Vẫn là chuyện cũ
.
Mười bảy tuổi Viên Thụy từng thổ lộ ba lần với Mạnh Lai, lần đầu tiên là một ngày trước khi trận chung kết bóng rổ khối diễn ra, Mạnh Lai từ chối cậu, cậu buồn bã đem 10 lon nước ngọt để dành uống hết một hơi, ngày hôm sau bị tiêu chảy không thể thi đấu, Mạnh Lai một mình chiến đấu thua trận, liền đen mặt dùng sức vỗ đầu cậu một cái, cậu đau bụng cả đêm chân đã nhũn, bị đánh trực tiếp trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
Chờ cậu tỉnh lại, người đã nằm trong phòng y tế, Mạnh Lai mồ hôi đầm đìa ngồi bên cạnh tức giận mắng cậu: “Cậu có bị đần không? Bị bệnh tại sao không xin phép nghỉ? Còn đứng giữa sân bóng phơi nắng!”
Sau đó bộ dạng Mạnh Lai vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra, trước kia đối xử với cậu như thế nào, thì nay vẫn như thế ấy. Viên Thụy trái lo phải nghĩ, cảm thấy nhất định là do cách cậu thổ lộ không đủ chân thành, thế cho nên Mạnh Lai căn bản không có xem chuyện cậu thích hắn là thật.
Lần thổ lộ thứ hai, xảy ra trước kỳ nghỉ hè, Viên Thụy vắt hết óc viết một bức thư tình, nhân lúc nghỉ giữa tiết lén kẹp vào trong quyển vở trên bàn Mạnh Lai, sau đó vừa xấu hổ vừa khẩn trương chờ Mạnh Lai trả lời, chờ từ sáng tới trưa, lại từ trưa tới chiều, cuối cùng lúc vào tiết cuối, Mạnh Lai ôm một chồng tài liệu “Cảnh tượng nghỉ hè mọi người không bao giờ muốn thấy” vừa photo ra phát cho cả lớp, ngày cuối cùng trước khi nghỉ hè, bầu không khí lớp vô cùng sôi động, đang nói chuyện cãi nhau ầm ĩ khắp nơi, mọi người đột nhiên yên tĩnh lại.
Viên Thụy vẫn chưa hiểu tình huống gì đang xảy ra, bạn cùng bàn liền chỉ chỉ lên một trang trong xấp tài liệu, cậu kỳ quái nhìn sang, thấy mấy chữ viết tay “Bạn học Mạnh Lai thân mến” của mình, cậu lập tức đơ người.
Đứng ở trên bục giảng chuẩn bị thông báo, Mạnh Lai cũng đơ người.
Ngoài cửa tiếng ve đánh trống reo ca, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Sau đó cả lớp được phóng thích nghỉ sớm, Viên Thụy chăm sóc mẹ đang bệnh, bạn học tìm cậu đi chơi cậu đều nhã nhặn từ chối không đi, lén gọi điện thoại cho Mạnh Lai một lần, người ta nhận, cậu lại cà lăm không biết nên nói cái gì, đành phải giả bộ hỏi bài tập làm như thế nào, Mạnh Lai vậy mà thật sự nghiêm túc chỉ cho cậu, không nhắc tới chuyện thư tình kia một chữ.
Mạnh Lai không muốn nhắc, Viên Thụy càng không dám nhắc.
Cậu rất hối hận vì đã viết bức thư tình kia, rất hối hận vì không chịu nhìn kỹ quyển vở đó là gì, Mạnh Lai nhất định là cảm thấy rất mất mặt rất tức giận, chỉ là biết kiềm chế mới không có đánh cậu, hiện tại còn chỉ cậu giải đề vật lý.
Xem ra là uyển chuyển từ chối a.
Mạnh Lai rất được con gái thích, cũng rất thích trêu đám con gái, hẳn là thẳng nam.
Viên Thụy lúc mới bắt đầu thích thầm người ta, trên cơ bản không hề muốn thổ lộ, là Tác Duyệt nói với cậu “Trên đời không có thẳng nam”, lúc đó cậu còn suy nghĩ nghiêm túc, cậu cũng quá khôi hài rồi, sao lại đi tin tưởng một học sinh tiểu học? Cho dù có thông minh đọc sách nhiều đi chăng nữa thì Tác Duyệt cũng chỉ mới lên lớp năm a.
Cậu suy nghĩ thật lâu, quyết định về sau sẽ tiếp tục thích thầm Mạnh Lai, không nói ra, cũng không biểu hiện ra ngoài, nếu có ai hỏi bức thư tình kia, cậu sẽ nói chỉ là đùa hơi lố, Mạnh Lai không ghét cậu cậu đã mừng lắm rồi.
Kỳ nghỉ hè buồn chán dài đằng đẳng qua đi, Mạnh Lai vẫn hào quang vạn trượng được mọi người bầu làm lớp trưởng học bá, cậu thì vẫn tiếp tục làm tiểu trong suốt thành tích trung bình tính cách hướng nội, lên cao trung chương trình học căng thẳng, không còn trận đấu bóng rổ nào nữa, chỗ ngồi của bọn họ cách rất xa, giống như hai đầu sông ngân hà, không cùng xuất hiện, cũng không thể trao đổi.
Khai giảng xong sẽ tới tiết thể dục, thầy giáo sau khi cho tập xong thì để mọi người tự do vận động, có bạn học rủ Viên Thụy đi chơi bóng rổ, cậu ở xa xa nhìn thấy Mạnh Lai ngồi trên sân bóng rỗ cột dây giày liền từ chối, chạy đi tìm một nam sinh khác chơi đá banh, đồng đội nói cậu dáng cao tay dài, phái cậu vào vị trí thủ môn mà không ai muốn vào, thủ môn đối diện là một bé mập đứng bất động nặng 180 cân.
Cậu thủ môn cả buổi mà bóng không một lần bay tới, cậu dứt khoát ngồi xuống bãi cỏ nghỉ ngơi, một lát sau lại bắt đầu chạy lung tung.
Gần đây chuyện vui nhất là bệnh tình của mẹ đã có chuyển biến tốt, không phải tiếp tục nằm viện nữa, có thể trở về nhà nghỉ ngơi, mấy ngày nữa là thi rồi, lần này cậu phải cố gắng thi thật tốt, mẹ nhất định sẽ vui, chú Tác cũng sẽ vui, chú ấy đối với mẹ tốt lắm, chăm sóc vô cùng cẩn thận, là một người tốt, hay là đổi giọng gọi chú ấy là ba đi?
“Viên Thụy!”
Nghe có người gọi mình, cậu quay đầu.
Mạnh Lai đứng trên đường băng huơ huơ tay vẫy cậu, hỏi: “Uống nước giải khát không?”
Tim cậu đập có chút nhanh, dừng vài giây mới nói: “Không uống, cám ơn a.”
Mạnh Lai đứng ở đó không nhúc nhích.
Viên Thụy cho là hắn không nghe rõ, nói to lên: “Tớ không uống.” (Đậu : do thời học sinh nên Đậu để xưng hô như vậy)
Mạnh Lai bước tới phía cậu.
Viên Thụy không chút suy nghĩ vội vàng đứng lên, liên tục khoát tay nói: “Không uống không uống, thật mà.”
Mạnh Lai tới gần, khoác vai cậu nói: “Cậu đi theo tớ.”
Viên Thụy đi vài bước mới kịp phản ứng, một phát bắt lấy cây cột khung thành, nói: “Tớ còn phải làm thủ môn!”
Tay Mạnh Lai vẫn còn đặt ở trên vai cậu, không nhịn được nói: “Bọn họ đá quá tệ, căn bản không đá vào khung thành, không cần phải thủ, cậu đừng ôm nữa, buông tay.”
Trước kia mỗi lúc bọn họ chơi bóng rổ cùng nhau, Mạnh Lai đi căn-tin mua nước ngọt mời mọi người uống thường xuyên lôi Viên Thụy theo làm tùy tùng phụ xách nước, những lần như vậy Viên Thụy đều vô cùng cao hứng. Nhưng cậu hiện tại một chút cũng không muốn đi cùng Mạnh Lai, cậu nói: “Tớ thật sự không muốn uống, bằng không thì tớ mời cậu uống a, nhưng chỉ có thể mời một mình cậu, tớ chỉ có 5 đồng.”
Lông mày Mạnh Lai giãn ra, có chút vui vẻ nói: “Đi, cậu mời tớ, đi, đi mua chung đi.”
Nhưng Viên Thụy vẫn nắm lấy cây cột không buông, tay kia từ trong túi áo đồng phục móc ra 5 đồng, đưa tới nói: “Cho cậu, tự cậu đi mua, tớ còn phải thủ thành.”
Mạnh Lai: “…”
Viên Thụy bị Mạnh Lai câu cổ siết đau, một bên giãy dụa “Tớ không muốn đi tớ muốn thủ thành” một bên bị kiên quyết kéo đi.
Sau lưng một quả bóng bay tới, “Đông” một tiếng trúng vào cột khung thành rồi dội ngược lại, thật sự không đá vào được.
Ở căn-tin mua nước, Viên Thụy đưa tiền cho ông chủ, nói: “Một lon nước ngọt.”
“Đừng keo kiệt như vậy.” Mạnh Lai nói, “Tớ mời cậu uống.”
Viên Thụy đem 2 đồng rưỡi gấp lại chỉnh tề bỏ vào trong túi áo, nhỏ giọng nói: “Không phải keo kiệt, tớ đã uống đủ rồi.”
Mạnh Lai liếc cậu một cái, trong đáy mắt có chút thất vọng.
Từ trong căn-tin đi ra, Viên Thụy nói: “Tớ về thủ môn, cậu uống hết thì về, bằng không bọn họ lại đỏ mắt, cậu phải mời lại bọn họ.”
Mạnh Lai ngữ khí không tốt trả lời: “Tớ cam tâm tình nguyện mời, bọn họ lại không uống.”
Viên Thụy: “…”
Cậu ý thức mình nói sai, vội vàng giải thích nói: “Tớ không phải có ý đó, chỉ là có một lần tớ uống quá nhiều, thật sự đã uống đủ rồi, không phải giống như đã đủ rồi kia, không phải nói cậu không tốt, không phải, cậu có tốt hay không cũng không thành vấn đề, cậu rất tốt, cũng không phải, dù sao tớ hiện tại đã không thể uống nỗi nước ngọt nữa, cũng tại vì cậu mua cho tớ quá nhiều… Không phải cậu mua quá nhiều, là tớ uống quá nhiều.”
Mạnh Lai: “… Cậu đến cùng là đang nói cái gì?”
Viên Thụy: “…”
Cậu muốn khóc, cậu cũng không biết mình đang nói cái gì.
Mạnh Lai nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì, đổi tay cầm lon nước ngọt, nói: “Tớ uống xong thì về, cậu cũng không được đi… Bọn họ đều thấy cậu đi cùng tớ, lúc về phải về chung.”
Viên Thụy nghĩ thầm, logic quá vậy? !
Mạnh Lai nói: “Ra hoa viên đi a, bên đó không có người, bằng không bị giáo viên nào thấy sẽ tưởng hai chúng ta trốn học.”
Viên Thụy lại nghĩ, thì đang trốn học còn gì, cúp tiết thể dục còn không phải trốn học sao?
Thế nhưng chân của cậu hoàn toàn không nghe lời não bộ…, không tự chủ được muốn đi theo Mạnh Lai.
Trời đã vào thu, được ngay dịp hoa tử đằng nở, từ trên giá đỡ rủ xuống, treo lủng lẳng như những chiếc chuông gió màu tím.
Viên Thụy ngẩng mặt lên nhìn hồi lâu, Mạnh Lai hỏi: “Cậu thích hoa?”
Cậu nói: “Mẹ tớ thích.”
Mạnh Lai đứng bên cạnh cậu, cũng ngẩng đầu lên nhìn hoa.
Có thể mơ hồ nghe được bên trong lớp nào đó đang đọc bài tiếng Anh.
Đồng phục đơn bạc của hai người bị gió thổi phấp phới…, trên giàn hoa cũng rơi xuống mấy cánh hoa, gió đưa nhẹ qua bãi cỏ, sinh mệnh màu xanh lá đung đưa nhẹ nhàng, mềm mại mà chan chứa.
Mạnh Lai liếm môi dưới, nói: “Tớ nghĩ…”
“Cậu uống nhanh đi a.” Viên Thụy hối thúc nói, “Mọi người còn chờ tớ về thủ môn.”
Mạnh Lai ngừng lại một lúc, giống như bị nhụt chí hụt hơi, nói: “Cậu không muốn ở một mình với tớ sao?”
Viên Thụy nghĩ thầm, sao lại không muốn, rất rất muốn đó!
Mạnh Lai nói: “Tại sao khai giảng lâu như vậy rồi, cậu cũng không thèm chủ động nói với tớ một câu?”
Viên Thụy trong lòng chấn động, cà lăm: “Chỗ ngồi của tớ, xa cậu, xa quá xa.”
Mạnh Lai nói: âHá»c kỳ trÆ°á»c cÅ©ng ngá»i nhÆ° váºy, cáºu cÅ©ng ra cuá»i lá»p tìm tá», tại sao há»c kỳ nà y thì không?â
Viên Thụy cà ng cà lÄm hÆ¡n, nói: âTại, tại vì há»c, há»c quá cÄng thẳng, không có thá»i gian Äi quãng ÄÆ°á»ng xa nhÆ° váºy.â
Mạnh Lai: ââ¦â
Hắn Äá»t nhiên nói: âKhông phải vì bức thÆ° tình kia? Tá» còn tÆ°á»ng tại vì nó.â
Viên Thụy giả ngu nói: âCái gì thÆ° tình? Tá» không có viết bức thÆ° tình nà o.â
Mạnh Lai cháºc cháºc nói: âCòn nói luôn mÆ¡ thấy tá», hiá»n tại lại còn nói không có viết.â
Viên Thụy láºp tức xâÌu hôÌ, cãi chà y cãi cá»i: âMá»i không có mÆ¡ thấy Äâu! Tá» viết chÆ¡i thôi.â
Mạnh Lai: â⦠ChÆ¡i vui không?â
Viên Thụy hÆ¡i sợ, Mạnh Lai có phần nghiêm túc, cho tá»i bây giá» chÆ°a từng thấy hắn nghiêm túc nhÆ° váºy, nhất Äá»nh là còn ÄỠý chuyá»n lần trÆ°á»c cả lá»p Äá»u thấy bức thÆ° Äó, lại nói, cáºu cÅ©ng chá» má»i yên lặng áy náy tá»± kiá»m Äiá»m, trên cÆ¡ bản vẫn chÆ°a Äi xin lá»i Mạnh Lai Äà ng hoà ng, xin lá»i ngÆ°á»i ta a.
âTháºt xin lá»i.â Cáºu cảm thấy mình cần phải chá»u trách nhiá»m vá» hà nh vi của mình, dứt khoát không bá»t tai trá»m chuông nữa, thà nh khẩn nói, âTá» bá»i rá»i quá, không ÄỠý quyá»n vá» Äó cáºu sẽ dùng là m tà i liá»u photo, là m hại cáºu mất mặt trÆ°á»c má»i ngÆ°á»i, Äá»u là lá»i của tá», tháºt xin lá»i.â
Cáºu cúi Äầu không dám nhìn Mạnh Lai, chá» nghe Mạnh Lai nói: âCáºu không cần xin lá»i, tá» chá» muá»n há»i cáºu, viết xong thÆ° tình là không cần chá»u trách nhiá»m sao? Suá»t hai tháng nghá» hè, chá» gá»i có má»t cú Äiá»n thoại, lại còn há»i Äá» váºt lý, chẳng lẽ cáºu nghÄ© giả bá» nhÆ° không có chuyá»n gì là chuyá»n gì cÅ©ng chÆ°a từng xảy ra sao hả?â
Viên Thụy mÃm môi, nhá» giá»ng nói: âVáºy là m sao cáºu má»i tha thứ cho tá»?â
Mạnh Lai há»i ngược lại: âCáºu Äã chuẩn bá» gì Äá» tá» tha thứ cho cáºu?â
Viên Thụy có chút khó chá»u, ná»a ngà y sau má»i nói: âTá» sau nà y sẽ không là m phiá»n cáºu nữa, sẽ không viết thÆ° tình cho cáºu, sẽ không Äiá»n thoại cho cáºu, sẽ không há»i cáºu Äá» váºt lý, cÅ©ng sẽ không nói cho ngÆ°á»i khác biết tá» thÃch cáºu, tuyá»t Äá»i sẽ không Äá» cáºu mất mặt lần nữa, tá» cam Äoan.â
Mạnh Lai nhÃu mà y nói: âThÃch tá» Äã là quá khứ rá»i sao? Hiá»n tại không thÃch tá» nữa?â
Viên Thụy ngẩng Äầu nhìn cáºu, lại cúi Äầu xuá»ng, lại ngẩng Äầu nhìn, lại nặng ná» cúi xuá»ng, cứ nhÆ° váºy mấy lần, và nh mắt bắt Äầu Äá» lên.
Mạnh Lai: â⦠Không cho phép nhìn, nói chuyá»n.â
Viên Thụy cúi Äầu, nhá» giá»ng nói: âThÃch thầm cÅ©ng không Äược sao? Tháºt sá»± sẽ không nói cho ai biết mà .â
Mạnh Lai há to miá»ng, má»t lát sau má»i nói: âCÅ©ng không nói cho tá» biết?â
Viên Thụy kinh ngạc ngẩng Äầu lên, má»t Äôi mắt Äen ngáºp nÆ°á»c.
Mạnh Lai nhìn cáºu cÆ°á»i, nói: âKhông nói cho ngÆ°á»i khác biết, nhÆ°ng phải nói cho tá» biết, bằng không thì không cho phép cáºu thÃch.â
Viên Thụy: ââ¦â
Mạnh Lai báºt nắp nÆ°á»c ngá»t, ừng á»±c ừng á»±c mấy ngụm uá»ng sạch, tiá»n tay ném cái lon ra sau lÆ°ng.
Viên Thụy mắt nhìn theo ÄÆ°á»ng parabol, cái lon rá»t xuông, tÆ°ng lên rá»i lại rá»t xuá»ng, nói: âMuá»n ném thì và o thùng rác.â
Mạnh Lai không có ÄỠý Äến cáºu, chá» Äá»i diá»n nhìn cáºu, không biết là do uá»ng nÆ°á»c ngá»t quá nhanh, hay là vì nguyên nhân khác, mà lá»ng ngá»±c hắn pháºp phá»ng ká»ch liá»t.
Viên Thụy phát giác không giá»ng lắm, nhÆ°ng lại không biết không giá»ng á» Äâu.
Mạnh Lai bÆ°á»c tá»i gần cáºu, cách ná»a bÆ°á»c.
Khoảng cách quá gần rá»i! Cáºu vá»i co lại lùi ra sau.
Tay phải Mạnh Lai nhanh chóng ÄÆ°a ra, ôm hông cáºu, ngÄn cản cáºu lui vá» phÃa sau.
Äá»ng tác thân máºt lại ái muá»i nà y khiến cho hai cái thiếu niên Äá»u ngây ngẩn cả ngÆ°á»i.
Viên Thụy sững sá» há»i: âCáºu, cáºu là m gì?â
Mạnh Lai rất nhanh ná» nụ cÆ°á»i, nói: âKhông phải á» trong thÆ° tình nói luôn mÆ¡ thấy tá» sao? MÆ¡ thấy cái gì?â
Viên Thụy: ââ¦â
Mạnh Lai lại áp sát và o, nói khẽ: âCó phải nhÆ° váºy hay không?â
Viên Thụy Äá»t nhiên má» to mắt.
Môi Mạnh Lai Äang dán trên môi của cáºu.
Bá»ng có má»t cÆ¡n gió, già n hoa tá» Äằng trên Äá»nh Äầu phất phá»i rÆ¡i xuá»ng những cánh hoa.
Nụ hôn Äầu của ngÆ°á»i khác nhÆ° thế nà o, Viên Thụy không biết, nhÆ°ng nụ hôn Äầu của cáºu chá» má»i chạm môi, còn chÆ°a ká»p thế nà o Äã bá» chủ nhiá»m giáo vụ bắt Äược.
Nhìn biá»u cảm của chủ nhiá»m, hiá»n nhiên cà ng kinh hãi hÆ¡n cáºu, chá» nói ná»a câu âHai Äứa Äang là m gìâ sau Äó cánh tay chìa ra nhÆ° bá» Äiá»m huyá»t.
Mạnh Lai Äẩy Viên Thụy má»t cái, nói: âCáºu chạy mau, thầy nhất Äá»nh không nháºn ra cáºu.â
Viên Thụy không chá»u, hôn cÅ©ng hôn rá»i, ÄÆ°Æ¡ng nhiên có nạn phải cùng chá»u.
Mạnh Lai cau mà y nói: âÃng ấy quen mẹ tá», sẽ không là m khó dá»
tá», cáºu Äi Äi a.â
Viên Thụy liá»n chạy Äi, chạy trá» vá» sân bóng ngá»i dÆ°á»i khung thà nh, má»i thầm nghÄ©, lạm dụng quyá»n hà nh rất giá»i a! Hai ngÆ°á»i hôn tại sao chá» có má»t ngÆ°á»i phải chạy? Ah! Hôn rá»i! OH MY GOD!!!
Nhiá»u nÄm sau, cáºu còn coÌ thÃªÌ nhá» lại lúc cáºu á» dÆ°á»i khung thà nh vui sÆ°á»ng lÄn qua lá»n lại, bá» dáng bé máºp á» Äá»i diá»n không lo thủ môn chá» lo nhìn cáºu, bá» bóng Äá Äáºp và o mặt bá» nhà o xuá»ng Äất.
CÅ©ng là nhiá»u nÄm vá» sau, cáºu má»i biết Äược, khi Äó bá» chủ nhiá»m bắt gặp không phải là không bỠảnh hÆ°á»ng, quan há» sá» dụng không Äược, chủ nhiá»m Äảo mắt Äã máºt báo cho mẹ Mạnh Lai.
Mà giá» nà y khắc nà y, mẹ Mạnh Lai Äang á» trong Äiá»n thoại nói cho cáºu biết: âMạnh Lai Äá»i vá»i con là tháºt tâm, sau nà y lúc biết rõ ta lừa nó, nó chá» muá»n quay lại tìm con, lúc Äó nó Äang há»c nghiên cứu sinh, lại bá» giữa chừng, xin Äi châu Ãu há»c, muá»n Äi tìm con, khi nó trá» vá», nghe ngóng má»i biết Äược con chá» há»c Äại há»c sau Äó liá»n Äi là m ngÆ°á»i mẫu, nhÆ°ng có thá» là Äi Mỹ, cÅ©ng có thá» là châu Ãu, không ai biết rõ Äến cùng con Äang á» Äâu.â
Viên Thụy: ââ¦â Mấy nÄm cáºu ra nÆ°á»c ngoà i há»c, má»i Äầu là vì mất mẹ cá»ng thêm ly hÆ°Æ¡ng, rất hÆ°á»ng ná»i, khẩu ngữ không tá»t, thà nh tÃch cÅ©ng không, không thá» hòa Äá»ng, vá» sau là m công viá»c ngÆ°á»i mẫu, ngà y cà ng báºn rá»n không có cÆ¡ há»i giao tiếp xã há»i, á» Sydney 4 nÄm, cÅ©ng không có bạn bè nà o.
DÆ°Æ¡ng Lá» nói: âLúc tuyá»t giao vá»i ta, nó không có tà i chÃnh, không có khả nÄng Äi khắp thế giá»i tìm con, chá» có thá» hạ quyết tâm vừa Äi há»c vừa Äi là m, tìm kiếm nghÄ© cách tiết kiá»m tiá»n mua vé máy bay giá rẻ, Äến nÆ¡i có khả nÄng tìm thấy con.â
âTại sao không trá»±c tiếp tá»i nhà em ấy há»i? Ba em ấy, em gái em ấy, trong nhà em ấy cÅ©ng không phải không có ngÆ°á»i.â Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng hừ lạnh má»t tiếng, chất vấn, âNếu tháºt sá»± muá»n tìm, sao có thá» tìm không thấy?â
Mạnh Lai ngữ khà bình bình nói: âLà m sao há»i? Nói vá»i chú và em gái cáºu ấy, xin chà o, cháu là ngÆ°á»i khi Äó cùng Viên Thụy yêu sá»m, khiến mẹ cháu tìm tá»i nhà , gián tiếp hại chết mẹ Viên Thụy sao?â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng: ââ¦â
Mạnh Lai nói: âKỳ tháºt lúc tôi tìm cáºu ấy, cÅ©ng biết chúng tôi không còn khả nÄng cÅ©ng không có kết quả, tôi chá» là không cam lòng, tôi chá» là muá»n Æ¡Ì trÆ°Æ¡Ìc mÄÌ£t cáºu ấy há»iâ¦â
Hắn cÅ©ng không biết hắn sẽ há»i cái gì, Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng cÅ©ng không có há»i.
âBá»n nÄm trÆ°á»c, tôi lấy Äược há»c vá» trá» vá» nÆ°á»c, rá»t cục lấy Äược tin tức của cáºu ấy, cáºu ấy lúc Äó Äang tham gia cuá»c thi tuyá»n ngÆ°á»i mẫu Bắc MÄ©, tôi Äuá»i tá»i Äó rất nhanh, lúc Äến Äó vừa lúc Äang công bá» xếp hạng, cáºu ấy hiá»n tại và bá» dạng nÄm Äó má»t chút cÅ©ng không thay Äá»i, há» nỠái á» Äá»u thá» hiá»n hết lên trên mặt, 12 ngÆ°á»i Äược tiến và o tráºn chung kết, cáºu ấy Äứng thứ 13, ngÆ°á»i Äã Äi hết, chá» còn cáºu ấy ngẩn ngÆ°á»i Äứng Äó. Tôi nhìn cáºu ấy tháºt lâu, cho là cáºu ấy Äang thÆ°Æ¡ng tâm, rất muá»n Äi an ủi cáºu ấy, nhÆ°ng Äá»t nhiên cáºu ấy lại cÆ°á»i rá» lên, không biết nghÄ© tá»i chuyá»n gì vui, rút má»t cà nh hoa trong bó hoa bên cạnh, cầm hoa Äi ra.â Mạnh Lai cÆ°á»i cÆ°á»i, nói, âTôi Äi theo cáºu ấy, thấy cáºu ấy ÄÆ°a Äóa hoa Äó cho má»t ngÆ°á»i mẫu nam bá» loại khác, vá» sau má»i phát hiá»n, lúc Äó cáºu ấy Äang ÄÆ¡n phÆ°Æ¡ng má»t ngÆ°á»i, là má»t thẳng nam.â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng Äá»t ngá»t hoÌi: âCó thuá»c lá không?â
Mạnh Lai lấy gói thuá»c ra, Äá»nh ném cả gói qua, Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng nói: âMá»t Äiếu thôi.â
Mạnh Lai liá»n rút má»t Äiếu ném cho hắn, cÅ©ng rút cho mình má»t Äiếu, báºt lá»a xong lại ném qua.
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng Äá»t thuá»c xong lại chá» kẹp á» ngón giữa, nói ra: âCáºu phát hiá»n em ấy không chá» cáºu, hÆ¡n nữa còn là củ cải hoa tâm, nên buông tay?â
Mạnh Lai há»i ngược lại: âAnh cảm thấy cáºu ấy hoa tâm sao?â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng không Äáp, chá» nói: âTrừ phi tôi chết Äi, bằng không em ấy tuyá»t Äá»i sẽ không thay lòng Äá»i dạ.â
. : .