân từ nông dân nghèo, nếu như có thể ăn no mặc ấm sống an vui thì ai lại muốn liếm máu qua ngày cơ chứ?!
Tuy nhiên cũng có một số thành phần bất hảo sau khi tham gia cải tạo lao động chưa được 10 ngày đã bị Nhân Dân Tự Vệ Quân bóc ra, nhét sang quân trại của Trương Ôn ngay.
Mặc dù nhà họ Hoàng có thể cảm thông cho số phận của phần đông những kẻ bị buộc đội lên Khăn Vàng nhưng cũng hiểu rằng ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’.
Có một số người, phải bị nhét vào trong quân đội rèn luyện khắc nghiệt, quản chế nghiêm ngặt, thì mới khá lên được.