Anh nuôi
.
Trịnh Thu Dương kinh ngạc, người đại diện này nhìn rất khôn khéo, không ngờ lại có logic ngớ ngẩn như vậy.
Viên Thụy ở bên cạnh logic ngớ ngẩn hỏi: “Phải tới tòa án kiện chó săn xâm phạm quyền riêng tư sao?”
Lý Linh Linh lại nói: “Nông lại độ, làm gì có minh tinh nào thật sự đi kiện chó săn? Cũng chẳng có gì hay, quyền cái gi mà quyền?”
Đã học thuộc « Bách khoa toàn thư phiên dịch tiếng Thượng Hải », Viên Thụy nhỏ giọng phiên dịch cho Trịnh Thu Dương: “Nông lại độ, chính là cậu đồ ngu này.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Lý Linh Linh: “. . .”
Cô cũng không thể ở trước mặt Trịnh Thu Dương hung dữ với Viên Thụy, miễn cưỡng nhịn xuống dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói: “Sáng nay thấy cậu lên đầu bảng, tôi gấp đến độ chưa kịp ăn gì, cậu ngược lại hay lắm, một chút cũng không lo lắng, mè nheo cả buổi mới đến. . . Lại còn vuốt gel tóc !?”
Viên Thụy có chút ủy khuất, nói: “Không phải tôi mèo nheo, do ngày hôm qua dọn nhà, chỗ ở cách công ty hơi xa, hơn nữa tôi cũng chưa có ăn. . . Lần trước tôi không vuốt gel, chị nói tôi không chịu để ý tới hình tượng, tôi hôm nay đặc biệt vuốt vì chị a.”
Lý Linh Linh tức ngực, mặt phình ra như muốn nổ.
Trịnh Thu Dương cũng nghe không nổi nữa, mở miệng nói: “Lý. . . Tôi cũng gọi cô là chị Linh Linh đi, công ty mọi người rốt cuộc định làm gì?”
Lý Linh Linh nói: “Luật sư cố vấn của công ty đã soạn xong một bản án, nghiêm khắc khiển trách loại hành vi quay lén nghệ sĩ này.”
Trịnh Thu Dương: “. . . Khiển trách?”
Lý Linh Linh nói: “Chẳng lẽ anh thật sự muốn cùng Viên Thụy lên tòa án kiện sao? Loại án kiện này vô luận thắng hay thua chúng ta cũng sẽ không có lợi gì. Không thể kiện thật, nhưng cũng không thể không làm gì, anh yên tâm, công ty chúng tôi mặc dù tài chính không nhiều nhưng các phương diện khác đều không tệ, có luật sư cố vấn giỏi, một phát là trúng.”
Trịnh Thu Dương nói: “Tôi hiểu không thể lên tòa, nhưng thanh minh xong thì sao? Chẳng lẽ các người tính để Viên Thụy come out?”
Lý Linh Linh kinh ngạc nói: “Đương nhiên không phải rồi, hiện tại sự nghiệp của cậu ấy lên như diều gặp gió, nếu bây giờ come out, sau này dù là trên TV hay điện ảnh cũng không thể xuất hiện trên nữa, chẳng lẽ tự mình bẫy mình? Anh yên tâm, trong bản kiện sẽ tuyệt đối không nhắc tới tính hướng cậu ấy.” Cô lại nhìn Viên Thụy nói, “Viên Thụy, cậu cũng đừng chủ động nhắc tới, dù là weibo, hay ký giả phỏng vấn.”
Viên Thụy không có lên tiếng, quay đầu nhìn Trịnh Thu Dương, giống như đang chờ anh lên tiếng.
Lý Linh Linh nhất thời cảm thấy khó chịu, quả nhiên là có vợ liền quên mẹ. (Đ: =)) )
Trịnh Thu Dương cảm thấy biện pháp giải quyết này giống như đánh Thái Cực quyền, nói: “Chỉ như vậy? Đây chẳng phải là bịt tai trộm chuông sao [1]? Dân mạng lại không ngu.”
[1] dối mình không dối được người
“Cách hiện tại chính là như vậy, chỉ cần bản thân không công khai come out, cũng không bị quay cảnh giường chiếu, trên mạng có bùng nổ nhiều hơn nữa cũng vô dụng.” Lý Linh Linh giải thích, “Cái video kia được đăng lúc 4 giờ sáng, lúc đó người dùng thật trên weibo chỉ có vài trăm người, cũng không có ai giúp đỡ gỡ tag, cho nên lượng chuyển phát cực nhanh, số lượng xem và tham gia cũng nhiều đến mức không bình thường, căn bản những người tag #Viên Thụy cút ra khỏi giới giải trí# toàn là số cương thi. Dân mạng đương nhiên không ngốc, hack rõ ràng như vậy kẻ ngu mới không nhìn ra. Một lúc nữa dư luận sẽ thay đổi, không chừng sẽ có lợi cho chúng ta.”
Trịnh Thu Dương nghi ngờ nói: “Làm sao khẳng định được như vậy? Công ty mua thủy quân sao?”
“Không có mua, cũng không cần phải mua.” Lý Linh Linh liếc nhìn thời gian, nói, “Hiện tại đã hơn 9 giờ, người dùng weibo thật sự đã bắt đầu hoạt động, đối phương dù mua thủy quân nhiều hơn cũng vô dụng, dù liều mạng hợp lại cũng không bằng quần chúng. Viên Thụy là người có chữ duyên không tệ, chưa từng có scandal tình ái, trước kia lúc trả lời phỏng vấn hình mẫu lý tưởng cũng không lấy nữ minh tinh ra làm bia đỡ đạn, weibo trang phỏng vấn đó tương tác khá nhiều với khách mời, trên Tianya còn thường xuyên lột trần cậu ấy là gay, còn nói cậu ngốc này muốn tán tỉnh Bách Đồ đó.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Viên Thụy kinh ngạc nói: “Quần chúng thật lợi hại a.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Viên Thụy vươn tay, nói: “Anh mau đưa điện thoại cho em, em muốn xem rốt cuộc mọi người nói gì.”
Trịnh Thu Dương do dự một chút, vẫn là nói: “Anh xem trước.”
Buổi sáng lúc hắn xem thì toàn là, # Viên Thụy đồng tính luyến ái # cùng # Viên Thụy cút ra khỏi giới giải trí #, dưới hai chủ đề đứng đầu này toàn những lời công kích khiến cho hắn rùng mình đến tận bây giờ, hiện tại mở ra xem, hai chủ đề đó đã không còn bóng dáng, đứng thứ nhất là # Chung kết AFC #, thứ hai là # Giải Kim Mã #, hai anh em chuyên gia doanh tiêu của hắn cũng làm không tệ, đứng thứ ba là # So tài hôn Viên Thụy #
Chủ đề này. . . Trịnh Thu Dương lo lắng ấn vào xem, bên trong lại không có chướng khí mù mịt như hắn tưởng tượng, ID weibo đứng đầu là “Tiểu bạch thỏ Chân dài”, ID này đăng một video ngắn, trong video cô ôm búp bê chibi hình Viên Thụy phiên bản « Shiny Friends », nhạc nền nhẹ nhàng vui tươi nhưng nét mặt và động tác của cô lại rất khoa trương khôi hài, vô cùng dễ thương.
Theo sát phía sau là một ID weibo tên “Lý Tiểu Manh nhà Viên Tiểu Manh”, ID này đăng một tấm hình, chủ tài khoản weibo này hình như là bà mẹ trẻ, cúi đầu hôn đứa nhỏ đang ngủ say, trên người đứa nhỏ có dán một miếng sticker với dòng chữ “Tôi là Viên Thụy”.
Phía sau cũng có rất nhiều hình, avatar và chủ ID phần lớn là fan Viên Thụy, bọn họ up tác phẩm của mình lên, có video có ảnh chụp, có hôn nhẹ lên banner Viên Thụy, có hôn lên chữ ký Viên Thụy, có cả một tấm hình đang mở laptop xem chương trình của Viên Thụy, sau đó bản thân nhoài người lên màn hình cuồng hôn, đủ loại kiểu gì cũng có.
Cuối cùng Trịnh Thu Dương phát hiện, người đăng mở đầu chủ đề là một ID có avatar nhìn rất quen mắt. . . Thật đúng là không uổng phí mời hắn ăn ba bữa cơm.
Viên Thụy thấy sắc mặt anh không có biến thành hỏng bét, liền nghiêng đầu qua xem, nhìn thấy bảng, nói: “Ai nha, em bị AFC đoạt hạng.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Hắn tiếp tục lướt xuống mấy trang, cũng không tìm được những câu đầy ác ý sáng nay.
Viên Thụy nói: “Anh xem, không sao rồi, đưa điện thoại cho em đi.”
Trịnh Thu Dương từ trong túi lấy điện thoại ra đưa cho cậu.
Lý Linh Linh đi nghe điện thoại, hai người bọn họ ngồi song song lướt weibo.
Weibo Viên Thụy mới tăng thêm 1 triệu, chuyển phát, bình luận và like cũng tăng lên, còn có hơn 5000 tin nhắn riêng, bình thường cậu cũng hay nhận được tin từ fan, nhưng chưa bao giờ nhiều như vậy. Tin nhắn riêng và bình luận có chút khác nhau, vì tin nhắn là hai người trao đổi riêng, có chút bí ẩn, ngoại trừ bày tỏ với thần tượng thì cũng có fan đem tin nhắn riêng thành nơi giải bày tâm sự, nói ra vài bí mật nhỏ, cũng có những fan nữ tự tin up cho cậu xem ảnh chụp gợi cảm, đương nhiên cũng sẽ có anti-fans mắng chửi đặc biệt hạ lưu thô tục.
Cậu có chút thấp thỏm, không dám xem tin nhắn và bình luận trên weibo hôm nay, liền mở Tianya xem bình luận trước, mấy chủ đề công kích không còn, hiện tại chỉ toàn thấy:
“Manh Manh nếu không phải là công tui liền trực tiếp ăn shit!”
“Sau này xin hãy gọi anh í là Manh tiểu công a~”
“Chủ đề quá mức nóng bỏng hà”
“Kích động hôn Tiểu Manh Manh của tui là rốt cuộc là ai a, sao lại cơ khát như vậy, muốn ép khô Manh Manh nhà tui sao!!”
“Trạch nam một cây thuộc tính thụ 174/85/74/14 ông xã mau đến a”
“Đoàn thể chúng tui van xin chó săn nhanh chóng đăng hết cảnh nóng trong video a!”
….
Viên Thụy: “. . .”
Trịnh Thu Dương cũng xem, cả người bắt đầu không ổn. (Đ : Sao tui lại quên mất chuyện này =))) Là chiều cao của Trịnh tiên sinh a~ =)), vậy ra trong clip là Tiểu Manh Manh cúi xuống hun anh, mà anh lại cuồng hôn như tiểu thụ cơ khát =))) )
Viên Thụy nhìn anh, nói: “Anh sao lại cơ khát như vậy ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Viên Thụy vặn vẹo sắc mặt, cố gắng nhịn cười nói: “Em đã sớm nói cho anh rồi, fans của em rất đặc biệt nha, anh xem có phải rất manh hay không?”
Trịnh Thu Dương trong lòng tự nhủ, Manh Manh manh. . . Manh cái *** !! Đồ nghịch CP !! Dám nói hắn cơ khát! Đợi lát nữa về nhà thao chết Manh Manh bọn họ !
Viên Thụy lại cẩn thận mở tin nhắn riêng xem, nội dung trong tin nhắn và bình luận hoàn toàn khác nhau, phần lớn là dịu dàng ôn nhu khích lệ cậu đừng sợ bị những người đó công kích, hãy dũng cảm chọn cuộc sống mà mình muốn.
Cậu xem một cái lại một cái, trong lòng vô cùng cảm động, fans của cậu ai cũng dễ thương như vậy, lúc ở bên ngoài người qua đường đi qua toàn nhìn thấy kiểu đùa bỡn bán manh tiêu khiển các loại, nhưng bên trong lại ấm áp an ủi cậu.
Trịnh Thu Dương dùng điện thoại của mình lướt xem nên không thấy tin nhắn riêng họ gửi Viên Thụy, chỉ thấy trong các bình luận bán manh của fans có vài kẻ ác ý và giả bộ nghi hoặc “Đang tạo scandal để lăng xê sao?” hoặc vây xem “Ngồi chờ sự thật”. Người qua đường hay thủy quân lăn lộn để lại vài câu, rất nhanh đã bị bình luận khác đè bẹp không thấy.
Lý Linh Linh nói chuyện điện thoại xong từ bên ngoài đi vào, há hốc hỏi: “Trịnh tiên sinh, anh giúp Viên Thụy mua doanh tiêu?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không có. . . Cũng xem như có, người đăng cái đó là bạn tôi.”
Lý Linh Linh không tin nhìn hắn, lại hỏi Viên Thụy: “Cậu gọi điện cho mẹ nuôi chưa?”
Viên Thụy lắc đầu, kể từ khi biết Dương Lộ không thích Trịnh Thu Dương, cậu có chút thành kiến với bà, nên không liên lạc với bà nữa.
Lý Linh Linh suy nghĩ nói: “Không chừng lát nữa bà ấy sẽ gọi cho cậu, chuyện này nói không chừng cũng có liên quan tới bà ấy.”
Viên Thụy kinh hãi: “Chẳng lẽ chính bà ấy cho người quen lén tôi và bạn trai sao?”
Lý Linh Linh: “. . . Tại sao bà ấy phải làm vậy?”
Viên Thụy não kích động mở ra, càng nghĩ càng kinh hoảng, nói: “Con ruột bà ấy là mối tình đầu của tôi a! Bà ấy luôn không thích bạn trai tôi!”
Trịnh Thu Dương: “. . . Cái gì?”
Viên Thụy vội vàng bụm miệng.
Lý Linh Linh cũng choáng váng, bối rối nói: “Ý của tôi là phim điện ảnh « Shiny Friends » sắp công chiếu Tết này, hiện tại đã bắt đầu tuyên truyền, season 2 cũng bắt đầu tìm nhà tài trợ rồi, hiện tại cậu bị hắc, rất có thể chương trình này sẽ bị hắc luôn, mà chương trình này là do đoàn Dương Lộ làm, nên tôi mới nói có quan hệ với bà ấy, muốn cậu tìm bà giúp đỡ.”
Viên Thụy: “. . . A?”
Lý Linh Linh nhìn thời gian, nói: “Chuyện này nói sau, BOSS tìm tôi, bây giờ tôi phải đi, hai người về trước đi.”
Thấy cô vội vã muốn đi, Trịnh Thu Dương không nhịn được nói: “Công ty của các người cũng quá qua loa đi? Vậy là xong rồi sao?”
Lý Linh Linh bất đắc dĩ nói: “Tôi biết anh lo lắng, nhưng tôi còn lo lắng hơn, tôi còn hận tất cả những người từng xem qua video kia toàn bộ mất trí nhớ, điều này có thể sao?”
Trịnh Thu Dương nhất thời cứng họng, hắn là quan tâm bị loạn, hiện tại cũng vô cùng sốt ruột.
Lý Linh Linh không nói thêm nữa, dặn dò: “Khi về Viên Thụy cũng đừng ra ngoài nữa, tạm thời cũng đừng đăng weibo, có việc liên lạc qua điện thoại.”
Để lại hai người bọn họ, Viên Thụy giả bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra, cố ý lãng tránh nói: “Vậy chúng ta về nhà đi.”
Trịnh Thu Dương sáng sớm đã lo lắng sốt ruột, hoàn toàn đặt tâm vào cái người đang kéo hắn đi phiá trước, hắn nhìn Viên Thụy nói: “Em mới vừa nói, con ruột của mẹ nuôi em là ai?”
Viên Thụy mở to mắt, cái khó ló cái khôn nói: “Chính là. . . anh nuôi của em a.”
. : .