Công tử Kính Lăng nhìn chòng chọc nàng, nặng nề nói: "Theo hầu một bên."
"Dạ."
Vệ Lạc cung kính đáp, lui về phía sau hai bước, đứng đó.
Nàng đang đứng.
Đây là một sự nhượng bộ của công tử Kính Lăng, nô không có tư cách đứng trong trường hợp này, nhưng do khi nãy Vệ Lạc không chỉ thi triển tài hùng biện thân là hiền sĩ của nàng, còn thêm bóng gió chủ nhân "tin xằng, biếm mình làm nô"! Sau đó, giữa lúc Thập công tử ngày càng bực tức lại thốt lên một chữ "quân". Danh xưng như thế vốn được dùng trên người hiền sĩ.
Vì vậy, hắn chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền cho nàng đứng thôi.
Trong chúng nhân, Tần thái tử và Tần công chúa đều cảm kích nhìn Vệ Lạc. Bất kể Vệ Lạc xuất phát từ mục đích gì, lời của nàng có giúp được họ hay không, song dưới trường hợp này lại bất bình thay bọn họ, vậy thì nên cảm kích. Đây là một biểu hiện của nhân đức.
Tần thái tử cắn răng, lần nữa cầm tửu châm, nhanh chân tiến về phía công tử Kính Lăng. Tới trước mặt hắn, Tần thái tử cúi đầu chắp tay, nghẹn ngào: "Hơn hai năm trước Diễn mạo phạm công tử, nay đã rất ăn năn. Cầu công tử tha Diễn biết tội, thả Diễn về nước. Ngày sau nếu Diễn lên làm quân, hễ thấy quân mã của công tử ở đâu, tất tránh lui tam xá (1 xá=30 dặm), lấy đó làm kính ý."
Hắn nói tới đây, vái chào thật thấp với công tử Kính Lăng, sau khi đứng thẳng dậy thì mắt đã rưng rưng.
Nếu không phải trong trường hợp này, dưới nhiều con mắt chú ý như thế, hắn hận không thể lập tức quỳ xuống vái công tử Kính Lăng.
Sắc mặc công tử Kính Lăng ôn hòa, lẳng lặng nhìn Tần thái tử Diễn.
Ngón tay của hắn chốc chốc lại gõ lên mặt kỷ.
Vệ Lạc có thể nhận ra, mỗi lần hắn gõ mặt kỷ, sắc mặt Tần thái tử Diễn lại căng thẳng thêm một phần, mỗi một nhịp gõ, lại khẩn trương thêm một phân.
Nửa buổi, Tần thái tử Diễn không chịu nổi nữa, hắn ta lần thứ hai vái lạy thật sâu, run giọng: "Những kẻ ám sát công tử tội lỗi tày trời, Diễn đã bắt được chúng, hiện đã đưa đến phủ đệ công tử, xin công tử cứ trách phạt."
Công tử Kính Lăng nghe vậy khẽ mỉm cười, âm giọng ôn hòa: "Tốt."
Lời vừa ra, Tần thái tử Diễn liền vui mừng khôn xiết.
Ngay lúc hắn ta đã căng thẳng đến độ môi run rẩy, thì giọng nói từ tính trầm dày của công tử Kính Lăng lại vang lên, "Việc thái tử về nước chớ gấp chớ nóng, đợi Kính Lăng hỏi qua phụ hầu sẽ trả lời thái tử."
Thái tử Diễn nhất thời không diễn tả được là cao hứng hay lo lắng. Công tử Kính Lăng rốt cuộc có chịu bỏ qua không. Nhưng với địa vị hiện tại của hắn ở Tấn, thả một chất tử như mình về nước nào cần thương lượng cùng người khác? Vậy rốt cuộc chẳng phải đáp lấy lệ với mình sao?
Dưới cơn lo sợ nghi hoặc cùng bất an, hắn chỉ có thể thi lễ thật sâu, lệ nóng tràn mi, cảm động đến nỗi rơi nước mắt đáp: "Tạ ân công tử."
Cám ơn xong, hắn ta lùi về sau vài bước trở về tháp.
Thái tử Diễn vừa lui, một hiền sĩ mặt đoan chính tóc bạc trắng, trán rộng, để ba chòm râu dài, mang một thứ khí chất nho gia đường đường chính chính đứng dậy. Ông ta chắp tay với công tử Kính Lăng, cao giọng nói: "Thương có một chuyện, cầu công tử ân chuẩn."
Hiền sĩ Thương chính là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh tại thiên hạ chư quốc, ông ta vừa mở miệng, công tử Kính Lăng cũng không thể thất lễ. Hắn vội vã đứng lên, chắp tay đáp lễ, ngữ khí cung kính mà rằng: "Mong công chỉ bảo ta."
Thương quay đầu, quan sát Vệ Lạc một hồi, lại quay về phía công tử Kính Lăng: "Thương xem tiểu nhi này, mạo quý mắt thanh, chính là tướng quân tử. Ngôn từ lại đường đường chính chính, có tác phong của đại nho, hành động khẳng khái lẫm liệt, có chí khí của nghĩa sĩ. Người như vậy, công tử há có thể bắt nó làm nô? Nếu nó làm nô, e rằng hiền sĩ khắp trong thiên hạ sẽ đàm tiếu công tử. Thích khách cũng đã bắt được rồi, kính xin công tử trả lại công chính cho nó."
Thương hiền sĩ này mở miệng ra liền mang theo đạo lý Nho gia, xem ra là đại hiền của Nho gia. Hơn nữa, mỗi một câu của ông ta đều tán thưởng Vệ Lạc. Dầu rằng ông ta nói muốn công tử Kính Lăng thẩm tra thích khách xong thì mới trả lẽ phải cho Vệ Lạc, nhưng ý từ trong ra ngoài đều hoàn toàn tin tưởng Vệ Lạc là một quân tử chính trực.
Người như ông ta mở miệng, cho dù là công tử Kính Lăng cũng không thể đối đãi tuỳ tiện. Không những không thể xem như không quan trọng, hắn thậm chí còn không thể từ chối, không thể thật sự đợi đến khi thẩm vấn thích khách xong mới trả cho Vệ Lạc công bằng. Bởi một chí sĩ khẳng khái, trung tâm vì chủ như Vệ Lạc sẽ có khả năng là gian tế ư? Quan trọng hơn chính là, trong tình huống nhiều hiền sĩ đang nhìn chằm chằm như lúc này, công tử Kính Lăng cũng cần phải làm một nghĩa cử cao đẹp, để bản thân phù hợp với hình tượng khi nãy Vệ Lạc đã ca ngợi là "Nhất đại hùng chủ". Do đó trì hoàn đối với hắn mà nói, cũng chẳng phải ý kiến hay.
Ngay sau đó, hắn hơi quay đầu, cặp mắt sâu tựa đêm đen yên lặng đánh giá Vệ Lạc.
Ngay lúc công tử Kính Lăng nhìn về phía Vệ Lạc, thì Vệ Lạc sớm đã chờ thời khắc này há bỏ qua một cơ hội tốt như vậy? Lập tức nàng nhanh chóng rơm rớm nước mắt.
Chỉ thấy nàng vái chào thật sâu về phía Thương, âm thanh nghẹn ngào, chừng cảm động đến nói chẳng nên lời, nửa buổi mới nức nở: "Vệ Lạc tạ ơn tri ngộ của công!"
Một câu chưa dứt, nàng đã liên tục dùng ống áo lau lệ nơi khóe mắt, lau một hồi nàng lại lấy ống áo che mặt khóc nấc lên.
Vô số cặp mắt đều dán vào công tử Kính Lăng.
Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm Vệ Lạc đang khóc đến quay cuồng, tiếng bi xót, nhạn ngẩn ngơ sa, dòng lệ đổ, cá lừ đừ lặn. Mi tâm không khống chế được nhảy lên, sau đó, hắn nghiến răng ken két.
Hắn nhanh chóng thu ánh mắt từ trên người Vệ Lạc về, hít sâu một hơi mới khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt mà ôn hoà lúc đầu.
Mặt công tử Kính Lăng mang cười, chắp tay về phía Thương công, cao giọng đáp: "Công nói quả đúng lắm! Kính Lăng phân phó tiểu nhi này hầu bên người, chính là muốn khôi phục thân phận cho nó." Hắn nói tới đây, thở dài một tiếng, đưa tay ấn ấn mi tâm đang giần giật, bất đắc dĩ rằng: "Là Kính Lăng hồ đồ, nên nỗi trách lầm hiền sĩ."
Tiếng thở dài của hắn thật sự bất đắc dĩ, rất bất đắc dĩ, cực kỳ bất đắc dĩ...
Bấy giờ tiếng khóc của Vệ Lạc đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng nàng vẫn như cũ dùng ống tay áo che mặt, trong tiếng nghẹn ngào, hai vai liên tục run rẩy.
Công tử Kính Lăng vô tình liếc tới bờ vai run run của nàng, mi tâm của hắn lại nhảy mấy cái.
Hắn thở ra một hơi dài, dịu dàng cất tiếng với Vệ Lạc: "Tiểu nhi thực là hiền tài, việc thích khách là do Kính Lăng sai tội rồi. Chẳng hay có thể tha thứ cho cái sai của Kính Lăng không, vẫn phụng ta làm chủ?"
Ngôn từ hắn rất chân thành, vô cùng chân thành, vẻ mặt thiết tha, ngữ khí trầm muộn, ẩn hiện hàm xúc vô cùng đau đớn hối cải.
Vệ Lạc đang che mặt chậm rãi buông ống tay áo xuống. Nàng lui một bước ra sau, hai tay chắp về phía công tử Kính Lăng, vái chào thật sâu. Đầu của nàng hạ rất thấp nên không ai trông rõ mặt mũi. Lúc này Vệ Lạc lặng lẽ làm mặt quỷ, căm tức thầm nghĩ: Ra sức diễn trò! Haiz, tôi muốn đi mà, tôi là muốn từ bỏ chủ nhân như anh đó. Song tôi lại chẳng thể, lúc đầu tôi đã nói nhiều lời ca ngợi anh như vậy, đều một bộ dù chết cũng không thay đổi lòng trung, tôi dám tuyên bố rời đi ư?
Đoạn, Vệ Lạc thi lễ thật sâu, vô cùng cảm động đáp: "Công tử quá lời rồi, chuyện ám sát trọng đại như thế, Vệ Lạc ở vào hoàn cảnh ấy thực sự không thể thoát hiềm nghi. Công tử chính là anh chủ cái thế, việc của Lạc mà công tử xem như việc của bậc cha chú, quả là mừng rỡ khôn cùng."
Vệ Lạc thốt ra lời này, chúng hiền sĩ lại giành trước ca ngợi, "Chủ hiền tôi trung, thật hay quá!"
"Công tử Kính Lăng thực sự đại tài, cũng chỉ có ngài mới khiến cho bề tôi đến chết vẫn không đổi lòng trung, dù oan khuất vẫn chẳng thay lòng tín!"
Thương công cũng gật đầu liên tục mà cảm khái, "Tốt, tốt lắm! Cứ xem thần là biết chủ, tốt lắm!"
Đây chính là sức mạnh của dư luận, dưới ánh nhìn lom lom của thứ sức mạnh này, bất kỳ một kẻ bề trên nào cũng đều muốn khoác lên một tầng mặt nạ.
Dưới vẻ mặt tươi cười của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc tới gần hai bước, thoải mái vòng ra phía sau lưng hắn, thản nhiên ngồi quỳ chân xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ ngậm nét vui sướng như kiếp sau sống lại, trong cặp mắt mặc ngọc to tròn lưu chuyển tia sáng đắc ý. Tia sáng kia quá chói mắt, công tử Kính Lăng không cẩn thận liếc thấy, mi tâm lại nhảy một cái, tức thì hắn vội vàng quay đầu đi, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc về phía nàng.