Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Châu Viễn Cổ

Chương 28: Bộ lạc Lá Đỏ




Chương 28: Bộ lạc Lá Đỏ

" Bọn ta có thể ở gần đây được không? Sáng mai bọn ta sẽ rời đi." Thạch hỏi.

" Cũng được. Khu vực này cũng khá an toàn đấy." Thứ gật đầu, chỉ cần không tiến vào bộ lạc thì chẳng sao cả. Vào ban đêm, hắn phái ra vài người để ý bọn họ là được.

" Vậy cảm ơn nhé!" Thạch cười, sau đó ra hiệu cho đội ngũ tiến về một cái cây lớn ở bên rìa bộ lạc Lá Đỏ.

Thứ nhìn theo đám người Thạch một lát, rồi ra hiệu mọi người cứ tiếp tục công việc của mình, còn hắn ta cùng nhóm người mới đến quay trở vào trong bộ lạc.

Đám người Thứ đi đến giữa một ngọn núi gần đó, rồi nhanh chóng mất hút vào đằng sau một mỏm đá, không còn thấy hình dáng. Nếu như không để ý, người ta sẽ nghĩ rằng bọn họ đã tiến vào trong hang động, nhưng sự thật thì không phải, đó chỉ là một lối vào của bộ lạc Lá Đỏ mà thôi.

Khu vực mà đội ngũ Hoàng Bảo ở lại chỉ là một phần địa phận của bộ lạc Lá Đỏ, nơi người trong bộ lạc sinh hoạt, lấy nước. Nơi ở của bọn họ không sống ở đây mà ở tận bên kia sườn núi, ngay cả khu vực săn thú của bọn họ cũng là ở bên đó.

Chỗ mà đám người của Thứ tiến vào là một khe núi đá hẹp được hình thành tự nhiên, rộng khoảng chừng 3 m, có hai bên vách núi dựng đứng. Nó khuất sau những tảng đá lớn và dây leo chằng chịt. Do đó nếu không để ý kỹ, sẽ chẳng có ai biết nơi này còn có một khe núi như vậy.

Khe núi này là con đường duy nhất để tiến vào bộ lạc Lá Đỏ từ bờ sông. Nếu không đi qua con đường này, người khác mà muốn tiến vào bộ lạc Lá Đỏ thì chỉ có cách là trèo qua vách núi cao, hoặc đi vòng vèo theo những dãy núi dài với khoảng cách rất rất xa.

Chẳng qua bao lâu, đám người của Thứ đã đi hết con đường, tiến vào trong bộ lạc. Thứ không cùng với những người khác đi đến nơi tụ tập của bộ lạc ngay, mà hắn tiến về phía triền núi, để đi đến hang đá.



Bộ lạc Lá Đỏ có nhân số gấp đôi bộ lạc Sa Hà, khoảng hơn 200 người. Do nhân số đông đúc, hang động chật hẹp, nên chỉ có vào mùa đông là họ có thể cố gắng chen chúc trong hang động tránh rét, còn vào những mùa còn lại, bọn họ phải dựng lều ở bên ngoài vì không đủ chỗ ở.

Những túp lều này rất nhỏ và đơn sơ, được cột một cách tạm bợ từ những cây gỗ dài, da thú và cỏ khô. Do không quá chắc chắn, chúng được dựng lên ngay dưới những cây lá đỏ có tán rộng, để che bớt đi phần nào mưa gió bên ngoài.

Thứ vừa leo lên triền núi vừa bắt đầu sắp xếp các thông tin mình nhận được khi gặp Thạch, hắn cần báo cáo cho Vu và thủ lĩnh về nhóm người của bộ lạc Sa Hà. Vu và thủ lĩnh đều là những người có địa vị cao, nên họ đều được sống trong hang động chắc chắn, không phải sống trong lều tranh lụp sụp như những người khác. Vẫn chưa nướng thức ăn nên thủ lĩnh vẫn ngồi ở ngay cửa hang.

" Thủ lĩnh! Ta có chuyện cần báo." Thứ dứng dưới một bậc đá, cúi người chào, tầm mắt hắn bất ngờ vừa đúng ngang tầm với vật ngay giữa hai chân gã thủ lĩnh.

Nhìn thấy vật đó, ánh mắt Thứ lóe lên một chút hâm mộ. Phải biết rằng, giữa đám chiến sĩ trong bộ lạc, bọn họ ganh đua nhau không chỉ là sức mạnh, khả năng săn bắt con mồi mà còn so cả kích cỡ cái kia. Sức mạnh mà khả năng săn bắt con mồi mang đến nhiều thức ăn và địa vị cao cho một người, còn cái kia thì có lợi trong việc tranh giành giống cái với những người khác. Nếu như hai người giống nhau về sức mạnh và địa vị thì dĩ nhiên, người được phụ nữ lựa chọn theo người nào sẽ dựa theo thứ khác rồi.

Gã thủ lĩnh thấy Thứ cũng chẳng buồn ngẩng đầu, mở miệng hỏi cụt lủn :" Chuyện gì?"

Thủ lĩnh bộ lạc Lá Đỏ là một người đàn ông to lớn, da ngăm đen, trên đầu đội một dây cỏ cài một cái lông vũ có màu đỏ. Hắn ta đang ngồi lau v·ũ k·hí ngay trước của hang, hai chân hắn ta còn mở rộng ra, mặc kệ dưới lớp da thú quấn quanh hông chẳng có gì che chắn cả. Mà thực ra, họ quấn váy da chủ yếu để che đi bộ vị yếu hại thôi, chứ chẳng có người nào để ý vấn đề hở hay không hở cả.

Những suy nghĩ của Thứ vừa rồi cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Hắn ta nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, bắt đầu báo cáo, tiện thể nói thêm những suy đoán của mình với thủ lĩnh:



" Đội ngũ của bộ lạc Sa Hà đi ngang qua đây, bọn họ có 10 người, do Thạch dẫn đầu. Thạch là cái gã trông rất khỏe mạnh hay đi sau thủ lĩnh Sa Hà trong các vụ trao đổi ấy ạ. Bọn họ nói là bọn họ đi đổi muối với bộ lạc Diêm Sơn, còn nói Vu của họ dùng muối chữa bệnh. Mà ta thì không tin họ cho lắm. Còn một thời gian dài nữa mới đến trao đổi mà họ đã hết muối rồi. Mà bọn họ còn có cả da thú quấn cả thân trên và cổ tay cổ chân cơ. Nếu nói do đi xa thì trước đây cũng đâu thấy họ làm vậy? Rồi bọn họ còn mang theo thứ gì đó trên lưng nữa, trông có vẻ là làm từ cây ghép lại. Trên đó có da thú và lá cây che chắn rất kỹ nên ta chẳng biết là thứ gì bên trong. Ta nghĩ là bộ lạc Sa Hà đã tốt hơn rồi, nên họ mới có thể cần muối và dư thừa da thú như vậy. Chúng ta có cần làm gì không?"

Thủ lĩnh bộ lạc Lá Đỏ nghe vậy, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, gõ gõ ngón tay lên v·ũ k·hí, nhíu mày: " Có chuyện này sao? Trước hết mi cứ cho vài người theo dõi bọn họ cho ta xem có thứ gì hay ho không." Sau đó như nhớ ra điều gì, hắn ta nhếch mép cười :" Một bộ lạc như Sa Hà mà có thứ gì tốt được chứ nhỉ? Nếu chỉ là may mắn săn được nhiều thịt thì chẳng cần phải để ý đến họ đâu. Bọn họ nếu có thứ tốt đã không phải sống ở xa xôi nghèo đói như vậy. Mà nếu bọn họ không ở xa như vậy, thì bộ lạc Sa Hà có lẽ đã không còn rồi. Ha ha."

Thứ cười hùa theo: " Phải. Thủ lĩnh nói đúng. Bọn họ có thể có thứ tốt gì chứ!"

"Được rồi. Mi đi cho mấy người coi chừng bọn họ đi." Gã thủ lĩnh cười đủ, phất phất tay duổi người, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi thực hiện công việc tối cao hàng ngày của hắn - phân phối đồ ăn cho từng người.

Thứ đáp một tiếng, cúi chào thủ lĩnh, sau đó mới quay người rời đi làm theo phân phó.

Nhìn theo bóng lưng Thứ rời đi, gã thủ lĩnh quay người đi xuống khu giữa bộ lạc, miệng cười cười lẩm bẩm :" Cầu nguyện bọn mi không có gì tốt khiến ta hứng thú đi, nếu không, dù có xa như vậy, bộ lạc mi cũng c·hết chắc."

Ở quanh đống lửa dưới gốc cây rìa ngoài bộ lạc Lá Đỏ, đám người Hoàng Bảo vừa nướng thịt vừa nói chuyện phiếm.

" Tên Thứ này thật keo kiệt, thế mà bọn họ không cho chúng ta vào trú một đêm được cơ. Hừ. Làm như bọn họ có thứ gì tốt lắm ấy. Mà chúng ta có 10 người thôi mà, bọn chúng cứ làm như chúng ta chỉ với từng này mà xử được bọn họ ấy." Mãnh lên tiếng oán trách.

" Ha ha. Bọn họ sợ chúng ta ăn thịt của họ thì có ấy. Hơn nữa mi nghĩ sao bọn họ dám để chúng ta đi vào qua đêm chứ. 10 người không đủ đánh với bọn họ nhưng gây rối thì vẫn được đấy." Lực cười trả lời.

" Không vào cũng tốt mà, chúng ta mang theo rất nhiều thứ, nếu vào trong, bọn họ đánh chúng ta, lục đồ chúng ta thì làm sao chúng ta chạy được chứ." Dũng lên tiếng.



" Được rồi. Ta nghe nói chưa ai được tiến vào trong bộ lạc họ đâu. Bây giờ thì đừng có nói nhiều, hành động cẩn thận một chút, có thể họ sẽ cho người để ý chúng ta đấy." Thạch cảnh cáo, bọn họ vẫn đang ở địa phận của bộ lạc khác mà.

Thực ra thì bọn họ vốn định nghỉ qua đêm sau khi vượt qua bộ lạc Lá Đỏ cơ. Nhưng những cơn mưa đã làm sai mất thời gian dự tính, nên giờ họ chỉ có thể chịu đựng vậy. Được một cái là khu vực xung quanh của các bộ lạc thì sẽ an toàn hơn so với những nơi khác.

Đội ngũ Hoàng Bảo nhanh chóng ăn xong bữa tối rồi tiếp tục như những ngày trước, leo lên cây, chia từng đội thay nhau nghỉ ngơi.

_______

Lời của tác giả:

Chào mọi người!

Hiện tại gần tết công việc của ta hơi bận rộn, mấy ngày nay ta còn bệnh nên ta không thể nói trước được lịch ra chương được ý.

Để tiện theo dõi truyện thì mọi người ấn lưu, nhận thông báo ra chương giùm ta nha. Thời gian này ta vẫn sẽ tranh thủ ra chương khi rảnh ạ ^^

Còn một điều nữa là rất cảm ơn mọi người đã góp ý cho truyện nha, ta sẽ đọc hết các cmt góp ý nhưng từ bây giờ ta sẽ không trả lời cho các cmt nói về tình tiết truyện tương lai nhé. Vì nếu ta giải thích tình tiết của tương lai thì thành spoil mất rồi >.< thế thì lại mất hay ý.

Rất chân thành cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện của ta nha ^^