Viễn Yên Vạn Sủng

Chương 29




Nhược Yên sững sờ nhìn người đang đi tới, bất giác gọi hai tiếng.

"Sư phụ?"

"Lâu rồi không gặp, cứ tưởng ngươi quên lão già này rồi chứ."

"Không có a."

Nhược yên vừa đỡ Lục Viễn vừa đứng lên, hắn ngó qua nhìn nàng rồi lại ngó đến người kia, trên đầu đặt nhiều dấu chấm hỏi.

"Nhưng hai người làm gì ở dây vậy? Sư phụ, dáng vẻ này của người là thế nào?"

Nhược Yên vừa hỏi vừa nhìn Khắc Phúc, dáng vẻ này của sư phụ nàng nhìn qua có chút... chật vật nha.

"Hừ, tên tiểu tử này cũng khá lắm."

Khắc Phúc phủi phủi bụi dính trên người, tán thưởng Lục Viễn. Nếu nói mạnh so với bọn họ hắn không là gì cả, nhưng hắn dùng hết sức lực cùng ý muốn vì Nhược Yên cũng thật đáng khen, không phải đồ vô năng.

Khắc Phúc vừa nói dứt câu thì ba người theo sau Nhược Yên cũng đi tới, bọn họ nhận ra ông liền không khỏi bàng hoàng.

Tình hình này là thế nào đây?

Khắc Phúc là sư phụ của Nhược Yên, đã rất lâu rồi bọn họ không nhìn thấy ông xuất hiện.

"Đừng nói là... chuyện ngày hôm đó là người nói với Ngải Ôn Vy?"

Nhược Yên hỏi nhưng trong lòng đã khẳng định hết mười phần, Khắc Phúc cười không nói, quay người nhìn thấy Vũ Truân thì có hơi sững sờ, chính ông không ngờ được hắn lại còn sống mà chạy tới đây.

"Tên tiểu tử này còn sống?"

Ông vội đi tới đánh đánh lên bả vai hắn ta như đang xác minh người có phải thật hay không.

"Hắn vừa bị tiểu thư đánh đến sắp không đi nổi, nếu người còn muốn đánh nữa..." Thạc Ý nói. Lục Viễn ngơ ngác nhìn bọn họ trò truyện với nhau, thương tích trên người khiến hắn phải nhờ Nhược Yên đỡ lấy.

"Vậy người đây là sư phụ của Yên Nhi?"

"Đúng vậy." Hắc Thượng đáp lại.

"Sư phụ lại bày ra trò này để làm gì vậy chứ? còn đánh đến thương tích đầy mình thế này." Nhược Yên trầm giọng nói.

"Sao đây? Muốn lấy được đồ nhi của ta không phải đơn giản, mà Tiểu Yên nhà ngươi xót hắn à? Lão tử vì ngươi mới cất công làm như vậy."

"Ngươi thì con còn biết mà lo liệu, nhưng phụ hoàng của hắn, sắp tới còn phải thuyết phục..."

"Lo gì chứ, Lục Nhân Tư là bằng hữu của ta, chuyện này ta cũng nhờ hắn giúp một tay."

Mọi người đồng loạt trợn mắt, hóa ra bọn họ suy tính đủ chuyện như vậy, tất cả lại do sư phụ của Nhược Yên bày ra.

Lục Viễn không khỏi cảm thấy may mắn, đánh xong như vậy... là qua được cửa của sư phụ nàng rồi sao?

"Ngươi đấy, sau này đừng liều mạng như vậy, Tiểu Yên còn phải đi dẹp đường cho ngươi."

...

Thế là bọn họ cùng nhau trở lại Hiền vương phủ đã thấy Lục Nhân Tư chờ sẵn ở đó, thánh chỉ được ban xuống để Lục Viễn và Nhược Yên tiếp tục cử hành hôn lễ, dân chúng không khỏi bàng hoàng.

Ngày thành hôn, Hiền vương gia đứng trước tất cả mọi người, kiên định tuyên bố nương tử cả đời về sau của hắn chỉ có thể là Nhược Yên, Ngải Ôn Vy triệt để từ bỏ.

Sau hôn lễ, bá tánh đều lan truyền cho nhau tin tức, Hiền vương lúc trước được bệ hạ sủng ái, bây giờ lại được vương phi đặt trên đầu quả tim mà yêu thương. Cầm lên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan...

"Tại sao lúc nào vương phi cũng đeo khăn che mặt?"

"Ách, làm sao chúng ta biết được, nhưng che nhìn có vẽ rất đẹp mắt nha."

"Ngươi biết ánh mắt vương phi nhìn vương gia không, dung túng, cưng sủng tận trên trời."

"Hiền vương gia thật có phúc hưởng. Ta cũng muốn ai đó cưng chiều ta như vậy a..."

"Các ngươi ước ao cái gì, vương gia đường đường là một nam nhân, lại cứ là một tiểu bạch kiểm, còn đâu chí khí?"

"Hừ, nếu mà có người chịu nuôi ta như tiểu bạch kiểm như thế, ta cũng nguyện ý."

"Này này, hình như vương gia đánh con trai của Tư đại nhân..."

"Lại nữa à?"

Lục Viễn gây chuyện dường như tạo thành thói quen, cứ cách vài ngày là Nhược Yên phải xử lý rắc rối hắn bài ra, nhưng nàng vẫn sủng nịnh nghe hắn thao thao bất tuyệt.

"Vươnh phi a, muội cứ chiều Tứ đệ như thế được sao?" Lục Chu nhăn nhó phê bình.

"Muội không chiều chàng ấy thì chiều ai đây?"

Nhược Yên gương mặt nhuộm ý cười, mỗi câu đều mang ý sủng nịnh.

"Vương gia thật may mắn mới lấy được tiểu thư nhà chúng ta." Thạc Ý nói, trong mắt ngập tràn kiêu ngạo.

"Đúng nha, ta dùng may mắn nữa đời về sau lấy được một nương tử bảo bối." Lục Viễn cười tươi như hoa phụ họa.

Gặp nàng là may mắn lớn nhất cuộc đời ta.

"Yên, năm đó ngươi đem Lăng Dạ Uyên quăng đi như thế, hắn có thể quay lại..."

"Hắn chết rồi." Năm đó nàng nói vậy nhưng vẫn cho người đi theo xem xét hắn ta, nhưng chỉ được 1 tuần hắn ta đã không gượng nổi, cứ thế chết đi.

"... Ta có điều thật sự thắc mắc rất lâu, tại sao ngươi và tên mặt trắng này lài có thể hòa hợp không chút tranh cãi trong nhiều năm như vậy hả?"

Hắc Thượng chuyển chủ đề, y và Thạc Ý xỉa xói nhau như cơm bữa, vợ chồng cãi nhau không hạnh phúc? Không không, hạnh phúc và cãi nhau làm gì có liên quan, cãi thì cứ cãi mà yêu thương thì cứ yêu thương..

"Lục Viễn nhà ta là tiểu khả ái, nghe lời như thế có lý do gì phải cự cãi."

"Hắn gây chuyện ngày 3 bửa, nghe lời, khả ái chổ nào không biết?" Hắc Thượng liếc xéo Lục Viễn, tên này mà ngoan cái gì hả?

"Người ta nghe lời nương tử chứ có nghe lời người ngoài đâu, chàng không nghe lời bổn cô nương còn nói người ta?"

Thạc Ý cười dịu dàng nhéo vào eo Hắc Thượng một cái khiến y đau đớn la lên, Nhược Yên, Lục Viễn và Lục Chu không nhịn được buồn cười.

.....

Nhiều năm sau.

"Bé con, đừng khóc nha. Bị nương của con phát hiện bây giờ." Lục Viễn thập thò đi ra cửa chính, bộ dạng lén lúc, gấp gáp nhìn cục bông nhỏ được hắn bế trên tay.

"Người ta... người ta sợ hãi, nương giận lên siêu dữ. Cũng tại phụ thân hết, người làm gãy mất kiếm yêu thích của nương."

"Suỵt, con mà khóc nữa là nương tìm tới, sau này không dẫn con đến gặp Hắc Tây ca ca của con nữa."

(Hắc Tây là đứa bé được Hắc Thượng và Thạc Ý nhận nuôi.)

Cục bông nhỏ định nói gì đó thì đột nhiên im bặt:

"Hai người muốn đi đâu?"

Một giọng nói hơi âm trầm lọt vào tai, Lục Viễn và cục bông nhỏ đồng thời phát run dựng thẳng lưng.

Lại bị phát hiện rồi.