Trước đây Vệ Lạc là thân nam tử, chưa bao giờ tới Hàn uyển, Hàn uyển này nằm phía rìa ngoài cùng nội uyển (khu nhà cho cơ thiếp ở), từ nó qua còn có tám uyển khác là Xuân Hạ Thu Đông, Đông Nam Tây Bắc, tất cả đều là nội uyển của công tử Kính Lăng.
Tuy công tử Kính Lăng không háo sắc, nhưng với địa vị quý công tử của hắn, không thể không có ai hầu hạ. Mà trong những người hầu hạ này, dựa theo lai lịch thân phận và sủng ái mà bất đồng, cho nên mới phân thành tám uyển.
Hắn uy nghiêm quá lớn, hầu như không sủng ái cơ thiếp, trong mấy năm Vệ Lạc tới đây đều chưa từng qua lại với cơ thiếp trong tám uyển này. Không chỉ là hắn, trong mắt tất cả mọi người, nữ tử trong tám uyển này đều chỉ là một ít phụ nhân không mặt mũi không tên tuổi, có cũng được không có cũng chẳng sao,
Hai kiếm khách áp giải Vệ Lạc vào Hàn uyển xong liền canh giữ ngoài viện.
Nói thực thì viện này có chút ngoài dự đoán của Vệ Lạc, bởi vì nó rất tinh xảo xinh đẹp.
Chỉ có một lâu các làm bằng gỗ xinh xắn, nằm thấp thoáng dưới hàng liễu rủ xanh mướt. Mặt sau còn có một hoa viên nho nhỏ. Trong hoa viên có một suối nước trong leo lẻo dẫn từ sơn tuyền chảy quanh, thấy cả đáy.
Kiến trúc thời kỳ này đa phần là thô kệch đơn giản và đồ sộ. Mà Hàn uyển này lại cực kỳ tinh xảo, tinh xảo đến nỗi chỉ có một tòa lầu làm bằng gỗ. Còn lại đều là cây cối, khắp nơi là hoa đào nở rộ, hoa lê lả tả trắng như tuyết. Ngay cả bãi cỏ trong vườn hoa cũng được qua sửa sang, rất bằng phẳng và rộng rãi.
Vệ Lạc ngơ ngác.
Nàng chớp mắt nhìn, rồi lại nhìn, có chút nghĩ không ra, sao Hàn uyển lại là một nơi như thế chứ?
Nàng vốn nghĩ rằng nó là một gian phòng nhỏ xíu tối om như phòng chứa củi.
Trong Hàn uyển rất yên tĩnh, chỉ có hai thị tỳ đang quét tước dọn dẹp giá phòng, các nàng bắt gặp Vệ Lạc đi tới thì đều dịu dàng vái chào, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Vệ Lạc dạo một vòng quanh Hàn uyển tinh xảo chỉ chừng sáu bảy mẫu này. Đi dạo nơi đây thật sự rất thoải mái, phảng phất huyên náo bên ngoài đã không còn, song cũng không quá buồn tẻ, bởi vì chốn này khắp nơi nở hoa, mời mọc ong mật và hồ điệp đến rập rờn, bởi vì ở đây chim muông ríu rít chẳng ngừng.
Ngồi trên bãi cỏ, có thể nghe thấy tiếng sanh nhạc từ chính viện mơ hồ bay tới. Tiếng nhạc phiêu bồng, có vẻ như vô cùng xa xôi, lại cho khoảnh trời này thêm một phần yên bình.
Vệ Lạc rất nhanh đã dạo xong một vòng, khi nàng trở lại viện thì hai thị tỳ đang quét lá rụng.
Vệ Lạc nhanh chân đi đến gần các nàng, thấy nàng đến gần, hai tỳ nữ dịu dàng khom người, giòn giọng: "Gặp qua các hạ."
Vệ Lạc gật đầu, nàng nhìn chằm chằm hai tỳ nữ, chậm rãi hỏi: "Trong uyển này từng có chủ nhân không?"
Hai tỳ nữ lắc đầu.
Vệ Lạc khẽ nhíu mày, lại hỏi: "Trước khi ta đến, nơi này không có người ở qua sao?"
Hai tỳ nữ gật đầu đáp lời.
Vệ Lạc đau đầu.
Tay nàng vỗ lên trán, vô thức lầm bầm thốt hai âm đơn, rồi lại chuyển hướng hai tỳ nữ hỏi: "Nơi đây được xây khi nào?"
Tỳ nữ phía trước vóc dáng hơi cao hơn thanh thúy trả lời: "Lúc công tử làm quan lễ đã cho người xây dựng."
Xây dựng lúc làm quan lễ?
Mi tâm Vệ Lạc giật giật, nàng mím môi, hỏi: "Ba năm qua cũng không có ai từng ở qua sao? Công tử có thường đến đây không?"
Hai tỳ nữ lần thứ hai trả lời: "Không có ai ở lại, công tử cũng chưa từng đến."
Lần này Vệ Lạc có chút chóng mặt.
Nơi này thiên về yên tĩnh và tinh xảo, tuy nó được xây dựng vào năm làm quan lễ cho công tử Kính Lăng, nhưng xem bố cục bài trí ở đây, hiển nhiên cũng không phải xây cho chính thê của hắn. Với thân phận của hắn, hắn cưới người vợ đầu tiên tất là quý nhân, nơi như thế này tuy rằng tinh mỹ, nhưng cũng không thích hợp với thân phận quý nhân.
Vệ Lạc xoa xoa vầng trán một hồi, rồi lại quay sang hỏi hai tỳ nữ vài câu. Hai người này vì làm việc cẩn thận nên được phân đến uyển này, các nàng biết cũng không nhiều.
Hỏi thăm không được gì, Vệ Lạc cũng chẳng muốn tiếp tục, nàng trở lại hoa viên, đặt mông ngồi trên một tảng đá lớn, sau đó nằm xuống, uể oải nhìn xuyên qua những tán liễu, thưởng thức khe suối, rừng hoa đào hoa lê đối diện con nước.
Chơi đùa một hồi, nàng cũng không hiểu sao, rõ ràng vẫn còn rất buồn bực, nhưng lại ngủ thiếp đi.
Ôm một bụng giận dữ và khó hiểu, nàng lại ngủ say như chết, lâu lâu còn chép chép miệng.
Dần dần, trong giấc mộng Vệ Lạc cảm thấy không thoải mái.
Có một con sâu lông đang bò trên mặt nàng.
Con sâu này thật là quá đáng, lại xẹt qua vành tai nàng, khiến nàng ngứa đến khó chịu.
Thật đáng ghét!
Trong giấc mộng, Vệ Lạc phát cáu. Nàng vung tay phải lên, đập mạnh về phía con sâu kia, nhưng trong tích tắc bàn tay nhỏ đập xuống, lại rơi vào một khoảng không, đánh mạnh xuống tảng đá, khiến Vệ Lạc đau đến nhe răng trợn mắt một hồi lâu.
Vệ Lạc tỉnh lại trong cơn tê rần, nàng mở mắt ra.
Trước mặt nàng, bên cạnh tảng đá lớn, đã chuẩn bị một tháp kỷ. Mà lúc này, trên tháp đang ngồi quỳ chân một người, hắn lẳng lặng nhìn Vệ Lạc đăm đăm.
Một gương mặt tuấn mỹ xuất hiện trước mắt Vệ Lạc.
Ngũ quan hắn vô cùng lập thể, trán rộng mũi cao môi mỏng, một đôi mắt hẹp dài đen bóng, khác nào chạm khắc.
Chính là công tử Kính Lăng.
Vệ Lạc vừa tỉnh, liền đối diện cặp mắt đen bóng đang nhìn xoáy của hắn.
Bị một mỹ nam như vậy nhìn chằm chằm rất là xấu hổ đó.
Lập tức, tim Vệ Lạc thình thịch nhảy mấy cái.
Có điều chỉ trong giây lát, Vệ Lạc liền nhớ lại tình cảnh hiện tại của mình.
Thoắt cái, nàng ngồi thẳng người, cảm thấy bên mép khó chịu, nàng ra sức dùng ống áo lau đi chút nước miếng chảy ra lúc nằm mơ.
Vệ Lạc trừng lớn đôi mắt đen như mặc ngọc, hung hăng nhìn công tử Kính Lăng, lạnh giọng lên án: "Sao công tử xử sự bất công quá vậy?"
Nàng vốn định bình tĩnh lên án hắn, nhưng vừa nói ra liền phát cáu, lại thao thao bất tuyệt: "Lạc nếu là gian tế, hà tất trước khi công tử bị ám sát thì nhắc nhở, khi bị ám sát thì lại kêu gọi chúng thiếu niên bảo vệ? Lạc nếu là gian tế, cần gì phải nói có thích khách sắp tới chứ?"
Nàng nói tới đây, phẫn nộ tập kích khiến ngực phập phồng lên xuống. Lập tức, nàng một tay ấn ngực, gấp gáp thở một hơi, nhìn thẳng công tử Kính Lăng kêu rằng: "Lấy sự sáng suốt của công tử, lại chẳng phân được trắng đen, thị phi không rõ, nực cười, quá sức nực cười!"
Dù là phẫn nộ đan xen, nàng cũng vẫn cẩn thủ bổn phận, dùng ngữ khí và thái độ bề tôi nên có mà nói chuyện dưới quan điểm đạo lý.
Công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn nàng.
Thần sắc hắn bất động, vẻ mặt vẫn thanh lạnh như cũ.
Tận đến khi mắt Vệ Lạc trừng hắn cũng đã bắt đầu mỏi, không nhịn được nháy vài cái, hắn mới hé môi mỏng, từ từ nói: "Vệ Lạc, ngươi là một phụ nhân!"
Vệ Lạc kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời ngây người như phỗng.
Công tử Kính Lăng nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi, chậm rãi, người hắn hơi nghiêng, để sát gần nàng, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt Vệ Lạc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bắt đầu hơi nóng lên.
Lúc hai người chỉ còn cách nhau chưa tới nửa thước, hô hấp vương vít, hắn mới mở miệng lần nữa, hơi thở phả vào mặt Vệ Lạc, âm thanh êm dịu vang lên: "Vệ Lạc, bổ nhiệm một phụ nhân làm chức vụ hiền sĩ, tất không được lâu dài. Hôm nay ta hạ chức vụ của ngươi, chính là giúp ngươi."
Vệ Lạc nghe đến đó, mắt hạnh chớp mạnh mấy cái, đột nhiên có chút muốn cười.
Hắn nhìn nàng, môi mỏng hé mở, ngữ điệu nhẹ nhàng từ tốn lại như ra lệnh: "Từ nay về sau, ngươi sẽ ở uyển này. Bỏ đi tên Vệ Lạc, làm cơ thiếp của ta! Ngươi thất thường như trăng, dung mạo cũng như trăng, sau này, gọi là Nguyệt cơ đi."
Bỏ tên Vệ Lạc, làm cơ thiếp của ta!
Vài chữ nhẹ nhàng bình thản này, lại nổ tung Vệ Lạc đến đầu váng mắt hoa!
Nháy mắt nàng vỡ lẽ, hôm nay hắn làm khó dễ, hoàn toàn là "có lẽ có"(1) mà thôi! Hắn làm những việc này mục đích chỉ có một, chính là tước bỏ thân phận hiền sĩ của mình, khiến mỹ thiếu niên Vệ Lạc biến mất trong mắt mọi người. Tiếp đó, hắn danh chính ngôn thuận thu mình làm cơ!
- ------------------o------------------
(1)có lẽ có (莫须有): thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ