Chương 2: Nơi này không phải trái đất?
Người ở đây rất tự nhiên, chỉ dùng một tấm da thú hoặc lá che dưới hông, thân trên để trần, thậm chí con nít và người già còn ở t·rần t·ruồng luôn cơ.
Hoàng Bảo hít sâu một hơi, bây giờ hắn đã đến đây rồi. Con người ở đây đều như vậy cả, hắn cần phải thích ứng, cũng không thể mãi xoắn xuýt ngại ngùng được.
"Nu! Nước, đồ ăn. Ta đói!" Hắn quay qua nói với Nu. Bụng hắn còn phối hợp kêu "ọc ọc " hai tiếng để biểu thị.
Nu nghe vậy liền chạy về một phía trong hang, sau đó đưa vào tay hắn một gáo nước cùng vài trái cây màu đỏ trông như trái táo nhỏ." Đây! Mi ăn đi! "
"Cảm ơn." Hoàng Bảo hơi mím môi nhìn thứ trên tay mình rồi ngồi xuống ngay cửa hang. Hắn cảm thấy mình sắp c·hết khát rồi. Dòng nước khiến cổ họng hắn dịu lại. Trái cây thì rất ngon, chua chua ngọt ngọt lại mang theo vị chát nhè nhẹ.
Ăn hết chỗ đồ ăn Hoàng Bảo cũng chỉ mới lấp được non nửa dạ này. Xoa xoa bụng vài cái, hắn thầm nhủ: "Không đói bụng là tốt rồi."
Hoàng Bảo cũng đã phát hiện ra, ngôn ngữ ở đây không giống với ngôn ngữ của hắn. Cũng may là nhờ có ký ức của Eng nên việc giao tiếp không thành vấn đề.
Giờ này cũng đã tầm buổi chiều, xung quanh ai cũng đang có công việc của mình. Nu ngay sau khi lấy thức ăn cho hắn xong, thấy hắn không có việc gì nữa cũng đã quay đi làm việc tiếp.
Hoàng Bảo không biết mình nên làm gì trước tiên nên đành men theo sườn dốc đi về phía sông. Dòng sông cách bộ lạc không xa, chỉ tầm 1km nên đi một chút là đến.
Tuyết tan đã được một thời gian, cây cỏ khắp nơi đều ngập tràn màu xanh non tươi mới. Tiếng chim hót thi thoảng truyền đến cùng với làn gió trong lành tươi mát mang theo mùi cỏ dại làm tâm trạng hắn nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Ngay bên bờ sông là một bãi đã lớn, đây là nơi bộ lạc sinh hoạt. Hiện tại có một vài người đang ngồi mài đồ ngay bên bờ. Hoàng Bảo tò mò đi đến bên cạnh xem. Họ đang mài dao đá, bên cạnh còn có rìu đá, dao xương đã được mài trơn bóng loáng.
Bọn họ làm rất cẩn thận và tỉ mỉ. Mài vỏ sò, xương cứng và đá cuội từng chút từng chút một cho đến khi sắc bén mới hài lòng hoàn thành.
Dao từ đá và vỏ sò trong bộ lạc rất phổ biến vì rất dễ tìm, còn dao sừng, dao xương chỉ có những người có địa vị cao trong bộ lạc mới được sử dụng. Nó không dễ kiếm. Không phải cái sừng hay mảnh xương nào cũng có thể làm dao được.
Chỉ xem qua một chút, Hoàng Bảo đi đến nơi nước nông lặng nước, ngồi trên tảng đá nhìn xuống, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo mới của mình: đầu tóc bù xù bết lại, mặt mày gầy guộc lem luốc, làn da rám nắng, sống mũi cao thẳng,.... Xét tổng thể mà nói cũng không tồi, chỉ là trên trán có một khối xanh tím hơi rỉ máu cùng với đôi mắt còn sưng đỏ khiến hắn trông có vẻ rất thảm.
Tháo váy da lội xuống nước, Hoàng Bảo có cảm giác thật lâu lắm rồi không tắm rửa, khắp người đều là mồ hôi cùng với mùi khó ngửi, cảm giác thật nhớp nháp. Thậm chí hắn còn thấy nước xung quanh trở nên đục ngầu, lúc hắn ngụp lặn xuống nước còn thấy trên mặt nước nổi lên vài con bọ đen đen trắng trắng.
"..."
Câm nín tự mình kỳ cọ một hồi lâu, Hoàng Bảo có cảm giác như mình nhẹ hẳn đi mấy cân. Chỉ có mái tóc là hắn không tài nào làm sạch được, chắc do tâm lý, hắn vẫn cảm thấy như những con chấy, rận bò qua bò lại chen chúc bên trong.
Giặt qua tấm da thú với nước rồi quấn lại lên người. Mặc cho nước còn nhỏ từng giọt, Hoàng Bảo đi đến gần một ông già gầy trông đầy vẻ khắc khổ, hắn muốn mượn dao cắt phăng bộ tóc này đi.
" Đô, ông cho ta mượn con dao."
" Làm gì? " Đô hỏi hắn nhưng có vẻ không quan tâm câu trả lời lắm, cười cười đưa con dao đá bên cạnh cho hắn.
" Cảm ơn. Ta cắt tóc. "
" Cần ta giúp không? " Ông Đô hứng khỏi nhìn sang.
Người ở đây cũng rất nhiệt tình a. Hoàng Bảo nhìn qua con dao đá một cái rồi gật đầu. Mấy thứ dụng cụ này hắn không chắc mình có thể dùng tốt, có kéo hay dao cạo thì tốt rồi.
" Ông cắt ngắn hết cho ta, cạo luôn càng tốt."
"Tốt. " Trong bộ lạc mọi người đôi khi bị bọ cắn ngứa quá cũng thường cắt bớt mớ tóc đi nên ông Đô cũng hiểu ý định của Hoàng Bảo.
Quá trình cắt tóc thật sự không còn lời nào để nói. Lão Đô này vừa đè đầu hắn vừa ra sức dùng dao "cưa" tóc khiến Hoàng Bảo có cảm giác mình đang bị vặt lông chứ không phải đang cắt tóc nữa.
Sau một hồi như vật lộn thì mái tóc mới cũng hoàn thành. Trông nó nham nhở như chó gặm nhưng nhìn có tinh thần và nhẹ nhàng hơn hẳn. Chỉ là….ừm… da đầu rất đau a. Hèn chi có nhiều người thà bị ngứa chứ không chịu cắt bớt đi.
" Cảm ơn. " Dù sao thì cũng nhờ người ta giúp đỡ, Hoàng Bảo vẫn khách sáo cảm ơn ông Đô.
Lão ta cười cười lộ ra hàm răng vàng thiếu mất hai cái, tỏ vẻ không có gì rồi tiếp tục công việc của mình.
+++
Thu hoạch của ngày hôm nay rất tốt, có lẽ nhờ bây giờ đang là mùa xuân nên có nhiều con mồi hơn. May mắn đội săn cũng không gặp phải dã thú nguy hiểm nên cũng không ai m·ất m·ạng, chỉ có hai người b·ị t·hương lúc chiến đấu, nhưng cũng không nghiêm trọng.
Bộ lạc chỉ để lại một vài con đủ làm thức ăn cho buổi tối, còn những con mồi sống sót lại đều được thả xuống một cái hố để dành. Bọn họ chưa có khái niệm chăn nuôi, chỉ lấy chút cỏ cho bọn chúng duy trì. Những con vật này đều b·ị t·hương, có chăm sóc cũng không sống được bao lâu. Nếu có thể nuôi được chúng thì bộ lạc không lo thiếu thức ăn rồi.
Hoàng Bảo nhìn thấy vài loại động vật rất lạ lẫm trong đống con mồi ấy: một con có đầu lợn, thân dê, đuôi thỏ; hai con có hình thể giống đà điểu nhưng không có cánh, không có lông vũ mà lại có lông mao cùng một con chồn có 3 đuôi,….
" Kia là con gì vậy?" Hoàng Bảo giật mình, những động vật đó giống như bị biến dị vậy. Hắn túm lấy thằng nhóc tên Thanh ở gần đó rồi chỉ vào mấy con thú lạ lẫm đó.
" Con Sí, con Lử, con Po. " Nhóc Thanh nhìn Hoàng Bảo với ánh mắt như nhìn một thằng đần, đã lớn thế này mà còn không biết tên động vật, nhóc 7 tuổi mà biết rất nhiều đấy!
" Con Sí, con Lử và con Po đều như vậy sao?" Hoàng Bảo hỏi thêm.
" Đúng vậy!" Nhóc nói xong cũng chẳng để ý Hoàng Bảo nữa, quay đi. Tên này ngốc quá làm sao thành chiến sĩ được chứ.
Hoàng Bảo hơi ngớ ra. Đây là hắn đang bị một thằng nhóc dã nhân khinh bỉ sao? Vậy mà hắn lại bị một thằng nhóc tiền sử khinh bỉ cơ đấy! Nhưng mà hắn cũng không biết thật mà. Ký ức của Eng trong thân thể không nhiều, chỉ nhớ được một số chuyện, còn lại đều rất mơ hồ nên Hoàng Bảo cũng không rõ ràng.
Nếu con nào cũng như vậy thì chắc không phải là bị biến dị. Nhưng thời tiền sử có những loài vật này sao? Hay là...nơi này đã không phải Trái đất của hắn rồi?
+++
Những con mồi làm thức ăn cho ngày hôm này được gom lại ngay cửa hang. Vài người giữ lấy con mồi rồi một người đàn ông thân hình vạm vỡ trông khá hung dữ dùng rìu đá dùng sức chém đứt cổ. Máu tươi chảy ra được một người khác dùng một chiếc chậu đá lớn hứng lấy.
Tình cảnh máu me như vậy nhưng không khiến ai hoảng sợ. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm một cách khát vọng, thậm chí hắn còn nghe tiếng nuốt nước miếng.
Máu thú chỉ được chia cho những chiến binh bộ lạc. Nó bổ sung thể lực và cung cấp muối rất tốt.
Lấy máu hết toàn bộ con mồi xong, một dã nhân có hình thể to lớn đi lên dùng một chén đất nung múc lấy máu. Bộ dạng hắn khá dữ tợn, trên người có vài vết sẹo ngang dọc, cổ đeo một chuỗi nanh thú. Đó là thủ lĩnh Tranh của bộ lạc.
Sau khi đem máu cho Vu và thủ lĩnh cũng đã uống xong, những người khác mới dám tiến lên chia nhau cùng uống.