Việt Cơ

Chương 110




Đoàn người Sở chậm rãi đi về phía họ.

Sau khi công tử Kính Lăng thắng lợi trở về, chư hầu các nước đều phái người đến đây chúc mừng. Theo như hành tung của bọn họ thì khoảng chừng hai ba tháng sau, dòng người ở Tấn đô Tân Điền sẽ đạt tới cao điểm.

Nay công tử Kính Lăng chỉ mới trở về vài ngày, hiển nhiên là những người Sở này đã sớm có mặt ở thành Tân Điền.

Có điều đây là một thời đại phóng khoáng, kiếm khách hiền sĩ du lịch các nước thực sự là chuyện bình thường.

Hiện thời, nước Sở cường đại, mà người Sở cũng tự nhiên có một thứ ngạo khí, một thứ ngạo khí không để ai vào mắt.

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đưa mắt nhìn quanh, đánh giá thiếu niên nam nữ bốn phía.

Nhìn rồi, đám người Sở đảo mắt một cái, liền bắt gặp nhóm người Vệ Lạc.

Bọn họ đồng thời ngẩn ra.

Mỹ thiếu niên như Vệ Lạc, bất kể đặt ở nước nào cũng là rất hiếm thấy. Lập tức, trong mắt không ít người Sở đã phát sáng.

Tiếp theo, bọn họ nhìn về phía công tử Kính Lăng bên cạnh Vệ Lạc.

Công tử Kính Lăng đầu đội đấu lạp vừa lớn và dày, hầu như chỉ lộ ra một phần cằm, trên người hắn lại mặc thâm y cực kỳ bình thường.

Nhưng thân người cao lớn đó, khí thế độc nhất đó, vẫn khiến đám người Sở cảm thấy hứng thú.

Còn như chúng kiếm khách, bọn họ chỉ liếc một cái liền không để ý nữa.

Một hiền sĩ thanh tú tuấn lãng da dẻ trắng trẻo, mắt phượng mày tỉa chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi tiến lên một bước, hai tay chắp lại cất lời với công tử Kính Lăng và Vệ Lạc: "Hai vị nổi bật như ngọc thụ, ắt không phải kẻ tầm thường, có thể cùng nhau dạo bước chăng?"

Đây là mời đi cùng.

Công tử Kính Lăng mỉm cười, khàn giọng đáp: "Được."

Đám người Sở rất cao hứng, nhanh chân đi về phía họ.

Công tử Kính Lăng mở miệng trước chứng tỏ hắn là chủ nhân, còn thân phận của mỹ thiếu niên Vệ Lạc này cũng đáng để suy ngẫm.

Ngay sau đó, mấy cặp mắt liên tiếp đánh giá Vệ Lạc, tia hứng thú trong con ngươi không hề che giấu.

Vệ Lạc rũ mắt, đối với những ánh nhìn chẳng thèm cố kỵ này thấy rất khó chịu.

Hiện tại bề ngoài của nàng cũng là thượng đẳng, đồng nam có sắc đẹp tương đương nàng cũng không phải là hiếm có. Song thứ chân chính làm người ta chú ý chính là, một vẻ sắc như thế lại kết duyên với một dung nhan quý khí hóa.

Trong quý khí của nàng thiếu đi vài phần nghênh ngang kiêu ngạo, ít đi mấy phần khí thế, nhiều hơn mấy phần nữ tính diễm lệ. Rất hiển nhiên, chủ nhân của khuôn mặt như vậy chẳng thể nào là vương tôn công tử.

Quý nhân thời này muốn thiếu niên nam nữ mỹ mạo vốn là dễ như trở bàn tay, đã quen muốn làm gì thì làm. Vì thế bọn họ cũng nuôi thành thói vừa thấy thiếu niên có mỹ mạo đặc biệt, liền muốn chiếm hữu cho bản thân. Cho dù không hưởng dụng, dùng để đãi khách, dâng tặng cho khách nhân tôn quý hưởng dụng cũng là cực phẩm, cũng là chuyện rất có mặt mũi, có thể được kẻ khác tán tụng.

Vì thế Vệ Lạc mới rất trêu người.

Đối diện với ánh mắt liên tục đánh giá của một đám người Sở, Vệ Lạc hơi nhướng mày. Nàng vừa định lánh đi thì công tử Kính Lăng đã bắt lấy cánh tay của nàng, kéo nàng ra sau lưng mình.

Hắn vừa làm động tác này thì đám người Sở đồng thời thu hồi ánh mắt, vẻ mặt cũng chuyển thành đứng đắn, xem ra, thiếu niên này chính là tư sủng của vị quý nhân trước mặt, vẫn còn đang thời được vui lòng đây mà.

Một hiền sĩ cao quan chỉ liếc qua mấy người một lần, liền dời sự chú ý đến chúng thiếu niên nam nữ đang chơi đùa. Nhìn đi nhìn lại, ông ta thở dài một tiếng, gật gù đắc ý ngâm: "Niên niên thử nhật, niên niên hữu thiếu niên." (Hàng năm vào ngày này, hàng năm có thiếu niên)

Chính vào lúc này, trong đám thiếu niên nam nữ vang lên một tràng cười thích thú, trong tiếng cười mơ hồ có người đang ngâm thơ. Hiền sĩ kia cuống quýt lấy một thẻ tre từ trong ngực ra, lại từ một hộp gỗ khác lấy ra bút lông, hộp mực. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, ông ta nhanh chân đi đến trong đám thiếu niên nam nữ đang vui vẻ ngâm nga.

Đây chính là thải phong(xem chú thích c108).

Ông ta đang chuẩn bị mang lời những người nọ bật thốt ra trong lúc vui vẻ, dùng hình thức thi cú mà ghi lại, sau khi chỉnh lý thành sách thì biên thành nguyên mẫu của "Kinh thi".

Vệ Lạc thích thú nhìn bóng dáng hiền sĩ nhanh chân rời đi, trong mắt lóe ánh sáng rực.

Đúng lúc này, nàng cảm nhận được một tia ớn lạnh.

Kỳ quái, sao lại có hàn ý thổi ở đây?

Vệ Lạc ngoảnh đầu, bắt gặp một người Sở đang chậm rãi tới gần từ mặt bên. Người này đầu đội mũ hiền sĩ, lúc này đang ung dung thong thả, tựa hồ rất tùy tiện rút ra bội kiếm hoa lệ của hắn.

Vệ Lạc nhìn xoáy người đó một lát, đột nhiên thân thể vụt qua che giữa hắn ta và công tử Kính Lăng. Bước chân Vệ Lạc nhanh nhẹn mà tự nhiên, nhìn như rất thoải mái nhưng thực tế vô cùng nhanh.

Mi tâm hiền sĩ đó giật giật, con ngươi co rút.

Vệ Lạc theo dõi hắn ta sát sao, đột nhiên nở nụ cười cao giọng nói: "Ngày đẹp như thế này, quân cớ gì rút kiếm?"

Giọng Vệ Lạc rất vang dội, đánh vỡ bầu không khí tươi đẹp thoải mái.

Mọi người kinh hãi!

Hiền sĩ đó trắng mặt, vèo một tiếng, lấy tốc độ nhanh nhất rút bội kiếm, mũi kiếm xẹt một tia sáng rét buốt trong không khí, hắn ta nhào về trước, cả người lẫn kiếm đâm về phía công tử Kính Lăng.

Song khi nãy Vệ Lạc lên tiếng, đã cho công tử Kính Lăng và chúng kiếm khách thời gian!

Ngay sau đó, công tử Kính Lăng hơi lùi bước, chúng kiếm khách đồng thời lắc mình bước lên, vây quanh hắn.

Mà Vệ Lạc lại dịch bước về sau một chút, thân mình hơi nghiêng, nhanh chóng né ra, mặc kiếm khách kia đánh về công tử Kính Lăng đang trong vòng bảo vệ.

Nếu hắn đã an toàn, mình không cần thiết phải mạo hiểm.

Hơn phân nửa người Sở vẫn còn đang ngạc nhiên.

Nhưng thích khách rõ ràng cũng không chỉ có một. Nháy mắt, trong đám người Sở lại lách ra mười bảy mười tám hiền sĩ, bọn chúng đồng loạt rút bội kiếm hoa lệ bên hông, đằng đằng sát khí vọt về phía công tử Kính Lăng.

Những thanh bội kiếm dương cao trên không trung, hàn quang u mịch.

Một hiền sĩ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vầng trán cao rộng, hiển nhiên là thủ lĩnh của đám người Sở tức đến nỗi mặt đỏ gay, hắn đưa tay chỉ một thích khách quát: "Công Khiếm! Ngươi là thích khách? Giao du với ta chỉ vì muốn hành thích?"

Tiếng rống giận của hắn chẳng ai để ý. Đám người Sở hay nhóm thiếu niên nam nữ đang chơi đùa đều như thế, hễ thấy cảnh này ai nấy cũng kêu cuống sợ hãi, tiếng kêu của bọn họ đập tan cảnh tươi đẹp bên bãi sông, nhất thời tất cả mọi người đều chạy trốn như chim tước bay loạn!

Bấy giờ kiếm khách ở sau công tử Kính Lăng tổng cộng chỉ có tám người. Mà những thích khách này lại có gần hai mươi người!

Được gọi Công Khiếm chính là hiền sĩ thanh tú tuấn lãng, da dẻ trắng trẻo mắt phượng mày tỉa, vẻ chừng hai ba hai bốn tuổi nọ, hắn ngược lại nghe lọt tiếng rống giận đó. Bấy giờ, hắn cười lạnh một tiếng, cũng không hề quay đầu đáp: "Chúng ta lưu lại Tân Điền đã lâu, chính là vì hôm nay! Công tử Kính Lăng chiếm quốc thổ ta, giam cầm thái tử ta! Huynh đệ hắn không sính lễ chiếm công chúa ta! Xỉ nhục như vậy, đều bắt nguồn từ tên phu này, hôm nay ta nhất định phải chém hắn dưới kiếm!"

Lời của hắn ta cũng đã giải thích phần nào.

Đám người Sở vừa nghe thấy người đội đấu lạp trước mặt này chính là Tấn công tử Kính Lăng, không khỏi ngẩn ra, ngay cả sợ hãi cũng quên mất. Mà lúc này, đám người Sở đã đánh tới, trong tiếng ầm ầm leng keng đã giao chiến mấy chiêu với chúng kiếm khách. Đứng ngoài chu vi các kiếm khách, Vệ Lạc đã sớm rút kiếm gỗ làm người tức cười ra, dưới công kích liên tục của một kiếm khách, né trái né phải, tránh bên này lánh bên khác, nhất thời không tách ra được.

Trong vòng vây không kẻ nào có thể công kích, công tử Kính Lăng mặt mày âm trầm, gỡ đấu lạp xuống vứt trên đất, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ cực điểm của hắn.

Khuôn mặt hắn mới lộ ra, Vệ Lạc vừa nhảy vòng như thỏ, vừa tăng nội lực hét inh ỏi, "Có người Tần muốn hành thích công tử Kính Lăng! Người Tấn nào không phải dũng sĩ thì mau mau chạy báo thành thủ! Là dũng sĩ thì mau mau tương trợ!"

Giọng nàng vừa rành mạch vừa ngân vang, tiếng quát mang theo nội lực hùng hồn vô cùng, truyền ra xa xa, âm vọng khắp núi rừng!

Con người trong lúc hoảng loạn, nếu có một người chỉ huy sẽ không tự chủ mà nghe theo. Vệ Lạc vừa nói xong, nhất thời những thiếu niên nam nữ đang chạy tán loạn, kẻ tự biết mình văn nhược quýnh quáng chạy về phía thành, người tự cho là có chút vũ lực thì lại quay sang chạy tới đám người Vệ Lạc.

Rất hiển nhiên, tiếng hét của Vệ Lạc đưa đến tác dụng rất lớn. Mắt thấy năm mươi sáu mươi thiếu niên Tấn hùng hổ áp sát, đám thích khách sốt ruột lộ vẻ căng thẳng bất an. Sự công kích của chúng cũng bày ra mấy phần rối rắm.

Công tử Kính Lăng quay đầu nhìn Vệ Lạc, bắt gặp nàng đang nhảy lên không ngớt, thoạt nhìn tựa như đang hoảng loạn, nhưng bóng người lại rất thong dong thanh thản, trong mắt hắn lóe ý cười. Nụ cười này rất rực rỡ, rất ấm áp.

Thủ lĩnh thích khách Công Khiếm phẫn nộ, hắn ta không ngờ thiếu niên trông như luyến đồng này lại nhanh trí như thế, mắt thấy nhóm thiếu niên người Tấn đều rút ra bội kiếm dùng làm trang sức bên hông càng ngày càng đến gần, mà cách đó không xa lại có mấy chục người đang phóng ngựa chạy vào trong thành báo tin. Hắn ta nhất thời vừa vội vừa tức.

Vì ngày này, hắn ta thực sự chuẩn bị rất lâu, lẽ nào cứ thế từ bỏ? Không, đầu của đại trượng phu chẳng là gì, tín nghĩa mới đáng giá ngàn vàng!

Quyết định xong, Công Khiêm mặt sa sầm, lớn tiếng quát: "Năm người giữ vòng ngoài, hễ ai tới gần thì giết!"

"Dạ!"

Trong tiếng đồng ý vang dội, đám thích khách rút ra năm sáu người. Bọn chúng xoay người, kiếm chỉ về phía chúng thiếu niên đang hô to gọi nhỏ vây tới.

Chúng chỉ còn mười ba mười bốn người bao vây công tử Kính Lăng.

Tuy nói mười mấy người, nhưng vào lúc này Vệ Lạc cũng đã nhìn ra, mười mấy người này mỗi kẻ đều là thích khách hạng nhất. Thực lực đó cách xa đám hộ vệ của công tử Kính Lăng.

Nhìn tới đây, Vệ Lạc cắn răng, lách người, bước chân xê dịch, luồn lách qua lại, liền chuyển vào trong đám thích khách, tới bên cạnh công tử Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng liếc Vệ Lạc, đột nhiên nói: "Tiểu nhi, ở bên ngoài có thể tùy thời chạy thoát, không sợ chết nữa à?"

Hắn đã sớm nhìn ra Vệ Lạc vẫn nán phía bên ngoài, chính là chuẩn bị thoát thân bất cứ lúc nào.

Vệ Lạc liếc hắn một cái, tựa lưng vào hắn, hừ nói: "Sinh tử là chuyện bình thường, hôm nay tôi bỏ chủ mà chạy, chỉ cần là người nghe qua cũng sẽ không dung được tôi."

Vệ Lạc không hề phát hiện, khi nàng nói "Sinh tử là chuyện bình thường, hôm nay, tôi và ngài cùng sống chết!" thì công tử Kính Lăng đờ ra.

Vô số trượng phu có thể nói với hắn như vậy, nhưng nữ tử có khả năng nói ra những lời này, chỉ độc tiểu nhi giảo hoạt trước mắt.

Hắn thật sự choáng váng, ngơ ngác nhìn Vệ Lạc, trong ánh mắt lưu chuyển đủ loại tâm tình và đấu tranh. Nửa ngày, hắn lại nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm tay trái Vệ Lạc thật chặt, thấp giọng tựa nỉ non: "Đủ rồi, không ai giết được ta đâu!"

Hắn vừa dứt lời, một tiếng huýt sáo vang dội từ nơi không xa truyền đến, tiếng sáo kia trầm mạnh, vang dội, cao tận mây xanh, mang theo sát khí hừng hực, cơn giận ngút trời. Lập tức, đám thích khách đều ngây người.

Sắc mặt Công Khiêm trắng bệch, hét lớn một tiếng, "Người tới là một tông sư! Lui! Mau rút lui!"

Trong tiếng quát gấp gáp của hắn ta, đám thích khách đồng loạt thu kiếm, gấp rút thối lui về phía sau. Chỉ chốc lát, bọn chúng đã nhanh chống tản ra bốn phía như thủy triều, vội vã tháo chạy.

Mà lúc này, tiếng huýt sáo kia đã đến gần bên tai.