Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Châu Viễn Cổ

Chương 4: Đánh nhau không?




Chương 4: Đánh nhau không?

Hoàng Bảo nhìn mọi người, tự thấy cũng không cần mình phải tham gia bèn đi qua một bên lấy dây leo để làm giỏ chứa đựng, có thứ này thì mang đồ sẽ dễ dàng hơn.

Dây leo là thứ rừng không bao giờ thiếu, kéo giật vài cái là được cả bó. Chọn những dây dai chắc chắn xếp thành hình dấu sao chéo, sau đó lại dùng dây leo quấn theo vòng xen từ trong ra ngoài theo hình tròn làm đáy, đến khi thấy đủ kích thước thì thu lại đan thẳng lên. Đến giữa chừng còn dùng dây leo vòng qua lại lên trên làm quai mới tiếp tục làm thành giỏ. Sau đó đan quấn những đầu khung dư ra quanh thành là xong. Tuy là lần đầu tiên làm nên không tròn đẹp lắm, nhưng sử dụng đựng đồ không có vấn đề.

Khi Hoàng Bảo hoàn thành giỏ, mọi người đã thu hoạch xong và đều tụ tập xung quanh tò mò vây xem. Cảm thấy khá thú vị, họ cũng nhanh tay bứt dây leo làm theo. Năng lực học hỏi của những người này đều rất tốt, hắn chỉ cần hướng dẫn sơ qua lần nữa là rất nhanh làm được. Về độ khéo léo và tỉ mỉ thì nữ giới vẫn hơn hẳn, cùng là lần đầu làm nhưng thật lòng hắn không dám đem ra so sánh sản phẩm với nhau đâu.

" Sao mi biết làm hay vậy?" Người phụ nữ tên Khê vừa ngắm nghía giỏ mới, vừa tò mò hỏi Hoàng Bảo. Có những chiếc giỏ này khi đi ra ngoài hái lượm sẽ tiện hơn rất nhiều.

" Ta mới nghĩ ra nên làm thử thôi." Hoàng Bảo trả lời.

" Mi rất giỏi!" Khê khen.

Hoàng Bảo hơn ngại ngùng, hắn chỉ mô phỏng theo những video nghề truyền thống đã từng xem mà thôi. Nhân lúc mọi người đang hứng khởi, hắn cũng tranh thủ hướng dẫn thêm.

" Cái này gọi là giỏ. Còn có thể làm cái to hơn làm sọt để đựng đồ, cũng có thể thêm dây để đeo lên vai. Đi ra ngoài tiện hơn rất nhiều."

Nói xong hắn cũng tiếp tục bắt tay vào làm sọt và gùi cho mọi người xem. Thứ này đan cũng gần như giỏ, chỉ khác là để chắc chắn hơn nên làm trụ bằng que gỗ, còn dây leo vẫn quấn xen kẽ. Gùi thì được thêm mấy dây leo chắc chắn làm dây đeo.



Đến khi quay trở lại bộ lạc, người mang giỏ, người ôm sọt hay đeo gùi, bên trong chứa đầy trái Pa chín mọng, vẻ mặt ai nấy cũng đều hứng khởi.

" Chị Khê. Chị đi nhiều có biết cây tre cây trúc không. Là cây cao, thẳng mọc thành bụi, thân có từng đốt rỗng bên trong, lá mọc xòe ra như bàn tay, hình dài có đầu thuôn nhọn ấy." Hoàng Bảo hỏi Khê, cũng cố gắng diễn tả cho cô dễ hình dung.

Khê suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu :" Ta chưa thấy. Mi tìm nó làm gì?"

Hoàng Bảo hơi thất vọng :" À, mấy cây đó làm được rất nhiều thứ. Mấy cái giỏ, gùi sọt này mà làm từ cây đó vừa chắc lại vừa nhẹ, trông còn đẹp hơn nữa."

" Vậy à? Ta sẽ bảo mọi người xem ở đâu có thì mang về." Nghe vậy chị Khê cũng rất trông mong.

" Vậy thì tốt quá!" Hoàng Bảo cũng rất mong ai đó có thể tìm ra được. Tre trúc đều có rất nhiều ứng dụng đấy.

Đến tối khi quây quần bên bếp lửa, những chiến sĩ sau khi thấy gùi và giỏ đều rất ngạc nhiên. Họ khen Hoàng Bảo giỏi, có thể nghĩ ra đồ tốt như vậy, cổ vũ hắn cố gắng phát huy. Hoàng Bảo cũng chỉ cười cười cảm ơn mọi người.

Và thế là mấy cái gùi mới làm được trong hôm nay bị đội săn chiếm dụng hết. Có thứ này mang theo thì ngày mai đi săn có thể giải phóng hai tay cầm v·ũ k·hí rồi.

Sang ngày thứ ba, Hoàng Bảo vào sáng sớm vẫn theo thói quen tập luyện sau đó lại cùng mọi người đi hái lượm . Đoàn người hôm nay xuôi theo dòng sông tìm kiếm đồ ăn. Khu vực này cây gỗc thưa thớt, họ tách nhau ra tìm kiếmnhưng không dám cách nhau quá xa để giữ an toàn.



Một mảnh cây màu xanh tươi tốt ở phía trước hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Bảo, hắn chạy vội đến bên cạnh xem.

Cây có lá hình mác không có cuống, mọc so le trên thân. Ngắt thử vài chiếc lá vò nát, mùi thơm đặc trưng nhè nhẹ tỏa ra. Đúng là gừng rồi! Gừng hoang dã này phát triển rất tốt, thân cao đến hơn 2m.

Hoàng Bảo tâm trạng vui mừng tìm lấy một cục đá nhọn, tiến hành đào đất lấy củ.

Có vài người gần đó thấy hành động của hắn thì vội tiến lại ngăn cản.

" Thứ này khó ăn lắm. Ăn vào sẽ rất nóng, bụng đau, rất khó chịu." Miên chỉ vào cây gừng rồi nói với Hoàng Bảo.

" Cái này gọi là gừng, củ nó được dùng làm thảo dược và làm gia vị. Thứ này không thể ăn nhiều như thức ăn được đâu, mỗi lần chỉ được ăn một chút xíu thôi. Mọi người giúp ta đào với." Hoàng Bảo cười giải thích.

Gừng có vị cay, tính ấm, thường được sử dụng làm gia vị, kẹo, mứt và làm thuốc. Nó rất nhiều tác dụng như giải cảm lạnh, trị ngạt mũi, ho có đờm, ăn không tiêu, chân tay lạnh, khí huyết ngưng trệ, giải độc, kích thích tiêu hóa,... Tuy nhiên gừng không thể ăn quá nhiều, sẽ gây ra kích thích đường ruột gây đau bụng, đầy bụng, buồn nôn, tụt huyết áp…

" Mi biết thảo dược à? Vu dạy mi sao? Gia vị là gì?" Mọi người vẫn không hành động, đối với lời nói của Hoàng Bảo mọi người không tin tưởng lắm. Trong bộ lạc có mỗi Vu là biết thảo dược thôi. Lần trước có người ăn thứ này, bụng khó chịu cả một đêm, vừa nôn vừa t·iêu c·hảy, người toát đầy mồ hôi, may mắn là không c·hết, Vu cũng không cho bộ lạc ăn thứ này nữa mà.

" Gia vị là khi nấu đồ ăn chỉ bỏ một chút xíu cho có mùi thơm thôi. Còn ta biết thứ này là ta nằm mơ thấy Phạ dạy ta đó. Nấu gừng với nước uống khi bị lạnh người sẽ ấm lên." Động tác Hoàng Bảo dừng lại một chút, sau đó tiếp tục mỉm cười trả lời.



Nhìn thấy nghi ngờ của mọi người, Hoàng Bảo đành phải bịa chuyện là Phạ dạy để giải thích. Con người ở đây rất tin tưởng thần linh, nếu nói Vu dạy thì còn khó tin hơn vì hắn có phải đệ tử Vu đâu. Lỡ bọn họ đem chuyện này đi hỏi Vu thì hắn còn khó bề giải thích hơn nữa ấy.

Hơn nữa chuyện Hoàng Bảo xuyên việt đến nơi này không thể giải thích bằng khoa học. Vốn hắn đã tin tưởng có Thần Phật nên chuyện này hắn còn cho là ông trời không nỡ để hắn c·hết đi như vậy đấy.

Tuy là vẫn hơi nghi ngờ nhưng thứ này ăn cũng chưa c·hết người, lại nghe là do Phạ dạy, mọi người nhìn Hoàng Bảo với ánh mắt hâm mộ rồi cũng phụ giúp hắn đào gừng.

Nhiều người nhiều sức, cả mảnh gừng chẳng mấy chốc đã được đào lên toàn bộ. những cây gừng này sinh trưởng

đã lâu năm, củ vừa to vừa lớn. Một mảnh nhỏ mà thu được đầy 3 sọt.

Gừng rất dễ trồng nên Hoàng Bảo định đem về trồng ngay gần hang, khi nào cần sẽ có ngay, không cần phải đi xa tìm kiếm.

Vào bữa tối, khi Hoàng Bảo đang đang trò chuyện với Nu về thu hoạch ngày hôm nay thì hắn lại thấy nhóc Đeng nhìn mình chằm chằm.

Thấy hắn nhìn lại, Đeng liền tiến đến. "Eng! Đàn ông phải mạnh mẽ, bắt được thú, bảo vệ được bộ lạc! Mi quá yếu. " Đeng vừa trừng mắt với Hoàng Bảo vừa liếc trộm qua nhìn Nu.

Thấy hành động này của Đeng, Hoàng Bảo mới hiểu ra. Trong bộ lạc thì 14 tuổi đã được coi là trưởng thành, có thể tham gia săn thú, bảo vệ bộ lạc và cũng có thể chọn phụ nữ cho mình. Tuy nhiên do phụ nữ trong bộ lạc quá ít nên việc tranh giành là thường xảy ra. Những chiến binh mạnh mẽ nhất mới có được phụ nữ. Những người phụ nữ sẽ không có quyền lựa chọn, vì bọn họ không mạnh mẽ bằng đàn ông, không thể đi săn thú và bảo vệ bộ lạc được.

Tên nhóc Đeng này có vẻ thích Nu, thấy Nu thân thiết với tên yếu đuối như Hoàng Bảo nên cảm thấy khó chịu.

" Đánh nhau không?" Dù không có ý kia với Nu nhưng bị một thằng nhóc cứ nhìn chằm chằm soi mói cũng chẳng mấy dễ chịu. Với những tên nhóc thế này, nắm đấm mạnh mới là đạo lý, dù sao hắn cũng không sợ không trị được.

Đeng hơi bất ngờ khi Hoàng Bảo nhát gan lại dám thách đấu với nhóc, nhóc đã từng tự mình săn được thú còn Hoàng Bảo chẳng săn được gì, lại còn b·ị t·hương, đến giờ còn chưa được đi săn lại đâu đấy.