Đoàn người tiếp tục lên đường, Vệ Lạc ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng nhìn ra khung cảnh hoang vu hai bên và những dãy núi xa xa. Khi hứng khởi, nàng lại cưỡi ngựa, tận hưởng cảm giác xóc nảy khác biệt.
Chuyện tối qua, không rõ là tông sư kia không báo lại hay công tử Kính Lăng không để tâm. Vệ Lạc quan sát, thấy số người theo dõi mình vẫn như cũ, không tăng thêm rõ rệt.
Mùa đông đã đến, ngày càng lạnh.
Năm ngày sau, đoàn người cuối cùng cũng ra khỏi lãnh thổ nước Trần, tiến vào nước Tấn.
Vừa đặt chân vào Tấn, cả đoàn reo hò vui mừng.
Vệ Lạc mỉm cười vui vẻ như mọi người. Nhưng trong niềm vui, ánh mắt nàng sáng lên một tia kỳ lạ.
Giờ đã xế chiều, mặt trời ấm áp treo trên cao, không có hơi nóng, chỉ xua tan bớt cái lạnh giá. Thích thú với ánh nắng dễ chịu, Vệ Lạc nhảy lên ngựa, thong dong thúc ngựa đi.
Đoàn người lúc này đang đi qua một cánh đồng hoang vu, cuối cánh đồng là hai ngọn đồi thấp kẹp một con đường núi. Đường núi không hẹp, rộng chừng hai mươi bước, đủ cho xe ngựa qua lại.
Vệ Lạc nhìn về phía con đường núi. Nơi đó vốn cây cối xanh tươi, nhưng giờ là mùa đông, lá cây đã rụng gần hết, chỉ còn trơ lại những cành cây khẳng khiu.
Nàng đang đưa mắt nhìn quanh thì bỗng vang lên tiếng huýt gió.
Tiếng huýt đến từ phía trước đoàn xe.
Ngay khi tiếng huýt vang lên, chúng kiếm khách đồng loạt biến sắc. Tiếp đó, một giọng nam trung niên hào sảng vang dội truyền đến: "Sơn phỉ tập kích! Kết trận!"
Thanh âm vừa dứt, cả đoàn xe đồng loạt chuyển động. Chỉ trong nháy mắt, chúng kiếm khách rút kiếm, quay đầu ngựa ra ngoài, vây quanh bảo vệ những chiếc xe ngựa ở giữa!
Người Tấn phản ứng nhanh chóng, nhưng vừa mới chỉnh đốn đội hình, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập đã ập tới.
Tiếng vó ngựa nặng nề, nơi âm thanh truyền đến, hai cột bụi lớn bốc lên tạo thành một con rồng dài. Vệ Lạc liếc nhìn, nhận ra có không ít hơn 500 tên sơn phỉ.
Nhưng, 500 người chống lại kiếm khách của công tử Kính Lăng, e là chưa đủ?
Vệ Lạc đang suy nghĩ, bọn sơn phỉ đã tới gần, trong chớp mắt, giữa tiếng hí ngựa vang trời, chúng dừng lại cách đoàn người chỉ trăm bước.
Khi chúng dừng lại, bóng dáng từng tên dần hiện ra trước mắt mọi người.
Bọn sơn phỉ ăn mặc lộn xộn, có kẻ áo vải, kẻ gấm vóc, có kẻ tóc bạc phơ, kẻ chưa đến tuổi trưởng thành. Thoạt nhìn, chúng như một đám ô hợp từ khắp nơi tụ tập lại.
Hơn nữa, mỗi tên đều thân hình vạm vỡ, trên người mang sát khí. Chỉ cần nhìn ánh mắt, Vệ Lạc đã nhận ra, bảy tám phần trong số chúng là cao thủ Đại Kiếm Sư trở lên!
Nhiều cao thủ như vậy, quả nhiên là có chuẩn bị mà đến!
Không chỉ Vệ Lạc nghĩ vậy, người Tấn cũng đồng loạt cảnh giác. Họ từ từ tản ra, cả đội hình dàn thành mũi nhọn.
Trong khoảnh khắc, trên cánh đồng hoang vu chỉ còn tiếng ngựa hí vang lên.
Vệ Lạc thúc ngựa, lặng lẽ tiến lên phía trước đoàn xe.
Vừa đến nơi, nàng thấy công tử Kính Lăng nhảy xuống xe ngựa. Tấm rèm khẽ lay động, mỹ nhân ngày ấy nhảy điệu phi thiên, nhào vào lòng hắn, giờ đang kiều nhược lười biếng dựa vào trên sập.
Vệ Lạc liếc nhìn, rồi nhanh chóng rời mắt. Nàng nhận thấy, khi mình nhìn về phía xe ngựa, công tử Kính Lăng đang nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Vì vậy, dù có muôn vàn suy nghĩ, Vệ Lạc vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Công tử Kính Lăng gắt gao nhìn Vệ Lạc một lát, rồi nhảy lên ngựa, thúc ngựa tiến vào giữa đội hình.
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào đám sơn phỉ, thanh âm hùng hậu vang lên, "Ta là công tử Kính Lăng nước Tấn. Các ngươi đến để trả thù? Hay là đến cướp bóc?"
Thanh âm của hắn lãnh đạm, lộ ra sát khí.
Chúng sơn phỉ tách làm hai, một tên đại hán trung niên râu dài, mặt đen, mặc áo tang thúc ngựa tiến lên.
Y nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng, ánh mắt thoáng đảo lướt qua trên người Vệ Lạc.
Chỉ một cái liếc mắt, y chắp tay về phía công tử Kính Lăng, nghẹn ngào nói: "Mỗ đến, tất nhiên là đến báo thù!"
Y vừa dứt lời! Gần như đột ngột, một tiếng huýt gió vang lên từ phía sau đám sơn phỉ!
Truyện được dịch tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Tiếng huýt chói tai, dồn dập ập đến. Khiến mọi người sững sờ, tên đại hán áo tang cũng khựng lại, rồi một giọng nói có phần the thé quát lên: "Nói nhảm làm gì? Giết!"
Tiếng "Giết" vang lên như xé toạc trời xanh, hùng tráng vô cùng. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một người hai ngựa đã như tia chớp lao ra khỏi đám sơn phỉ. Lao thẳng về phía công tử Kính Lăng!
Người chưa tới, khí thế đã áp đảo, thanh vừa dứt, kiếm đã ra!
Trên mũi trường kiếm đâm ra, hàn quang lóe lên dài nửa thước!
Người này, là một tông sư!
Một tông sư bất ngờ tung ra một đòn chí mạng!
Trong nháy mắt, tiếng hét của Ổn Công vang lên, "Bảo vệ công tử!" Ba bóng người lập tức lao ra như chớp, chặn đứng tên tông sư kia.
Lúc này, đám sơn phỉ ngơ ngác cũng tỉnh táo lại, vài tiếng hô đồng loạt vang lên: "Giết -" Tiếng hô vang lên, vó ngựa rầm rập. Chỉ vài tên sơn phỉ xông ra trước, ngay sau đó những tên còn lại cũng ào theo. Chỉ trong chớp mắt, 500 tên sơn phỉ đã lao ra hết, chúng gào thét, trường kiếm trong tay múa may, khí thế hung hãn lao vào đội hình người Tấn!
Biến cố xảy ra quá bất ngờ.
Gần như trong nháy mắt, đám sơn phỉ dưới sự dẫn dắt của tên tông sư kia, khí thế như chẻ tre mà lao tới. Chúng kiếm khách quen với lối đánh của quý tộc, vừa kịp phản ứng, đối phương đã ập đến!
Đám sơn phỉ quá hung hãn, quá đột ngột. Trong chốc lát đã có không ít kiếm khách luống cuống tay chân. Dưới tình huống như vậy, nhóm người Ổn Công nhanh như tia chớp nhảy ra, thấy tên tông sư kia vừa hét lớn tấn công, vừa thúc ngựa lách sang một bên, tránh khỏi hướng của công tử Kính Lăng.
Y không hề có ý định tấn công công tử Kính Lăng!
Nhóm người Ổn Công không kịp suy nghĩ, chỉ đồng loạt buông tha y, cùng lúc lách mình che chắn trước người công tử Kính Lăng, đứng giữa chúng kiếm khách, đỡ đòn tấn công như sấm sét của đám sơn phỉ.
Ngay khi tên tông sư áo trắng, mặt vàng trong đám sơn phỉ lao tới, Vệ Lạc đã cau mày, không rời mắt nhìn y!
Lúc này, tên tông sư thúc ngựa lách qua, trong chớp mắt quay đầu lại, bất ngờ nháy mắt với Vệ Lạc.
Người này, là Kiếm Cữu!
Vệ Lạc mừng rỡ.
Khóe miệng nàng nhếch lên, đôi mắt mặc ngọc nháy lại với Kiếm Cữu, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, lách người vài cái, rồi nhảy lên con ngựa còn lại mà Kiếm Cữu đang nắm.
Con ngựa bốn vó trắng muốt, rõ ràng là một con tuấn mã hiếm có.
Vài động tác này, Vệ Lạc thực hiện dứt khoát, hơn nữa thời cơ cũng nắm bắt rất chuẩn, đúng lúc đám sơn phỉ đang xông tới, người Tấn trở tay không kịp.
Mãi đến khi nàng nhảy lên tuấn mã, theo sát bên cạnh Kiếm Cữu thúc ngựa bỏ chạy, một tiếng hét kinh hãi mới vang lên: "Nguy, phụ nhân bỏ trốn rồi!"
Đây là giọng của một lão giả, chính là vị tông sư ẩn trong bóng tối đã nói chuyện với Vệ Lạc tối hôm đó.
Tiếng hét vừa dứt, một loạt tiếng xé gió vang lên, lão tông sư lướt qua mọi người, trường tụ trong tay phóng ra, thẳng về phía Vệ Lạc và Kiếm Cữu.
Thấy lão tông sư đuổi theo, Kiếm Cữu bật cười ha hả.
Tiếng cười của y vang vọng khắp nơi. Trong tiếng cười lớn, Kiếm Cữu giơ tay phải lên, vút một cái gỡ bỏ mặt nạ, để lộ gương mặt tuấn tú của mình.
Lộ diện mặt thật, Kiếm Cữu cười càng to. Y quay đầu nhìn về phía lão tông sư đang đuổi tới gần, nhếch mép, cao giọng nói: "Lão già, chỉ mình ngươi e là không cản được ta đâu, ha ha ha ha."
Theo tiếng cười không hề che giấu đắc ý vô cùng của Kiếm Cữu vang lên. Công tử Kính Lăng đang được chúng kiếm khách bảo vệ, từ từ lùi về phía sau, bỗng quay phắt đầu lại.
Lần này hắn quay đầu, nhìn thẳng vào một bóng hồng đang phi ngựa xa dần - Vệ Lạc!
Hắn kinh hãi.
Hắn trợn tròn mắt, quát lớn: "Tiểu Nhi, nàng dám bỏ ta mà đi?"
Tiếng quát như trời long đất lở, chứa đựng cơn giận vô biên!
Vệ Lạc đang phi ngựa như bay, nghe thấy vậy, nàng quay đầu lại. Mặc cho cuồng phong thổi tung mái tóc đen, mặc cho cuồng phong làm tung bay tà áo đỏ. Cách trăm bước, đôi mắt mặc ngọc của nàng long lanh ánh nước, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của công tử Kính Lăng.
Bốn mắt nhìn nhau!
Vệ Lạc lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười của nàng thật đẹp.
Nhưng, không hiểu sao, vẻ đẹp ấy lại không giấu được đôi mắt ướt át của nàng, không giấu được hai hàng lệ đang dần lăn xuống từ đôi mắt mặc ngọc kia.
Trong đôi mắt đẫm lệ, Vệ Lạc phi ngựa như bay, quay đầu nhìn công tử Kính Lăng không chớp mắt, cách trăm bước, cách hơn ngàn người.
Khi nước mắt lăn qua khóe môi, nàng lại một lần nữa cười rạng rỡ với hắn.
Nụ cười còn đọng trên môi, nàng đã mở miệng. Đôi môi anh đào khẽ nhếch, nói không thành tiếng mấy chữ, "Buông tay đi, ta yêu chàng."
Mấy chữ này, dù không phát ra âm thanh, công tử Kính Lăng vẫn có thể đọc rõ ba chữ đầu tiên. Bởi vì, nàng nói từng chữ một, rất chậm rãi. Nhưng ba chữ sau, đôi môi anh đào của nàng mấp máy rất nhanh, chỉ như thoáng qua.
Khi chữ cuối cùng được nói ra, hai hàng lệ trong suốt chảy ra từ đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng, nước mắt lăn dài trên gò má trắng mịn, đôi môi anh đào, chiếc cằm thanh tú, rồi thấm dần vào tà áo đỏ tung bay phía sau. Có vài giọt, thậm chí rơi xuống đất bụi mù mịt, chớp mắt đã biến mất.
Lúc này Vệ Lạc thật tuyệt mỹ, nàng ngồi trên lưng tuấn mã, tóc đen tung bay, tà áo đỏ phấp phới trong gió lạnh.
Áo bào phồng lên trong gió, nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn rạng rỡ, như thể hội tụ tất cả vẻ đẹp, bừng nở rực rỡ như hoa quỳnh trong khoảnh khắc!
Nàng nói xong sáu chữ kia, lại nhìn sâu vào mắt công tử Kính Lăng một lần nữa, rồi không chút do dự quay đầu đi. Thúc ngựa tiếp tục phi như bay!
Phía sau nàng, Kiếm Cữu đã bay lên, tung một chưởng mạnh mẽ về phía lão tông sư đang vội vàng đuổi theo. Thấy chưởng lực ập tới, lão tông sư vội vã giơ tay đỡ.
"Hô -" một tiếng, hai chưởng chạm nhau!
Lão tông sư trầm hừ một tiếng, không tự chủ được lùi ra phía sau một bước. Kiếm Cữu thừa thế bay ra, tay áo tung bay, vững vàng đáp xuống con ngựa của mình đã phi xa.
Một tiến một lùi, trong nháy mắt, Vệ Lạc và Kiếm Cữu đã bỏ xa lão tông sư vài trăm bước.