Việt Cơ

Chương 202




*Trí sư: là hình thức đấu đơn

Công tử Kính Lăng vừa quay sang vị trí người Tề, đã bị Vệ Lạc trong bộ áo trắng thuần khiết như tuyết liên thu hút.

Khi đối diện với khuôn mặt lãnh đạm của nàng, ngay cả liếc mắt cũng chưa từng liếc hắn một cái, ánh mắt hắn khựng lại, một lúc lâu mới cụp mắt quay đầu.

Công Tử Kính Lăng thất thần trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng với tư thái tuyệt sắc của Vệ Lạc, lại ở nơi rất ít nhìn thấy nữ nhân như quân doanh, biểu tình của hắn như vậy, cũng chỉ là phản ứng bình thường của một nam nhân.

Nhưng lần thất thần này, công tử Kính Lăng lại quên mất ý định ban đầu của mình. Mãi đến khi ánh mắt tập trung trở lại, hắn mới cất cao giọng nói: "Tốt! Tấn và Tề sẽ dốc toàn lực tấn công!"

Tề và Tấn là hai nước chủ lực của liên quân lần này, ý kiến của họ đã thống nhất, chúng chư hầu khác cũng không còn gì để nói. Sau một chút do dự, mọi người lần lượt bày tỏ thái độ, nguyện đi theo Tề và Tấn, nếu quân Sở không muốn tái chiến, liên quân sẽ lên án hành động "bất nhân" của họ.

******

Ba ngày sau, như đã giao ước với Sở, trận chiến quyết định đã đến.

Sáng sớm hôm đó, Vệ Lạc, Nghĩa Tín quân và công tử Trật cùng đứng trên vọng lâu, nhìn mười vạn quân Tấn với giáp trụ sáng loáng, chiến xa hùng dũng, giáo mác và cung tên sẵn sàng, chậm rãi tiến về phía quân Sở.

Cùng lúc đó, từ doanh trại quân Sở cũng cuồn cuộn bụi mù, hàng chục vạn quân Sở cũng tiến về phía quân Tấn trên những cỗ chiến xa.

Khi hàng chục vạn quân đồng loạt tiến về phía nhau, bụi đất mịt mù, tiếng vó ngựa vang dội như tiếng trống trận, từng nhịp từng nhịp gõ vào lòng người, bóp nghẹt cổ họng.

Vệ Lạc quay đầu, ánh mắt lướt qua những binh sĩ đang ngẩn ngơ nhìn mình, rồi dừng lại trên người Nghĩa Tín quân cũng đang đứng trên vọng lâu. Hắn đang cau mày, nhìn chằm chằm vào chiến trường, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.

Vệ Lạc nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy tay hắn.

Nghĩa Tín quân đang tập trung cao độ, bỗng cảm thấy ấm áp nơi lòng bàn tay, không khỏi quay đầu lại, bắt gặp Vệ Lạc đang nhìn hắn nở nụ cười xinh đẹp.

Đây là nụ cười rạng rỡ đầu tiên của nàng trong ba ngày qua, Nghĩa Tín quân mừng rỡ khôn xiết. Hắn nắm chặt tay nàng, bỗng cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, cảm thấy chiến trường đằng đằng sát khí cũng không còn đáng sợ nữa.

Vệ Lạc cảm nhận được sự kích động của hắn, nụ cười càng thêm sáng ngời. Nàng nháy mắt với hắn, thì thầm: "Tố, sau trận đại chiến này, chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội trở thành một trong những bá chủ Trung Nguyên!"

Nghĩa Tín quân sững sờ!

Hắn không ngờ Vệ Lạc lại nói ra những lời đầy khí thế như vậy vào lúc này.

Môi hắn giương lên, gắt gao nắm chặt tay nàng, rồi lặng lẽ đặt bàn tay nhỏ bé ấn lên ngực mình.

Hai người như phu thê trẻ đứng sát bên nhau, cử chỉ thân mật, tuy động tác nhỏ nhặt lại kín đáo, nhưng Vệ Lạc vẫn cảm nhận được ánh mắt của công tử Trật đang lặng lẽ nhìn mình.

Vệ Lạc không để ý đến bất kỳ ai, một lần nữa quay đầu nhìn về phía chiến trường.

Trên chiến trường, sau một canh giờ dàn trận và bày binh bố trận, hai bên Tấn - Sở đã hoàn toàn triển khai đội hình, chiến xa chỉnh tề, tiếng ngựa hí vang, chỉ còn chờ hiệu lệnh giao chiến.

Đúng lúc này, tiếng trống trận của quân Sở đột nhiên trở nên dồn dập, vang dội như sấm rền.

Tiếng trống trận vang lên bất ngờ khiến mọi người đều giật mình. Liên quân hai bên nhìn nhau, tiếng trống trận của quân Tấn vốn đang đều đặn cũng đột ngột ngừng lại.

Vệ Lạc còn đang nghi hoặc, thì nghe được một thanh âm kinh ngạc truyền đến: "Sao chiến tranh chưa bắt đầu mà quân Sở đã yêu cầu trí sư?"

Vệ Lạc hiểu ra. Trí sư là một loại nghi lễ trên chiến trường thời Xuân Thu, tức là đấu đơn.

Quân Sở yêu cầu trí sư ngay khi hai bên vừa dàn trận, đại chiến chưa bắt đầu, là điều rất hiếm thấy.

Giữa những tiếng xì xào bàn tán, chiến xa dẫn đầu của quân Sở, cùng với chiến xa ở vị trí trung tâm, chậm rãi tiến lên.

Trên chiến xa ở vị trí trung tâm, không ai khác chính là công tử Ngô.

Chiến xa tiến ra khỏi hàng ngũ quân Sở hai mươi bước, công tử Ngô đứng dậy. Hắn ta giơ cao trường kích, khẽ nâng lên trời rồi hướng về phía quân Tấn cúi chào.

Sau khi làm lễ, hắn ta không ngồi xuống mà xa hữu của hắn ta lại đứng lên, hướng về phía quân Tấn mở miệng. Thanh âm của người này vang dội khác thường, đầy nội lực, rõ ràng là một cao thủ võ công.

Chỉ thấy xa hữu kia lớn tiếng nói: "Trời xanh bao la, đất rộng mênh mông! Thương thay, đau thay! Nỗi đau của phụ vương! Chết không đáng sợ, nhưng chết vì phụ nhân, dù chết cũng khiến tông tộc hổ thẹn, mối hận này khó nguôi! Nay Ngô ta, thay mặt tiên phụ xin được trí lễ với nữ tướng quân nước Tề, xin phép được giao đấu một trận."

Xa hữu này là thay mặt công tử Ngô lên tiếng!

Lời vừa dứt, cả chiến trường im phăng phắc!

Vô số người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía doanh trại quân Tề.

Mọi người trong liên quân cũng đồng thời quay đầu, nhìn về phía Vệ Lạc.

Quân Sở rõ ràng đang khiêu chiến nàng! Trong toàn bộ doanh trại liên quân, chỉ có mình nàng là phụ nhân, là người bức tử Sở vương, khiến vương thất nước Sở hổ thẹn! Chỉ có mình nàng mới xứng danh nữ tướng quân!

Không ai ngờ rằng, quân Sở lại dùng cách này để báo thù Vệ Lạc!

Cho dù toàn bộ liên quân đều cố ý che chở cho nàng, cho dù công tử Kính Lăng ba ngày trước đã thận trọng tuyên bố quân Tấn sẽ bảo vệ nàng. Nhưng, quân Sở đang yêu cầu trí sư trước mặt hai bên quân đội! Công tử Ngô lại càng coi Vệ Lạc như một bậc trượng phu, đường đường chính chính đưa ra lời khiêu chiến!

Đây là không thể trốn tránh.

Dưới sự chú ý của vạn người, Nghĩa Tín quân nắm chặt tay Vệ Lạc, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng, trong ánh mắt ẩn chứa sự tuyệt vọng.

Ai cũng biết, lần này quân Sở nhất định phải gi ết chết Vệ Lạc! Sở vương bị một phụ nhân bức tử, dù thế nào, nàng cũng phải chết để đền mạng! Đây chính là lý do quân Sở yêu cầu trí sư trước trận chiến!

Điều khiến Nghĩa Tín quân cảm thấy bất lực là hắn chỉ có thể nắm chặt tay nàng, thậm chí không thể mở miệng từ chối thay nàng.

Vệ Lạc cảm nhận được nỗi sợ hãi của hắn, nàng chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt long lanh như ngọc, dịu dàng vô hạn. Nàng mỉm cười với hắn, đôi môi đỏ hé mở, thấp giọng nói: "Quân hà tất lo lắng? Chẳng lẽ quân không biết, ta đã chờ đợi ngày này từ lâu sao?"

Nghĩa Tín quân sững sờ.

Hắn nhìn vào nụ cười rạng rỡ của Vệ Lạc, nhìn vào đôi mắt mặc ngọc lấp lánh của nàng, nhất thời không nói nên lời.

Vệ Lạc chậm rãi buông tay hắn ra, khẽ cười nói: "Quân cũng biết, quân Sở lấy lễ trượng phu để trí sư với ta, công tử Ngô gọi ta là nữ tướng quân, đây là sự thừa nhận đối với ta! Chỉ cần thắng trận này, ta có thể nói với thế nhân rằng ta không phải là phụ nhân, cũng không phải là mỹ cơ, ta có tên, tên ta là Vệ Lạc! Chỉ cần thắng trận này, bất kể ai, dù yêu hay ghét ta, cũng phải thừa nhận rằng tuy là nữ nhân, ta cũng sánh ngang với bậc trượng phu trong thiên hạ!"

Nghĩa Tín quân nhìn vào đôi mắt dịu dàng, kiên định của nàng, chậm rãi gật đầu, rồi buông tay nàng ra.

Vệ Lạc nhìn hắn thật sâu.

Nghĩa Tín quân cũng không chớp mắt nhìn nàng.

Sau đó, Vệ Lạc xoay người nhảy xuống vọng lâu, sải bước về phía chiến trường.

Nghĩa Tín quân nhìn bóng dáng kiên cường của nàng, tim như bị dao cắt, nhưng vẫn không nói nên lời.

Giữa hàng chục vạn người, Vệ Lạc trong bộ áo trắng, cứ thế thong dong bước ra chiến trường.

Trong trăm vạn quân, ngoài tiếng vó ngựa và tiếng gió rít, không còn âm thanh nào khác.