Việt Cơ

Chương 114




Vệ Lạc chầm chậm đi ra cửa, nàng cúi đầu, tiến thẳng về hướng chính viện.

Tin tức hiển nhiên đã truyền ra, thỉnh thoảng có người lại chỉ trỏ về phía nàng. Từ trong lời của họ có thể nghe ra họ đã biết Vệ Lạc vì có hiềm nghi là gian tế, nên đã bị công tử từ hiền sĩ biếm làm nô.

Sau khi thành hiền sĩ, Vệ Lạc luôn đi lại rất tùy tiện, bởi rằng ngoại trừ công tử, không ai dám làm gì nàng. Hiện tại thành nô lệ, nàng sẽ phải cẩn thận hơn. Kẻ làm nô, bất kỳ hiền sĩ kiếm khách nào đều có quyền sinh sát nàng trong tay.

Chúng thị tỷ kiếm khách tuy đều nhao nhao nhìn về phía Vệ Lạc, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Vì lẽ dù Vệ Lạc đã thành nô, nhưng vẫn là người bên cạnh công tử.

Chỉ chốc lát, Vệ Lạc đã tới trong chính viện.

Do không muốn người khác lăng nhục, nàng đi đến chỗ của một quản sự trước, lãnh hai bộ áo gai và giày rơm để thay, sau đó mới chậm rãi bước về phía thư phòng của công tử Kính Lăng.

Khi nàng đến ngoài thư phòng thì phía trong vô cùng yên tĩnh, toàn bộ kiếm khách đều trầm mặt không lên tiếng. Vệ Lạc kề sát vách tường, từ từ đi đến trắc phòng ngoài thư phòng, sau đó, lại lặng lẽ men theo góc tường tới sau hông hắn, chọn một chỗ, cùng chúng thị tỳ khoanh tay đứng hầu.

Xuyên qua màn sa lay động có thể thấy công tử Kính Lăng đang vùi đầu trong núi thẻ tre, vừa lật xem thẻ tre, vừa cầm bút sột soạt viết gì đó.

Nhìn từ phía Vệ Lạc, gương mặt tuấn tú của hắn đang trầm ngưng, mi tâm hơi nhíu, vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm túc, tựa như hắn trước giờ, chẳng thể nhìn ra chút đầu mối.

Vệ Lạc chỉ liếc một cái liền nhanh chóng cúi thấp đầu.

Không biết qua bao lâu, một thực khách nhanh chân đi vào. Hắn chắp tay về phía công tử Kính Lăng, cao giọng rằng: "Công tử, Tần thái tử Diễn và hai vị Tần cơ đã ở ngoài viện."

Công tử Kính Lăng chậm rãi thu thẻ tre, ngẩng đầu nhìn về phía thực khách kia: "Không gặp."

"Dạ."

Thực khách đáp một tiếng, lui ra.

Công tử Kính Lăng lại cầm một quyển thẻ tre, sột soạt viết.

Hôm đó, hắn liên tục làm việc. Hắn đang bận rộn nên đám thị tỳ càng không dám nhúc nhích.

Mãi đến khi chạng vạng, hắn mới dạo bộ ra khỏi thư phòng.

Vệ Lạc và đám thị tỳ cũng theo sau.

Vệ Lạc đứng nửa ngày, lại chưa được ăn cơm, bụng đói kêu cồn cào. Có điều nàng dủ sao cũng mang võ công trong người, chút khó chịu ấy hoàn toàn chịu được.

Hắn dạo quanh một vòng bên ngoài, lại trở về thư phòng tiếp tục làm việc.

Lần làm việc này kéo dài tận đến khi màn đêm thăm thẳm. Mà trong thời gian ấy, đám người Vệ Lạc vẫn chưa hề ăn uống.

Đêm thâm.

Công tử Kính Lăng đặt thẻ tre xuống, bắt đầu đứng dậy đi về phía tẩm phòng.

Vệ Lạc và chúng thị tỳ vẫn theo sau hắn như cũ, rập khuôn từng bước.

Đêm nay mãi đến khi Kính Lăng đã ngủ, Vệ Lạc mới tìm một góc nhỏ ở trắc điện, ôm bụng trống, dùng vải bố trải trên sàn nhà ráng đánh một giấc.

Do mọi tháp trong chuyên cung trắc điện để nhóm thị tỳ ngủ đều đã có người, đột nhiên lại tăng thêm một nô lệ Vệ Lạc, cho nên tự nàng phải tự tìm chỗ thôi.

Ngày thứ hai vẫn như cũ, sau khi Vệ Lạc ăn qua quýt chút món nấu từ trấu và rau dại đen sì, thì vẫn đứng bên người công tử Kính Lăng, xem hắn làm việc.

Từ đầu tới cuối công tử Kính Lăng không hề nhìn nàng, cho dù là liếc cũng chưa từng.

Cứ vậy qua mấy ngày, dần dần, càng ngày càng nhiều thị tỳ kiếm khách phát hiện tuy công tử Kính Lăng giữ Vệ Lạc bên người, nhưng rõ ràng đang lạnh nhạt với nàng.

Phát hiện ra điều này rồi, những ánh mắt chòng chọc đổ về phía Vệ Lạc cũng ngày càng phức tạp.

Hôm đó, công tử Kính Lăng quyết định tham dự một yến hội.

Trong yến hội này, Tần thái tử Diễn vẫn bị giam lỏng ở Tân Điền, cùng với hai vị Tần công chúa đã được Tấn công tử nạp làm cơ cũng sẽ có mặt.

Từ sau khi công tử Kính Lăng đánh bại Tần trở về nước, dù là Tần hầu hay Tần thái tử, đều nhiều phen thỉnh cầu Tấn hầu chấp nhận cho Tần thái tử về nước, nhưng đã qua nửa tháng mà bọn họ vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn của công tử Kính Lăng. Lại lúc then chốt này xuất hiện chuyện thích khách nước Tần ám sát công tử Kính Lăng, khiến Tần thái tử hầu như sắp điên lên!

Tần thái tử Diễn đứng ngồi không yên mấy ngày nay đều đến cầu kiến, nhưng luôn bị công tử Kính Lăng từ chối ngoài cửa. Mà hôm nay, công tử Kính Lăng lại sắp tham gia yến hội của con trai thứ năm Tấn hầu - công tử Kính Dương.

Công tử Kính Dương chính là một trong những công tử đã nạp Tần công chúa làm cơ.

Đây là một cơ hội hiếm có, Tần thái tử đã không kịp đợi gặp mặt công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc cũng theo sau công tử Kính Lăng, cùng với chúng thực khách kiếm khách thị tỳ khác ngồi trên xe ngựa chạy về phía phủ công tử Kính Dương.

Lúc xe ngựa của họ đi tới phủ công tử Kính Dương, chúng đại thần và các quý nhân đã sớm chờ ở đó dồn dập tiến lên vấn an công tử Kính Lăng.

Bấy giờ, mấy người Vệ Lạc cũng xuống xe ngựa.

Vệ Lạc vừa xuống, liền có một số ánh mắt đánh giá quét tới chỗ nàng. Đối với tiểu nhi được công tử Kính Lăng lưu ý này, quý nhân thành Tân Điền khá là quan tâm. Bởi vậy, rất nhiều người cũng nghe được chuyện đồn đãi nó vì chuyện công tử Kính Lăng bị ám sát mà từ hiền sĩ giáng thành nô tớ.

Tuy là nô nhưng Vệ Lạc cũng rất dễ nổi bật.

Trong một đám người phía sau công tử Kính Lăng, chỉ có nàng là tuấn mỹ nhất, cũng càng giống quý nhân nhất. Tiểu nhi một mực quý khí lại tuấn mỹ này đã trở thành nô, ngẫm lại liền thấy diệu kỳ không thể tả.

Vệ Lạc cúi đầu theo sát sau lưng mọi người, không hề lưu tâm đ ến những ánh mắt đang tập trung trên người.

Nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý.

Trong ngày xuân trăm hoa đua nở, công tử Kính Dương không muốn cử hành yến hội trong đại điện. Hắn ta đem yến tiệc lần này bố trí trong hoa viên lớn nhất phủ.

Trên bãi cỏ chứa được ngàn người, cứ cách mười thước lại có một gốc đào, lê trổ hoa khắp cành. Cánh hoa màu phấn hồng và màu trắng đan xen thấp thoáng, làn gió vừa thổi qua, hương thơm liền thấm mũi.

Lúc này, trên mỗi cây đào cây lê đều cắm một cây đuốc đang cháy hừng hực.

Trên bãi cỏ được trải gấm dày, tháp kỷ đã được dọn sẵn, hương rượu thịt thơm bay, từng con dê được treo trên mỗi cây đào cùng với đuốc, đều biểu hiện sự xa hoa thuộc về các quý nhân.

Mà xa hoa nhất chính là, bên cạnh mỗi tháp kỷ đều có một xử nữ nửa quỳ. Xiêm y trên người các xử nữ này mỏng tang, tuy đã khoác lên ba lớp hồng phấn, đỏ, vàng nhạt, nhưng ba lớp gộp lại vẫn rất mỏng manh, không chỉ đôi nhũ dựng đứng liếc một cái liền thấy, mà ngay cả nốt ruồi nhỏ trên lưng cũng tránh không khỏi con mắt của chúng nhân.

Bên cạnh đủ mấy trăm tháp kỷ đó, đều quỳ mấy trăm xử nữ mỹ mạo như thế.

Trong khoảng thời gian ngắn, gió xuân thổi qua vốn có chút oi bức, lại càng nóng thêm mấy phần.

Công tử Kính Lăng chậm rãi tới trước tháp kỷ bên trái, ung dung ngồi xuống. Sau khi hắn an tọa, các hiền sĩ và kiếm khách phía sau hắn cũng ngồi theo.

Lúc này có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía Vệ Lạc, chờ xem hành động của nàng.

Quả nhiên, Vệ Lạc cùng hai thị tỳ lui nửa bước về phía sau, rồi quỳ gối trên bãi cỏ sau hông Kính Lăng, đầu các nàng hạ thấp, mặt hơi nghiêng ra ngoài, tư thế này là để tránh hơi thở của bản thân phun đến chủ nhân, khiến mặt mình ảnh hưởng đến sự ngon miệng của chủ nhân.

Đây là tư thế của kẻ nô tớ.

Trước đây Vệ Lạc chưa từng làm tư thế này, bởi vì nàng dẫu bị người xem là lễ vật đưa vào, nhưng nghiêm túc mà nói, lúc đó nàng cũng không phải là một nô lệ, nàng chỉ là người hầu mà thôi.

Mà hiện tại, nàng là nô.

Vệ Lạc vừa làm động tác này, trong đám người liền vang lên tiếng ồn nhỏ: Quả nhiên thiếu niên mỹ mạo này đã trở thành một nô lệ.