"Tiểu Yên, tại sao nàng lại không đồng ý lấy ta?"
Lăng Dạ Uyên nhìn người trước con gái trước mặt mà trong lòng buồn bã, hắn đã cùng Nhược Yên trải qua biết bao sóng gió, đến bây giờ khi hắn đã nắm giữ được giang sơn, nàng lại từ chối ngôi vị mẫu nghi thiên hạ.
"Bây giờ người chính là hoàng thượng, tương lai hậu cung 3000 giai nhân, thứ lỗi thần nữ không có can đảm nắm giữ ngôi vị mẫu nghi thiên hạ này."
Nhược Yên chính là quốc sư ở đất nước Bắc Dực, nàng đem lòng yêu mến Lăng Dạ Uyên nên đã giúp sức để hắn đăng cơ, khỏi bị người đời xem thường là vị vương gia không được cưng chiều.
Đối với nàng, yêu nhau chính là một đời, một kiếp, một đôi, nàng tình nguyện buông bỏ chứ không muốn chia sẻ người đàn ông chung chăn chung gối.
"Hậu cung? Nàng nghĩ về việc đó sao? Tiểu Yên, ta yêu nàng, tương lai chỉ độc sủng mình nàng, nàng hãy tin tưởng ta có được không?..."
Chưa đợi nàng trả lời, Lăng Dạ Uyên nói tiếp:
"Ta đứng ở vị trí như hôm nay chính là muốn có đủ tư cách đứng bên cạnh nàng, nếu nàng không chấp nhận, ta cố gắng như vậy có ý nghĩa gì đây.". ngôn tình hay
Nàng nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp, không biết diễn tả cảm xúc lúc này ra sao, nhưng trái tim đã lay động phần nào.
Lăng Dạ Uyên hứa hẹn, cam đoan, hậu cung của hắn sau này sẽ chỉ có mỗi mình Nhược Yên, nàng đã tin hắn.
Vài tuần sau nước Bắc Dực có tin mừng, tân hoàng đế Lăng Dạ Uyên lập quốc sư Nhược Yên làm hậu, vải đỏ trải dài từ phủ quốc sư đến tận khắp hoàng cung đón tân hoàng hậu được người người kính trọng.
.....
3 năm sau đó cũng chưa ai nghe hoàng thượng tuyển hay lập phi tần, quần thần hoang mang thúc giục bởi vì hoàng hậu vẫn chưa có thai nhi, hậu cung vẫn nên có thêm người. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Bá tánh trong nước dần dần có ý nghĩ hoàng thượng sẽ không lập thêm phi tần, có tiêu cực cũng có tích cực, hoàng hậu dù gì cũng từng là quốc sư tôn quý.
"Hoàng thượng lần này xuất cung trở về sao cứ thất thần?"
Nhược Yên lên tiến hỏi, từ khi hắn xuất cung nghênh đón sứ thần nước Nam Dực cứ có biểu hiện thẩn thờ, nàng nghĩ ngợi có phải hắn gặp chuyện không hay nên lo lắng hỏi han.
"À không có gì, gần đây lên triều nhiều việc cần xử lý, ta hơi mệt mỏi."
Từ khi Lăng Dạ Uyên lên ngôi vua trước giờ vẫn luôn không xưng "trẫm" với nàng, bởi vì cả hắn và nàng lúc trước đều thấy cách xưng đó quá xa lạ, nàng không nói ra vì đó là quy củ, hắn thì tự thấy không quen nên cũng không dùng đến.
"Vậy bệ hạ tranh thủ nghỉ ngơi."
"Được."
....
Mọi việc cứ thế trôi qua khi nàng biết tin hắn có ý định lập công chúa nước Nam Dực làm phi.
"Hoàng thượng, ngươi làm vậy chính là không tuân thủ quy tắc."
Thái hậu ngồi trên ghế đá ở ngự hoa viên tức giận lên tiếng, hôm nay bà cùng Nhược Yên đang trò truyện thì nghe nói vì việc này nên đã gọi Lăng Dạ Uyên tới.
Chẳng lẽ hắn không biết thiếu nữ mới vào cung chỉ có thể làm thường tại hoặc quý nhân chứ sao có thể một bước lên phi vị?
"Bây giờ ta chính là quy tắc, mẫu hậu đừng cản nữa, ta chỉ muốn lập Thái Bình công chúa làm Quý phi."
Không biết hắn cùng công chúa Hạ Hi kia đã trãi qua những gì, chỉ biết thời gian gần đây tâm tư của hắn không còn đặt ở Nhược Yên nữa.
"Bệ hạ thật sự... muốn lập nàng làm Quý phi?"
Nàng lên tiếng hỏi một cách không chắc chắn, gần đây hắn không còn thể hiện tình cảm ở trong đáy mắt nữa, hắn đã quên mình từng hứa gì rồi sao?
"Hoàng hậu nàng đừng giận trẫm, trẫm lập phi cũng một phần muốn nàng đỡ gánh nặng, huống chi Hạ Hi công chúa cũng thật lòng với trẫm..."
Hắn... nói gì vậy?
Đầu ốc Nhược Yên trống rỗng.
Hắn quên rồi, hắn đã định thất hứa.
"Hừ, đừng nghĩ ai gia không biết ngươi từng hứa với tiểu Yên những gì, ngươi là hoàng thượng, lời nói ra phải như đinh đóng cột chứ huống chi là một lời hứa."
"Ta không có ý đó, ta vẫn trọn vẹn yêu thương nàng..."
"Bệ hạ không cần nói nữa, thần thiếp đã hiểu rồi."
Vẫn trọng vẹn thương ta...
Lăng Dạ Uyên ngươi không nhận ra sao?
Ánh mắt ngươi thật xa lạ, lòng ngươi thay đổi, ta không còn gì để nói nữa.
Thật ngu ngốc, ai mà có thể vì một người mà dẹp bỏ hậu cung? Thiên hạ này mỹ nhân nhiều vô kể, hắn cưỡng lại được ư?
"Thôi chuyện này nói sau đi, hai ngươi có thể về rồi, ai gia cần nghĩ ngơi."
Hai người cùng nhau về tẩm cung hoàng hậu, không ai nói một lời, mỗi người một suy nghĩ...
Nhược Yên thất thần đi vào phòng, nàng không hối hận khi đã yêu hắn, nhưng nàng cảm thấy thất vọng vì lòng người thay đổi quá nhanh, mới đây còn nói lời yêu thương sủng nịnh.
"Hoàng hậu trách ta về chuyện lập phi sao?"
Lăng Dạ Uyên đi theo vào phóng nhìn nàng, ánh mắt hơi khác lạ.
"Trách chứ, nhưng trách thì được gì đây..."
Nhược Yên trả lời lạnh nhạt, hắn là hoàng thượng, nàng trách được gì đây?
"Ta sẽ bù đắp cho nàng."
Hắn nghĩ, cũng chỉ là một lời hứa, hậu cung của hắn cũng không thể để như vậy được nữa, hắn cũng có chút tình cảm với công chúa kia...
Chỉ là một lời hứa, hắn đâu biết được lời hứa đó quan trọng cỡ nào, hắn đã quên mất mình từng thề non hẹn biển, quên mất tình sâu ý đậm, tình yêu này thật sự đã phai nhạt chỉ trong ngần ấy thời gian thôi sao?
"Nếu hoàng thượng đã hạ lệnh lập phi, thần thiếp có trách cũng không có gan kháng chỉ, mong về sao người không hối hận. Lăng Dạ Uyên, người thất hứa với ta rồi..."