Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Việt Châu Viễn Cổ

Chương 10: Tiến vào rừng




Chương 10: Tiến vào rừng

Dụng cụ quá thô sơ nên đến tối công việc mới hoàn thành xong. Cũng may hôm nay trời nắng to, tuy hơi nóng nực nhưng mọi việc tiến hành rất thuận lợi.

Sau khi cẩn thận xếp đồ gốm vào lò và gia cố lại các khe hở, Hoàng Bảo cảm thấy hơi hồi hộp.

Quá trình đốt lò rất tốn thời gian. Đầu tiên lò được đốt nhỏ lửa trong vòng khoảng 2 giờ để sấy lò và các sản phẩm. Tiếp đó mới là nung. Nhiên liệu củi và cỏ khô nối tiếp được đút vào lò, giữ lửa c·háy l·ớn đến khi trời sáng mới dừng lại. Cuối cùng là đóng cửa lò lại để ủ và hạ nhiệt tự nhiên.

Đến chiều tối ngày hôm sau lò mới nguội.

Sau khi kiểm tra thử nhiệt độ lò, Hoàng Bảo thông báo có thể lấy đồ ra. Mọi người vừa hồi hộp vừa hưng phấn lại tò mò đứng xung quanh. Cả ngày nay họ làm việc mà tâm hồn cứ nhớ mong số gốm này thôi đấy.

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, từng món đồ được lấy ra. Có vài món bị nứt vỡ, còn lại thì may mắn thành công ra sản phẩm. Tỉ lệ thành công đạt 60%. Những vật dụng này chế tác thô sơ, chẳng có một chút tinh mỹ nào nhưng cũng đủ khiến mọi người rất vui mừng. Từ nay họ vừa có đồ gốm dùng, lại có thể dùng chúng đi bộ lạc khác đổi thức ăn nữa đấy.

Sau khi kiểm kê lại, bộ lạc Sa Hà thu được 1 nồi lớn, một nồi nhỏ, 2 lu nước, 17 cái chén, 20 cái muỗng lớn. Ngoài ra còn có 1 cái lu, 1 nồi lớn và một số chén bị nứt nhỏ vẫn có thể dùng để đựng đồ khô. Hoàng Bảo rất vui mừng vì mình có thể hoàn thành tốt công việc, cái nồi lớn của hắn cũng thành công khiến hắn tủm tỉm cười mãi không thôi.



" Hoàng Bảo, tốt, tốt lắm! " Vu mắt rưng rưng vỗ vỗ vai Hoàng Bảo, vui mừng chẳng nói nên lời. Rồi cũng không đợi Hoàng Bảo đáp lại, Vu quay về phía ngoài tay run run nâng lên cái lu gốm và quỳ xuống tạ ơn trời đất. Các tộc nhân bộ lạc thấy vậy cũng quỳ xuống theo, tạ ơn Phạ đã ban cho họ những đồ tốt đẹp này.

Hoàng Bảo cũng quỳ xuống theo đám người, nhưng hắn không không như bọn họ, hắn cảm tạ trời đã cho hắn được tiếp tục sống và cầu nguyện cho người thân của hắn ở hiện đại. Ừm. Hắn thực sự có đôi chút nhớ nhà rồi….

Do làm được đồ gốm nên Vu quyết định cho mọi người ăn mừng. Nồi lớn được bắc lên bếp, món canh thịt nấu rau dại cùng gừng được đem ra để khoản đãi. Vu còn hào phóng cho muối nhiều hơn ngày thường. Mọi người đều ăn rất nhiệt tình. Quanh năm bọn họ đều ăn đồ nướng, có được mấy khi được ăn đồ nấu đâu.

Rau dại tươi mới, thịt dã thú mang theo mùi thơm của gừng, dù chỉ có muối làm gia vị nhưng Hoàng Bảo ăn rất thỏa mãn. Trước kia hắn chỉ cần ăn cơm với rau, chẳng nhất thiết phải có thịt mà từ khi đến đây hắn chưa được ăn bữa rau xanh nào, thức ăn chính chủ yếu là thịt kèm theo chút rễ cây và quả dại mà thôi. Hoàng Bảo đã từng nghĩ nếu không có chút rễ cùng quả này, bờ mông của hắn có thể nở ra hoa đỏ luôn rồi ấy chứ.

Sau khi ăn xong mọi người vẫn rất hưng phấn. Họ lấy gậy gỗ gõ vào đá, vỗ tay, hú hét sau đó cùng nhau nhảy múa bên đống lửa,... Khung cảnh này thật ấm áp, vui vẻ.

Vài ngày tiếp theo bộ lạc Sa Hà vẫn tiếp tục làm đồ gốm. Sau vài mẻ gốm hoàn thành, các tộc nhân đã có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc nặn gốm và điều chỉnh thời gian đốt lò. Hoàng Bảo sau khi cùng lão Đô mài đá thảo luận và thực hiện thì cũng cho ra bàn xoay gốm phiên bản thô sơ, nâng cao sự đồng đều về thành của các sản phẩm tạo ra.

Các vật dụng gốm có thể nghĩ ra lần lượt được tạo thành: nồi, chảo, chậu, tô, chén, đĩa, vại, bình,... Các vật dụng càng ngày càng đầy đủ. Cũng nhờ vậy Hoàng Bảo hàng ngày đều có thể ăn đủ loại rau dại thỏa mãn nỗi lòng.



_____

Hôm nay Hoàng Bảo đi theo đội săn thú vào rừng. Sau việc làm gốm, hoạt động của hắn khá tự do, giờ hắn cũng không cần ngày nào cũng phải đến chỗ Vu nữa. Thực ra Vu cảm thấy không còn gì để chỉ dạy hắn nữa, việc luyện khắc đá và nhảy múa gì đó Hoàng Bảo bó tay rồi, Vu cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ nói hắn cố gắng học thôi.

Từ khi xuyên qua đến đây, trừ bỏ hôm đầu tiên thì sáng sớm nào Hoàng Bảo cũng đều đặn tự mình huấn luyện và tập võ. Cùng với việc trở thành đệ tử Vu, có địa vị cao hơn thì thức ăn mà hắn được phân cũng nhiều hơn. Mới trải qua mới hơn nửa tháng mà thể lực của hắn đã tăng lên rõ rệt.

Mục đích đi rừng của Hoàng Bảo hôm nay là tìm kiếm thêm các thực vật có thể ăn được mà bộ lạc chưa biết, nếu tìm được nguồn tinh bột làm đồ ăn chính là tốt nhất. Người nguyên thủy chỉ có thể dựa vào dấu vết có động vật ăn hoặc tự mình ăn thử để biết loại đó có độc hay không nên số lượng thực vật bọn họ biết rất hữu hạn, thậm chí trong quá trình thử đó đã có không ít người bị m·ất m·ạng. Hoàng Bảo cũng nhờ đội săn và đội hái lượm chú ý nhưng ngôn ngữ quá hạn chế, không thể diễn tả được rõ ràng. Hơn nữa có rất nhiều loài cây, hắn đâu thể miêu tả hết ra được, nên chỉ có thể miêu tả một số loại hay gặp để bọn họ gặp phải thì có thể đem về. Tình hình không khả quan cho lắm.

" Hoàng Bảo, mi đâu cần đi săn?" Tên nhóc Đeng sau v·ụ đ·ánh n·hau đã không còn gây hấn gì với Hoàng Bảo nữa, những việc trải qua gần đây cũng khiến hắn nể phục. Chỉ là đệ tử của Vu có địa vị cao, không phải đi săn thú, do vậy Đeng rất thắc mắc, cuối cùng vẫn là tiến đến hỏi.

"À, ta muốn tìm thêm đồ ăn." Hoàng Bảo cười cười trả lời, hắn cũng không có ý kiến gì với cậu nhóc này cả.

" Phạ dạy mi biết à? Ôi ta cũng muốn gặp Phạ. Sao Phạ không dạy ta nhỉ?" Tên thanh niên tên Mãnh nghe được, vẻ mặt hớn hở tiến đến tham gia vào câu chuyện.



" Vì mi nói nhiều quá đấy!" Đeng trả lời.

" Nói nhiều không tốt à? Ta nói nhiều có thể dạy cho mọi người hết luôn. Tên Eng...à Hoàng Bảo nói ít quá." Mãnh phản bác.

"Bốp!" Vừa dứt câu thì Mãnh đã bị Dũng, anh trai của hắn đập vào sau gáy một nhát. " Mi nói cẩn thận." Dũng lên tiếng mắt hơi liếc qua Hoàng Bảo.

Hoàng Bảo thấy vậy cũng hiểu, Dũng sợ Mãnh ăn nói lung tung làm hắn không vui, hắn quay sang cười rồi nói :" Nói nhiều rất tốt, làm cho mọi người vui vẻ mà." Hoàng Bảo cũng biết hiện tại mình chưa hoàn toàn dung nhập với cuộc sống này, hắn chấp nhận và thích nghi, đồng cảm với những người này nhưng chung quy thời gian chưa đủ, do vâyh sự biểu hiện của hắn khiến nhiều người vẫn còn có chút xíu khoảng cách.

"Thấy chưa, Hoàng Bảo cũng đồng ý kìa…" Mãnh nghe xong vui vẻ chen lời, mặt cười tươi rói gật gù đồng ý với lời Hoàng Bảo.

" Được rồi, mi im đi! Vào rừng kìa!" Dũng cắt lời. Thằng em hắn cái gì cũng tốt, chỉ là nói hơi nhiều, cứ mở nút ra là miệng lải nhải không ngừng được.

Ngược theo dòng sông về phía thượng du là địa bàn săn thú của bộ lạc. Ở đây thực vật, động vật đều rất phong phú. Từ lúc bước vào rừng thì đội săn phải trở nên cẩn trọng hơn rất nhiều. Nơi đây cây cối rậm rạp, biết đâu bất ngờ có con thú nào nhân lúc bọn họ không phòng bị mà t·ấn c·ông thì sao. Hơn nữa chuyện đó cũng đã từng xảy ra.

Người trong bộ lạc bình thường chỉ săn những con thú ăn cỏ nhỏ và vừa như thỏ, Sí, Lử, Po, chuột, ....Còn mấy động vật lớn hung dữ bọn họ tránh được thì tránh chứ không chủ động săn g·iết vì mỗi lần gặp phải chúng, bọn họ đều tổn thất đi vài người, cũng b·ị t·hương không ít.

Đi theo sau đoàn người, Hoàng Bảo vừa mang tâm thế cảnh giác vừa đưa mắt quan sát các thực vật xung quanh. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ truyền đến tiếng đạp lên cỏ đất và loáng thoáng vài tiếng chim kêu.

Đi hơn nửa buổi đột nhiên Tranh ngừng lại, giơ tay ra hiệu cho mọi người phía sau.