Thắng tân hôn (Chương trước là Tạm chia tay – Tiểu biệt thắng tân hôn)
.
Đến Thượng Hải ngày thứ 17, thứ sáu, trời vẫn đầy mây.
Lúc ăn điểm tâm, Viên Thụy xem tin tức thời tiết nói sẽ có mưa, lại xem thời tiết ở Bắc Kinh, gió lớn nhiệt độ thấp có mưa lẫn tuyết.
Cậu một bên húp cháo một bên gửi weixin cho Trịnh Thu Dương: “Khí trời không tốt, anh mặc dày một chút, lái xe cẩn thận.”
Trịnh Thu Dương lại gửi tin thoại cho cậu, Viên Thụy đưa di động dán lên bên tai nghe anh nói: “Em mua cho anh cái áo khoác mới để chỗ nào rồi? Anh tìm nãy giờ không thấy.”
Viên Thụy sợ bị người khác nghe được, đánh chữ trả lời anh: “Ở bên phải tủ treo quần áo, bỏ vào túi chống bụi.”
Suy nghĩ một chút, cậu lại không yên lòng nhắn weixin: “Hôm nay mặc nó có hơi mỏng, anh mặc đồ dày hơn đi.”
Một lát sau, Trịnh Thu Dương gửi tin thoại nói: “Không sao, anh mặc áo lông cừu rất dày, không nói nữa, anh tranh thủ thời gian.”
Viên Thụy đánh chữ thật nhanh gửi đi: “Nhớ mua đồ ăn sáng a! Không thể không ăn!”
Cậu ăn xong trở về phòng thay quần áo, lúc chuẩn bị đi ra cửa studio, Trịnh Thu Dương gửi hình lại, mới vừa mua sữa nóng và bánh mì.
Viên Thụy cầm điện thoại cười, gửi thoại cho anh: “Anh đi đi, buổi tối lại nói, moah moah.”
Trịnh Thu Dương trả lời: “Moah moah.”
Triệu Chính Nghĩa mỗi ngày nhìn hai người như vậy, mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng lại có chút hâm mộ, hắn chưa có bạn gái, muốn được nhanh nhanh yêu đương.
Buổi sáng đoàn phim quay thuận lợi, xế chiều liền gặp phải chút chuyện, nam nữ diễn viên diễn cảnh hôn, không thể thông qua được.
Viên Thụy trước kia không có quay qua cảnh hôn, chuyện này so với cậu tưởng tượng khó khăn hơn rất nhiều, lúc trước ngay cả cảnh diễn chăn gối lãng mạn cũng có, nhưng vừa đến hôn, cậu lại không hôn xuống được, thử hơn 10 lần cũng không được, ngay cả chưa chạm tới môi đã mắc kẹt lại.
Đạo diễn nhắc nhở cậu nhiều lần, mới bắt đầu còn có thể nhẹ nhàng, càng về sau càng nôn nóng, giọng nói cũng có hơi kịch liệt chút, “Cậu chưa từng hôn sao? Đừng giả ngây thơ! Thấy là người quen liền ngượng ngùng sao, đây là phim, lại không ý gì khác! Tiểu Tống xinh đẹp như vậy cậu còn không hôn được? Chẳng lẽ cậu tự luyến hả?”
Viên Thụy bị bà nói rất lúng túng, cúi đầu không nói gì.
Tống Hoan Nhan hoà giải nói: “Anh ấy cũng không phải làm trò trước mặt nhiều người như vậy để hôn a, lần đầu tiên đều như vậy, lần đầu tiên tôi quay cảnh hôn cũng NG rất nhiều lần.”
Đạo diễn bất đắc dĩ nói: “Hai người xem khí trời đi, sắp mưa rồi, đến lúc đó không quay được, hơn nữa sau khi quay xong còn phải thu dọn thiết bị. Hai người xem rồi chuẩn bị đi, thử lại một lần, không được nữa chỉ có thể để ngày mai.”
Tống Hoan Nhan kéo Viên Thụy qua một bên, nói đùa với cậu: “Anh đừng khẩn trương như vậy, đến lúc nhắm mắt lại, đừng xem em là Tống Hoan Nhan, anh cứ nghĩ em là Ngô Ngạn Tổ, hoặc Bách Đồ là được.”
Viên Thụy cũng không đặc biệt thích Ngô Ngạn Tổ, lại nghĩ tới hình ảnh mình và Bách Đồ hôn nhau, vẻ mặt thoải mái hơn chút.
Tống Hoan Nhan khích lệ nói: “Cố gắng lên.”
Song Viên Thụy lại não bổra Lường Tỳ đánh cậu, cả khuôn mặt lại rối rắm.
Mọi người vào vị trí, đánh bản tại trường quay hô “Action”.
Viên Thụy và Tống Hoan Nhan đứng mặt đối mặt tỏ nỗi lòng, hai người đều cao, đứng nói chuyện yêu đương hết sức đẹp đôi, thâm tình nhìn nhau vừa ngọt ngào vừa lãng mạn.
Đạo diễn nhướng mày ngồi ở phía sau máy nhìn.
Tống Hoan Nhan đầy yêu thương nhìn Viên Thụy, giống như thật sự đã yêu cậu.
Viên Thụy nghĩ thầm, cô diễn xuất thật tốt a, quá tốt, chỉ có cậu làm cản trở. Cậu một bên đọc lời thoại một bên ở trong lòng không nhịn được bồn chồn, nếu lại không được, sẽ làm phiền mọi người ngày mai tới đây một lần nữa, chỉ bởi vì một mình cậu, một phút diễn này có sức ảnh hưởng đến cả tiến độ đoàn phim.
Nhưng càng nghĩ như vậy, cậu càng khẩn trương, sắp đọc xong lời thoại rồi, đôi môi Tống Hoan Nhan kiều diễm như hoa biện gần ngay trước mắt, làm sao bây giờ a? Căn bản là không hôn xuống được a!
Tốc độ cậu đọc lời thoại ngày càng chậm, nhưng là nói tình cảm nha, chậm một chút cũng bình thường, đạo diễn cũng không còn hối thúc, nhẫn nại chờ cậu nói xong.
Sắp đến thời khắc hôn, ánh mắt Tống Hoan Nhan lóe lên niềm yêu thương, cô có thể trở thành Tiểu Hoa cũng không phải hoàn toàn dựa vào sửa mũi.
Viên Thụy bị cô nhìn đến mức muốn lùi bước, mắt cũng nhịn không được tránh né, làm bộ như quá mức kích động mà ngẩng đầu nhìn loạn về phía trước, trong miệng đọc lời thoại chầm chậm: “Anh đã nghĩ vô số lần, trời cao đã cho anh gặp được em…”
Cậu trợn to mắt, người đứng bên cạnh Triệu Chính Nghĩa sao giống bạn trai cậu vậy?
“Vuột mất những người trước kia…”
Không giống, mà là chính anh a! Cái áo khoác đó, chính là cái buổi sáng Trịnh Thu Dương muốn tìm!
“Anh một chút cũng không cảm thấy tiếc nuối…”
Tại sao Trịnh Thu Dương lại ở đây?
“Vuột mất là vì lần gặp gỡ tiếp theo…”
Là tới gặp cậu sao? Sao lại tốt như vậy a!
“Những thứ anh đánh mất…”
Muốn bổ nhào qua ôm Trịnh Thu Dương ngay lập tức, muốn hôn anh, dùng sức hôn anh!
“Cũng là vì, gặp em.”
Viên Thụy cúi đầu, hôn Tống Hoan Nhan.
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn vốn đang rất vui vẻ, Viên Thụy luôn nhìn hắn, tựa như tình thoại kia là nói với hắn, đang rất có cảm xúc, cuối cùng lại trơ mắt nhìn Viên Thụy hôn người khác.
Triệu Chính Nghĩa hiền lành khai đạo: “Đừng để ý a Trịnh tiên sinh, cũng là vì công việc.”
Trịnh Thu Dương ngạt thở nói: “Vừa rồi sao cậu không nói cho tôi biết là đang diễn cảnh hôn?”
Triệu Chính Nghĩa giả bộ vô tội.
Đạo diễn vỗ tay hô cắt, rốt cục hài lòng, lớn tiếng khen ngợi nói: “Viên Thụy hôn tốt lắm!”
Viên Thụy vội vàng lui về phía sau, đỏ mặt mãnh liệt cúi người trước Tống Hoan Nhan, nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi.”
Tống Hoan Nhan không nhịn được cười, “Không sao không sao, chúc mừng ‘Nụ hôn đầu’ của anh thành công.”
Mọi người rối rít vỗ tay.
Viên Thụy đứng thẳng người, cẩn thận nhìn lén Trịnh Thu Dương.
Trịnh Thu Dương nhanh chóng đưa ngón giữa cho cậu xem.
Cậu đỏ mặt vội lấy tay lau miệng.
Trời bắt đầu mưa.
Đạo diễn nói: “Mau dọn máy móc thiết bị! Hôm nay đến đây thôi! Mọi người cực khổ!”
Hiện trường một trận rối ren, tháo máy xếp lại, một mảnh lộn xộn.
Viên Thụy thấy không ai để ý tới cậu, nhỏ giọng nói với Tống Hoan Nhan: “Anh đi trước a.”
Tống Hoan Nhan đang được hai trợ lý vây quanh, bung dù bung dù, khoác áo khoác áo, nói: “Đi đâu a? Thời gian còn sớm, đi uống cà phê đi.”
Viên Thụy có chút xấu hổ nói: “Anh có bạn đến thăm.”
Tống Hoan Nhan nhìn thoáng qua người Triệu Chính Nghĩa, thấy Trịnh Thu Dương, chợt hiểu ra cười nói: “Nha…”
Viên Thụy vội vả muốn đi, một giây cũng không chờ được, nói: “Anh đi đây, tạm biệt.”
Tống Hoan Nhan kéo cậu lại, ghé sát vào cậu nhỏ giọng nói: “Nhìn rất ngay thẳng nha, sao không nói sớm, biết vậy hồi nãy em hôn lưỡi anh trước mặt anh ta.”
Viên Thụy: “…”
Tống Hoan Nhan cười ha ha nói: “Trêu anh thôi, đi nhanh đi.”
Viên Thụy chạy tới, đứng ở trước mặt Trịnh Thu Dương, hai người anh nhìn em em nhìn anh, một bụng muốn nói nhưng không thể công khai.
Triệu Chính Nghĩa đứng ở bên cạnh, lúng túng hỏi: “Cái kia… là về khách sạn? Hay là đưa hai người đến chỗ khác?”
Viên Thụy giương mắt trông mong nhìn Trịnh Thu Dương: “Anh nói đi?”
Trịnh Thu Dương vẻ mặt đứng đắn nói: “Em quyết định đi, nghe em.”
Viên Thụy nói: “Tiểu Triệu, cậu đi nhờ xe bọn họ về, đưa chìa khóa xe cho tôi đi.”
Mưa càng lúc càng lớn, Viên Thụy miễn cưỡng che, dẫn Trịnh Thu Dương đến bãi đậu xe tìm chiếc Crown, vui vẻ nói: “Anh xem, đây là dì Dương cho em mượn, để em dùng ở Thượng Hải, xe bảo mẫu đi lại không tiện, không bằng cái này.”
Trịnh Thu Dương “Ừ ” một tiếng.
Hai người lên xe, Viên Thụy lái xe, Trịnh Thu Dương ngồi ghế phó, đóng kỹ cửa xe, đem tiếng mưa rơi và khí lạnh cản lại bên ngoài.
Giữa bãi đậu xe không một bóng người, chỉ có mấy chiếc xe và mưa to.
Rốt cục yên tĩnh lại.
Viên Thụy nhìn Trịnh Thu Dương, hỏi: “Sao anh lại đột nhiên tới?” Bạn đang
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng quay Äầu nhìn cáºu, nhÆ°ng không lên tiếng.
Viên Thụy hÃt má»t hÆ¡i, chá»m qua nâng mặt anh hôn lên.
Má»i vừa chạm môi, Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng lại nhÆ° Äiên nhà o Äầu vá» phÃa trÆ°á»c, Äẩy Viên Thụy lÆ°ng chạm và o góc chết trong xe hôn, nhÆ° háºn không thá» Äem cáºu xé nát Än hết.
Viên Thụy sợ hết há»n, sững sá» bá» hôn há»i lâu má»i ÄÆ°a tay ôm lấy anh.
Tiếng mÆ°a rÆ¡i trên mui xe cùng tiếng thá» gấp hai ngÆ°á»i Äan xen, tá»±a nhÆ° má»t khúc nhạc triá»n miên, kinh tâm Äá»ng phách lại kiá»u diá»
m lưu luyến.
Hai ngÆ°á»i hôn tháºt lâu, lúc tách ra Viên Thụy cảm thấy môi vừa nóng vừa tê dại, nhÆ°ng nụ hôn thô bạo nà y là m cáºu cảm nháºn Äược tâm ý của Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng, cáºu rất vui vẻ, lÆ°u luyến dán qua, lại hôn Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng má»t cái, xấu há» nói: âAnh mặc cái áo khoác nà y tháºt là Äẹp, Äặc biá»t soái.â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng cÆ°á»i, hắn cÅ©ng chÆ°a thá»a mãn lắm, nhÆ°ng dù sao cÅ©ng là ban ngà y ban mặt, Viên Thụy lại là nhân váºt công chúng, xe chấn không thoải mái, sau khi loại phiá»n toái Äi, nhẫn nại nói: âVá» khách sạn Äi.â
Viên Thụy lại Äá» nghá»: âHay là Än cÆ¡m trÆ°á»c Äi, Äi Tiá»u DÆ°Æ¡ng Sinh Tiên Än Äược không? Chá» nà y Ãt ngÆ°á»i, em và Tá»ng Hoan Nhan Äã Än má»t lần, rất ngon!â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng: ââ¦â
Viên Thụy hết sức phấn khá»i má» GPS.
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng nhìn gò má của cáºu, lại muá»n hôn.
Viên Thụy vui vẻ nói: âÄược rá»i, cà i chặt dây an toà n. Chá» nà y Än rất ngon, cắn má»t miếng miá»ng Äầy nÆ°á»c súp, Än cá»±c ngon.â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng khá» bức nghÄ©, anh ngà n dặm xa xôi tá»i Äây Äá» Än bánh bao súp[1] sao? Anh là tá»i Än súp em a!
[1] Do trong nhân bánh có nÆ°á»c canh/súp nên bánh còn có tên gá»i là bánh bao súp. Quán nà y có Äặc sản là bánh bao súp.
Hắn cà i xong dây an toà n, lại Äá»i tÆ° thế ngá»i, phải tÄ©nh táo má»t chút.
âKhông lừa anh, Än ngon Äúng không? â Trong quán Än Sinh Tiên, Viên Thụy Äeo kÃnh Äen, má»t bên bá» nÆ°á»c súp nóng le lưỡi, má»t bên Äắc ý nói, âEm nói Än Äược mà .â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng Än quả thá»±c nhạt nhÆ° nÆ°á»c ao bèo, nhÆ°ng thấy Viên Thụy rất thÃch, phá»i hợp nói: âRất ngon.â
Viên Thụy há»i anh: âCó thá» á» lại Thượng Hải mấy ngà y?â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng nói: âTá»i chủ nháºt lên máy bay.â
Viên Thụy vạch Äầu ngón tay Äếm hai lần, vui sắp Äiên luôn, Äược hai Äêm Äó!
Rá»t cục trá» vá» khách sạn, sau khi và o cá»a, Äá»ng tiá»u ca chÄm chá» là m viá»c á» cá»a bá» Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng ghét bá» trợn mắt nhìn và i lần, hết sức khó hiá»u, trên mặt vẫn phải duy trì má»m cÆ°á»i, trong lòng chá»i thẳng má nó.
Vá» phòng, không thá» nhá»n Äược nữa hình thú của Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng xuất hiá»n.
Ná»a tháng không có là m, Viên Thụy từ trong ra ngoà i Äá»u xấu há» không thả lá»ng Äược, nhÆ°ng cáºu lại rất nghe lá»i cá» gắng phá»i hợp, biến Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng vừa muá»n thô bạo vá»i cáºu má»t chút, lại không nỡ quá mãnh liá»t, giằng co há»i lâu cuá»i cùng cÅ©ng tâm Äầu ý hợp.
Viên Thụy tháºt ra thì có Äau má»t chút, nhÆ°ng không nói ra.
Cáºu cảm thấy Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng tháºt tá»t, cáºu muá»n Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng cÅ©ng cảm thấy cáºu tá»t nhÆ° váºy.
. : .