Chương 8: Câu chuyện của bộ lạc
Sau khi mọi người giải tán, ai tiếp tục công việc của người đấy, Vu dẫn Hoàng Bảo và người đệ tử tên Sơn kia đi vào sâu trong hang.
Trong này không hề tối tăm như Hoàng Bảo tưởng, trên đỉnh hang động có một cái khe đem ánh sáng chiếu vào. Động này không lớn, chưa đến 30 mét vuông. Đi thẳng vào bên trong sẽ thấy được một bệ đá khá lớn ở cuối hang, bên trên đặt một cái chậu đá. Vách đá đằng sau được vẽ lên một hình thù kỳ dị, có lẽ là đồ đằng bộ lạc, Hoàng Bảo nhìn không ra nó thể hiện cái gì. Trên vách hang bên phải cũng có những hình vẽ nhưng nhỏ hơn, còn có khá nhiều màu sắc. Do chưa đến gần nên cũng không thể quan sát được là vẽ gì. Bên góc hang bên phải có hai tấm da thú lớn lót cỏ khô bên dưới, là nơi Vu và đệ tử ngủ.
Đi đến phía trước bệ đá, nhìn lên đồ đằng phía sau, Vu nói: " Đây là nơi các đời Vu của bộ lạc câu thông với Phạ. Ta không giỏi, có lẽ như mi nói là không xứng thấy được Phạ đi, ta chưa từng câu thông được với Phạ như các Vu trước nói. Ta chỉ có thể cầu phúc cho bộ lạc thôi. " Ngừng một chút, Vu quay lại nói với Hoàng Bảo. " Mi giỏi hơn ta, là người được Phạ chọn. Ta đã sống thật lâu so với những người khác. Sau này ta đi theo Phạ, đến lúc đó bộ lạc Sa Hà phải trông vào mi rồi. Mi hãy dẫn các tộc nhân trải qua càng tốt. Từ hôm nay mi theo ta, ta sẽ dạy hết cho mi những gì ta biết."
Hoàng Bảo rất cảm động với tấm lòng của lão Vu này. Ông ấy không như các thầy đồng bà cốt l·ừa đ·ảo ở hiện đại, địa vị ông ấy cao nhất trong bộ lạc nhưng cũng không nhân cơ hội lừa mình dối mọi người. Ông thừa nhận việc mình không thể thấy Phạ. Lão Vu này thật tâm lo lắng cho bộ lạc như một người ông không yên lòng về cuộc sống sau này của con cháu mình.
" Vu yên tâm, ta sẽ dẫn bộ lạc trải qua càng ngày càng tốt. Vu có thể chứng kiến ta mà." Hoàng Bảo nhìn Vu kiên định trả lời. Hắn đã chấp nhận việc sống tiếp ở nơi đây, với tư cách là một phần tử của bộ lạc, hắn sẽ thật tâm lo cho những tộc nhân trong tộc mình.
Vu nghe được, mỉm cười vỗ vai Hoàng Bảo rồi đi đến bên vách đá có những hình vẽ nhỏ kia. Những hình vẽ này được khắc lên đá sau đó dùng than củi, nhựa cây và cả đá đốt lên mài thành để tô vẽ nên bảo quản được rất lâu. Nét vẽ khá thô nhưng những đặc điểm tiêu biểu đều được đặc tả một cách rõ ràng, thể hiện được các loài động vật, hoạt động săn bắt và sinh hoạt của người trong bộ lạc. Hoàng Bảo cũng phải ồ lên cảm thán về sự sinh động và tính thẩm mỹ của những bức tranh này.
" Đây là những chuyện mà bộ lạc ta đã trải qua, mỗi khi có một việc trọng đại nào đó xảy ra, Vu sẽ khắc việc đó lên vách đá cho các tộc nhân đời sau có thể biết." Vu lên tiếng chỉ cho Hoàng Bảo.
Sau đó bắt đầu từ góc trong cùng, Vu kể chuyện theo những hình vẽ trên vách hang. Mỗi tộc nhân trong bộ lạc đều được nghe kể lại những chuyện này, tuy nhiên có vẻ nhóc Eng chẳng để ý lắm nên trong ký ức rất mơ hồ. Bây giờ Hoàng Bảo lại nghe với một tư cách khác, đệ tử của Vu, người sau này sẽ vẽ thêm lên đó những ngày tiếp theo của bộ lạc. Hắn cũng rất tò mò nên chăm chú lắng nghe.
Thời gian rất lâu, rất lâu trước kia, bộ lạc Sa Hà không sống ở thung lũng hiện tại mà sống trong một dãy núi cao, nhìn ra ngoài là một đồng cỏ rất rộng và một hồ nước lớn. Khi đó bộ lạc có dân cư đông đúc, thức ăn cũng rất sung túc nên khá giàu có do bên trong đồng cỏ có rất nhiều loài động vật sinh sống. Đột nhiên vào một ngày, mặt đất rung lắc dữ dội rồi lửa phun trào phía trên đỉnh của một ngọn núi, khói bụi mịt mù tối sầm cả trời đất. Các tộc nhân và các động vật trên đồng cỏ chạy tán loạn. Mọi người cho là Phạ đang nổi giận nên rất sợ hãi.
Sau khi lửa tắt, bọn họ mới quay trở lại vị trí của bộ lạc, có một số người bộ lạc đ·ã c·hết đi trong khi chạy trốn do bị giẫm đạp hoặc dã thú t·ấn c·ông. Vu và thủ lĩnh khi đó đều rất sợ hãi, không dám tiếp tục sống ở đây nữa, bèn quyết định tập hợp mọi người cùng nhau di chuyển tìm nơi định cư mới.
Họ đi ngược theo một dòng sông chảy vào hồ lớn. Ngày qua ngày, họ cứ di chuyển không ngừng, các nơi ở tốt đều đã có các bộ lạc khác chiếm cứ. Hành trình xa xôi khiến các tộc nhân cứ ít dần đi, một phần vì đói khổ trên đường, một phần vì dã thú và bị cả những bộ lạc khác t·ấn c·ông. Đi rất lâu cuối cùng họ cũng tìm được thung lũng này.
Thung lũng rất dài, để đi từ đầu đến cuối cũng phải hết một ngày. Hang đá mà bộ lạc ở chỉ nằm ở rìa ngoài thung thũng mà thôi. Phía cuối thung lũng là một khu rừng rậm rất lớn, người bộ lạc gọi nó là rừng Đen. Khu rừng này có rất nhiều cây to lớn, ánh mặt trời không thể xuyên qua tán cây nên nơi này rất âm u, mà bên trong đó còn có rất nhiều dã thú hung dữ. Trước kia khi thăm dò thung lũng, có một nửa đội săn bị c·hết khi tiến vào rừng Đen nên hiện tại bộ lạc không cho phép tộc nhân đi vào trong đó săn thú.
Bộ lạc Sa Hà cuối cùng chọn ở lại nơi đây và đã sinh sống được mấy đời cho đến hiện tại. Bên trên vách hang còn có một số loài động vật, thực vật mà bộ lạc đã từng gặp. Những thứ gây nguy hiểm cho bộ lạc đều được tô lên màu đỏ, còn những sự vật, con người bình thường được vẽ màu đen, trắng hoặc vàng tươi.
Sau khi nghe xong câu chuyện và xem xét những bức tranh, Hoàng Bảo rất cảm thán: Trong thời đại chưa có chữ viết như hiện tại, những bức tranh trên vách hang và những câu chuyện truyền miệng này dùng để truyền đạt các kiến thức, kinh nghiệm, nhận biết các loài động thực vật và cách sinh hoạt cho đời sau thật là tốt a.
Đến buổi chiều thì người thanh niên tên Nanh b·ị t·hương hôm qua mới tỉnh lại. Khi Hoàng Bảo thay thuốc đắp trên v·ết t·hương đã không thấy chảy máu nữa. Giờ chỉ cần theo dõi thêm vài ngày, chăm chỉ giữ vệ sinh và thay thuốc cho v·ết t·hương không bị nhiễm trùng là được. Hắn còn dùng dây da treo cánh tay bị nẹp của Nanh lên cổ để tránh việc hắn cử động làm ảnh hưởng đến việc xương lành.
Hoàng Bảo cũng dọn số cỏ và da thú của hắn vào trong sống với Vu.
Cứ như vậy, một tuần sau đó Hoàng Bảo đều đi theo Vu học tập. Hắn được học cách dựa theo kinh nghiệm nhìn trời đất và động thực vật để dự đoán thời tiết; cũng học thêm được loài thực vật nào ăn được hoặc có độc cần tránh rồi đem so sánh đối chiếu với những loài hắn biết hiện đại. Với trình độ đại học và sự chăm chú học tập của mình, Hoàng Bảo học được rất nhanh.
Hoàng Bảo cũng đã tranh thủ thời gian phơi tốt số gừng già và đem trồng phần gừng tươi còn lại ngay khoảng đất nhỏ ngay bên cạnh hang.
Những ngày này Vu đối với Hoàng Bảo rất tốt, rất hiền từ và hòa ái chỉ dạy. Tên đệ tử Sơn kia cũng không vì vậy mà tỏ ra ghét bỏ hay xa cách, hắn tự hiểu mình không thể giỏi như Hoàng Bảo. Dù biết mình không thể trở thành Vu nhưng Sơn vẫn chăm chỉ học tập như cũ khiến Hoàng Bảo rất nể phục. Khi Sơn học khắc vẽ trên những tảng đá, Hoàng Bảo cảm thấy tên này rất có thiên phú nghệ thuật, chỉ là trong việc học thảo dược thì không tốt mà thôi.
Về trình độ vẽ của Hoàng Bảo thì thật không dám tự mình đánh giá, tế bào nghệ thuật của hắn thuộc phái trừu tượng, đến thứ mà hắn vẽ ra mà hắn còn nhìn không ra là đang vẽ cái gì cơ mà.
______
" Choang!..." Tiếng rơi vỡ của đồ vật vang lên một cách rõ ràng trong hang động, tất cả mọi người đồng thời dừng hoạt động, quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trên nền đá vụn có những mảnh gốm vỡ, đứng bên cạnh là một người phụ nữ. Chị ta bây giờ sắc mặt đá trắng bệch tràn đầy sợ hãi, chân tay run lên bần bật, thân thể dường như không thể đứng vững nữa, như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.