Của mình, của mình, chính là của mình
.
Viên Thụy cảm thấy không thể tin nổi, hôm nay chỗ vợ Trịnh Thiệu Dương lên xe là ở cửa của một khu chung cư bình thường, thực sự không giống nhà Đại vương đá quý ở.
Cậu kỳ quái hỏi: “Vậy chị dâu anh ở đâu? Còn tự đón xe đi bệnh viện? Không phải là có xe riêng tài xế riêng người hầu bên cạnh sao?”
“Làm gì khoa trương như vậy? Bất quá tự đón xe đi bệnh viện thì có hơi lạ.” Trịnh Thu Dương cũng rất kinh ngạc, suy nghĩ một chút, đoán, “Mẹ Trịnh Thiệu Dương lúc trước muốn hắn lấy một tiểu thư môn đăng hộ đối, kết quả hắn không nghe lời lấy một cô gái lương bổng nhân viên, mẹ hắn từ đầu đã không thích con dâu này, mấy tháng trước anh nghe mẹ nói, lúc mang thai kiểm tra ra là con gái, lão thái thái kia ở nhà suýt chút nữa xốc luôn nóc nhà, chắc là bà ta làm quá nên con dâu dọn ra ngoài ở?”
Viên Thụy có chút tức giận nói: “Con gái cũng gọi là bà nội mà! Em thấy chị dâu anh cũng khá tốt, dễ nhìn, người còn nhãn nhặn như vậy, nhất định là không muốn chấp nhặt với lão thái thái. Anh của anh cũng là một tên tra, em thấy anh ta sốt sắng như vậy, còn tưởng là một người chồng tốt!”
Trịnh Thu Dương nói: “Chuyện này anh không rõ, nhưng luôn nghe nói hai người họ tình cảm rất tốt.”
Viên Thụy tức giận nói: “Để vợ mình ưỡn bụng lớn ở bên ngoài một mình, còn tự đón xe đi kiểm tra, tốt cái gì hả? Mẹ em lúc sinh em ra, ba em được gọi từ bàn mạc chược tới, nhìn thấy sinh được một đứa con trai vui tới mức nhảy cao ba trượng, lúc đó ba em vui tới mức căn bản không biết vợ mình sinh khó khăn bao nhiêu, hai người họ lúc ly hôn còn muốn cướp quyền nuôi em, mẹ em chết sớm như vậy chính là bị ông chọc tức, may mà quan tòa không xử em cho ông.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn chưa từng nghe Viên Thụy nói tới người ba ruột này, đây là lần đầu tiên.
Hắn không nhịn được hỏi: “Nếu như có một ngày ba em tới tìm em thì sao?”
Viên Thụy dường như đã sớm nghĩ ra vấn đề này, không chút suy nghĩ liền đáp: “Vậy em liền mở cho ông một bàn, ông thích chơi mạt chược, em cho ông chơi đủ, nhưng tuyệt đối không để cho ông bài bạc.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn buồn cười nói: “Anh tưởng em sẽ nói không gặp đó.”
Viên Thụy kinh ngạc nói: “Ông ấy là ba em nha, sao có thể không gặp?”
Trịnh Thu Dương nói: “Giọng điệu lúc nãy của em, giống như rất hận ông ấy.”
Viên Thụy trầm mặc chốc lát, nói: “Đúng là trước kia em có hận một chút… Lần cuối cùng em nhìn thấy ông là lúc ông mua cho em một bộ quần áo mới và một trái bóng rổ, khi đó em còn rất nhỏ con, ngồi bàn đầu tiên trong lớp, mẹ không cho ông gặp em, ông lén lút chạy vào trường học, ở cửa lớp đưa đồ cho em, sau đó còn vừa khóc vừa đi. Bây giờ suy nghĩ lại, còn cảm thấy ông thật đáng thương.”
Trịnh Thu Dương an ủi: “Đừng buồn, dù sao cũng nhiều năm không xuất hiện rồi, đừng nghĩ nữa.”
Viên Thụy cười với anh, nói: “Không buồn, cũng không thường nghĩ tới, chỉnh là thỉnh thoảng nhớ đến, cảm thấy ông chắc đang sống tốt ở đâu đó, vậy là được rồi, em cũng không phải rất muốn gặp ông, em cũng đã có ba ba, còn có em gái, nha đúng rồi, ngày hôm nay còn nhận thêm mẹ nuôi!”
Trịnh Thu Dương vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc Viên Thụy, hắn vốn lo lắng Viên Thụy thật sự ghi hận ba ruột mình, hận thứ tình cảm này, hoàn toàn không hợp với con người Viên Thụy.
Viên Thụy nghiêng đầu dựa vào vai anh, cười nói: “Em còn có bạn trai đây!”
Trịnh Thu Dương đùa cậu nói: “Gọi ông xã.”
Viên Thụy có chút xấu hổ, môi thử giật giật, vẫn là không tiện gọi ra, nói: “Trước đây lúc em không có người yêu, xem tiểu thuyết thấy số 0 gọi ông xã, còn có chút hâm mộ, đến khi em thật sự có, lại không gọi được.”
Trịnh Thu Dương chưa từng xem loại tiểu thuyết này, hỏi: “Tiểu thuyết gì mà viết lãng như thế?”
Viên Thụy móc điện thoại ra, nói: “Em có e-book, cho anh xem một chút nha.”
Hai người tụ lại cùng nhau xem sách khiêu dâm.
Trịnh Thu Dương: “Thao, cái này cũng được?”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương: “24 cm còn là người sao? Lừa ai hả.”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương: “Nhanh như vậy đã bắn, không thực tế, nữ còn không như vậy.”
Viên Thụy: ” Hmm…”
Trịnh Thu Dương: “Em xem, đều thích bị bóp ngực.”
Viên Thụy: “Hừ.”
Trịnh Thu Dương: “Đây là con gái hả? Ông xã em muốn sinh con cho anh?”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương: “Lát nữa em cũng gọi vậy đi?”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương: “Không được không xem nữa.”
Viên Thụy đem điện thoại ném sang một bên, hai người sóng vai ngồi ở trên ghế sô pha, tâm tư khác nhau.
Nửa phút sau, Trịnh Thu Dương nói: “Anh cứng rồi.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương nói: “Không phải xem nên cứng, mà là muốn cứng.”
Viên Thụy: “… Nghĩ cái gì?”
Trịnh Thu Dương quay đầu nhìn cậu, nói: “Muốn thao chết em.”
Viên Thụy mặt đỏ như nhỏ máu, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh…”
Trịnh Thu Dương nói xong cũng có chút lúng túng, hắn chưa từng nói chuyện thô tục như vậy với Viên Thụy, Viên Thụy có tức giận không?
Viên Thụy hít một hơi, nói tiếp: “Anh, anh đợi một chút, em đi tắm trước đã.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy đi tắm, Trịnh Thu Dương ở trên ghế sô pha cười đến lăn lộn.
Viên Thụy rất nhanh đi ra, hai người hôn tới giường, Trịnh Thu Dương có ý đồ lớn với cơ ngực Viên Thụy, Viên Thụy híp mắt thở vài tiếng, đột nhiên hỏi: “Anh vừa nãy không phải là nhớ tới bạn gái trước đây đó chứ?”
Trịnh Thu Dương cả kinh, ngẩng đầu lên oan uổng nói: “Không có!”
Viên Thụy cho là anh đang nhớ, không mấy vui vẻ, lại không muốn phá hoại bầu không khí, đáng thương nói: “Không cho nhớ a.”
Trịnh Thu Dương không nhịn được cười, giơ tay thề: “Thật không có! Ngoại trừ em ra, ai anh cũng không cứng nổi.”
Viên Thụy kinh hãi, nói: “Phi phi phi, sao lại thề độc như vậy? Cũng không phải của riêng một người.”
Trịnh Thu Dương cười đến không làm tiền hí, trực tiếp đi vào, Viên Thụy bị đỉnh đến ngửa ra sau một cái, còn chưa kịp kêu đã bị anh hôn, phía dưới cũng động vô cùng kịch liệt.
Viên Thụy nghĩ thầm, của mình của mình, là của mình.
Mới nhận mẹ nuôi Dương Lộ cách hai ngày liền gọi cho Viên Thụy, muốn gặp cậu đưa kịch bản « Ai là cát trên đầu ngón tay em » , thuận tiện bàn những chuyện khác.
Buổi tối hôm hai người kết nghĩa, ở trước mặt mọi người, Viên Thụy kính rượu, dập đầu gọi một tiếng “Mẹ nuôi”, sau lại không gọi được nữa. Cậu biết Dương Lộ là người trong nóng ngoài lạnh, thế nhưng vẫn có khoảng cách với bà, luôn cảm thấy danh xưng “Mẹ” này quá mức thân mật. Dương Lộ ước chừng đã nhìn thấu tâm tư cậu, lúc đi đã nói một câu “Đều ở trong giới giải trí, vẫn là nên gọi dì cho tiện”.
Vì vậy lúc này gặp nhau, Viên Thụy liền gọi một tiếng: “Dì Dương.”
Địa điểm hai người gặp mặt là một tiệm cà phê gần chỗ ở Viên Thụy, Dương Lộ tới một mình, nói vừa lúc có chuyện ở gần đây.
“Đây là kịch bản, con khi về xem cẩn thận, nếu có vấn đề gì thì nói ra để mọi người có thể thảo luận tốt.” Dương Lộ đưa cặp văn kiện cho cậu, còn nói, “Vai nữ chính đã định là Tống Hoan Nhan rồi, cô gái đó cũng nói biết con.”
Viên Thụy có chút vui vẻ, nói: “Lúc mới debut con diễn vai phụ trong một bộ phim truyền hình, cô ấy diễn em gái của con, khi đó còn gọi cô ấy là Tống Diễm Diễm, là một cô gái rất dễ thương a.”
宋欢颜 (Tống Hoan Nhan) : Hoan Nhan – cười vui vẻ, cười tươi
宋艳艳 (Tống Diễm Diễm) : Diễm Diễm – xinh đẹp, tươi đẹp
Dương Lộ cười, rất nhanh lại nghiêm mặt nói: “Đừng gọi tên cũ của người ta nữa, người ta hiện tại là hoa đỏ, nhân khí cao hơn con, vạn nhất con nói nhầm cho dù cô ấy không đa tâm, nhưng người bên cạnh thì chưa chắc.”
Viên Thụy vội vàng gật đầu, “Dạ.”
Dương Lộ nói: “Tài trợ rất nhanh sẽ có, nếu không có gì bất ngờ, giữa tháng sau là có thể bắt đầu quay, đến Thượng Hải lấy cảnh, kế hoạch là giết nhanh thắng nhanh trong vòng 2 tháng, quay xong cũng gần đến Tết, qua năm cũng sẽ không làm lỡ show thực tế của con. Ta đã hỏi rồi, phim thần tượng lúc trước con diễn nam thứ nghỉ hè sang năm sẽ lên sóng, bộ phim này của chúng ta cũng sẽ lên sóng mùa đông năm sau, như vậy liên tiếp phim truyền hình và show thực tế, con có thể luôn xuất hiện trên TV, không có chỗ trống, nhân khí sẽ không ngừng rơi.”
Viên Thụy biết xoay xở một bộ phim truyền hình rất phức tạp, bộ phim này mới được qua kiểm duyệt trước đây không lâu, tài trợ lại đến nhanh như vậy, tháng sau liền quay, tốc độ thế này phải gọi là phi thường nhanh, đương nhiên chuyện này không thể không nói tới năng lực cá nhân của Dương Lộ, nhưng Dương Lộ còn vì cậu – một nghệ sĩ hạng 3 mà cân nhắc nhiều như vậy, không khỏi có chút cảm động.
Cậu thành khẩn nói: “Dì Dương, thật sự rất cảm ơn dì, nếu như dì cần con giúp gì, dì nhất định phải nói nha. Tuy rằng con không có tiền nhiều, cũng không quá nổi…”
Cậu không nói được nữa, so sánh địa vị Dương Lộ với giá trị bản thân, khả năng sẽ không cần tới cậu. Bạn đang
Quả nhiên DÆ°Æ¡ng Lá» nói: âTạm thá»i không cần, nhÆ°ng nếu sau nà y cần ta nhất Äá»nh sẽ nói.â
Viên Thụy nghÄ© thầm, là tÆ°á»ng mình nói lá»i khách sáo sao, tháºt sá»± là ngÆ°á»i tá»t mà .
Hai ngÆ°á»i á» trong tiá»m cà phê trò chuyá»n hÆ¡n 1 tiếng má»i ra ngoà i, phát hiá»n chẳng biết lúc nà o trá»i Äã mÆ°a, mặt Äất Äã có nÆ°á»c Äá»ng.
DÆ°Æ¡ng Lá» há»i: âCon có lái xe không?â
Viên Thụy nói: âCon á» chung cÆ° phÃa trÆ°á»c, chạy hai bÆ°á»c là tá»i.â
DÆ°Æ¡ng Lá» nói: âNếu không xa, Äá» ta ÄÆ°a con Äi.â
Viên Thụy suy nghÄ© má»t chút, cuÌng không từ chá»i, cáºu tá»i gặp DÆ°Æ¡ng Lá» Äặc biá»t diá»n má»t phen, còn mang Äôi già y má»i, tháºt sá»± không nỡ Äá» nó Äạp nÆ°á»c.
DÆ°Æ¡ng Lá» ÄÆ°a cáºu xuá»ng dÆ°á»i lầu, cáºu má» cá»a xe xuá»ng, tạm biá»t DÆ°Æ¡ng Lá» trong xe: âDì DÆ°Æ¡ng, trá»i mÆ°a dì lái cháºm má»t chút nha.â
DÆ°Æ¡ng Lá» má»m cÆ°á»i nói: âÄược, con lên Äi.â
Viên Thụy Äóng cá»a xe lại, lại thấy má»t chiếc xe taxi từ bên ngoà i chạy và o, Äáºu á» bên cạnh xe DÆ°Æ¡ng Lá», cá»a xe taxi bá» Äẩy ra, ngÆ°á»i còn chÆ°a bÆ°á»c xuá»ng âm thanh Äã truyá»n tá»i: âÄúng lúc tháºt! Tao còn sợ mà y không có á» nhà ! May mà bắt Äược mà y!â
Viên Thụy: ââ¦â
Là mẹ Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng.
Cáºu vá»i cúi ngÆ°á»i xuá»ng nói vá»i DÆ°Æ¡ng Lá» trong xe: âDì DÆ°Æ¡ng, dì Äi trÆ°á»c Äi, sau nà y con sẽ liên lạc vá»i dì.â
DÆ°Æ¡ng Lá» nhìn cáºu, lại nhìn phụ nữ trung niên bÆ°á»c xuá»ng taxi, vẻ mặt khó hiá»u.
Mẹ Trá»nh Äã vòng qua xe DÆ°Æ¡ng Lá» bÆ°á»c nhanh tá»i trÆ°á»c mặt Viên Thụy, giáºn Äùng Äùng nói: âChứng từ bất Äá»ng sản có phải á» chá» của mà y không?â
Viên Thụy không nhá»n Äược lui vá» sau ná»a bÆ°á»c, nói: âDìâ¦â
Mẹ Trá»nh nói: âMà y Äừng có gá»i tao! Nó trá» vá» nhà má»t chuyến Äá» liá»n mất, nó từ nhá» Äến lá»n chÆ°a từng là m chuyá»n nhÆ° váºy, nhất Äá»nh là do mà y xúi giục nó, Äá» Äâu?â
Viên Thụy vá»n dÄ© không biết chuyá»n chứng từ bất Äá»ng sản của Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng, thà nh tháºt nói: âCon không biết, nếu không con gá»i há»i anh ấy.â
Cáºu muá»n lấy Äiá»n thoại ra lại bá» mẹ Trá»nh hét má»t tiếng: âKhông cho gá»i! Mà y muá»n cáo trạng Äúng không? Tâm nhãn nhiá»u lắm ha!â
Viên Thụy cÅ©ng không dám gá»i Äiá»n thoại, Äứng Äó không biết phải là m sao.
Trong xe DÆ°Æ¡ng Lá» há»i: âViên Thụy, xảy ra chuyá»n gì? Bà ấy muá»n chứng từ bất Äá»ng sản gì?â
Viên Thụy vá»i há»i: âKhông có chuyá»n gì không có chuyá»n gì, dì Äi Äi, là ⦠là chuyá»n trong nhà .â
DÆ°Æ¡ng Lá» lại nói: âNếu là ngÆ°á»i nhà con, váºy ta cuÌng muá»n gặp má»t lần.â
Viên Thụy: ââ¦â
DÆ°Æ¡ng Lá» xuá»ng xe.
Mẹ Trá»nh quan sát Äánh giá bà , không thá» xác Äá»nh thân pháºn của Äá»i phÆ°Æ¡ng, nói: âTôi không phải ngÆ°á»i nhà của nó, tôi Äến Äòi nợ.â
DÆ°Æ¡ng Lá» cau mà y nói: âNợ bà cái gì?â
Hai ngÆ°á»i Äá»i diá»n chá»c lát, mẹ Trá»nh cÆ°á»i lạnh nói: âSao hả? Bà muá»n trả thay sao? Bà là ai?â
DÆ°Æ¡ng Lá» nói: âTôi là mẹ nuôi Viên Thụy.â
Mẹ Trá»nh liá»n cÆ°á»i lạnh, nói: âMẹ nuôi sao? Váºy bà Äừng xen và o, chuyá»n nà y không phải ruá»t thá»t Äừng xen và o.â
DÆ°Æ¡ng Lá» nhÃu mà y, âBà nói Äi, nó nợ cô cái gì?â
Viên Thụy nhìn trái nhìn phải, nhá» giá»ng chen và o nói: âCái kiaâ¦â
Mẹ Trá»nh nói: âMà y câm miá»ng cho tao.â
Viên Thụy: ââ¦â
DÆ°Æ¡ng Lá» lại nói: âViên Thụy, con nói, Äến cùng là xảy ra chuyá»n gì?â
Viên Thụy há miá»ng, lại bá» mẹ Trá»nh trừng mắt má»t cái liá»n không dám nói nữa.
Mẹ Trá»nh bá» dáng lão pháºt gia, nói: âSao bà không há»i nó, nó nợ tôi cái gì? Tôi nói cho bà biết, nó nợ tôi má»t Äứa con trai.â
Viên Thụy ôm cặp vÄn kiá»n ká»ch bản, nặng ná» cúi Äầu, ông trá»i Æ¡i, không lẽ bắt buá»c cáºu phải come out sao.
Buá»i tá»i, Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng hát ngâm nga vá» nhà , và o cá»a liá»n nói: âBên ngoà i mÆ°a to quá, may mà em bá» dù dá»± phòng và o trong xe anh, nếu không anh Äã bá»â¦ Em là m gì váºy?â
Viên Thụy ủ rÅ© cúi Äầu ngá»i trên thảm trÆ°á»c ghế sô pha, há»i anh: âMẹ anh có gá»i Äiá»n thoại cho anh không?â
âKhông có a.â Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng thay già y xong lại Äây, nói, âSao váºy? Sao lại nhắc tá»i mẹ?â
Viên Thụy vẻ mặt muá»n khóc ôm lấy anh.
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng không thá» là m gì khác là cuÌng ôm lấy cáºu, suy nghÄ© má»t há»i, kinh hãi nói: âÄá»t! Lẽ nà o mẹ phát hiá»n chứng từ bất Äá»ng sản không còn? Tá»i tìm em sao?â
Viên Thụy dùng lá»±c ôm anh hoảng há»t, nói: âÄúng a! Tháºt là Äáng sợ!â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng vá»i há»i: âMẹ là m gì em? Em Äá» cho mẹ và o sao? Có Äáºp Äá» không? Äừng lắc Äừng lắc, anh chóng mặt!â
Viên Thụy dừng lại, nói: âKhông có và o, á» dÆ°á»i lầu bắt Äược em.â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng tá» má» nhìn mặt và cá» cáºu, âKhông bá» thÆ°Æ¡ng Äi? Mẹ mắng em? Äánh em chÆ°a?â
Viên Thụy hoảng sợ nói: âDì còn có thá» Äánh em sao?â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng: â⦠Không nhất Äá»nh.â
Viên Thụy sợ hãi không thôi nói: âMay quá may quá, Äúng lúc mẹ nuôi ÄÆ°a em vá», hai ngÆ°á»i á» dÆ°á»i lầu nói chuyá»n má»t há»i, sau Äó cùng Äi.â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng: â⦠Cái quái gì?â
Viên Thụy cho rằng anh không nghe rõ, lặp lại: âHai ngÆ°á»i á» dÆ°á»i lầu nói chuyá»n má»t há»i, sau Äó ngá»i xe mẹ nuôi em, cùng Äi.â
Trá»nh Thu DÆ°Æ¡ng vuá»t Äầu cáºu, nói: âBảo bá»i nhi, có phải em bá» mẹ anh Äánh choáng váng? Là m trà nhá» rá»i loạn?â
. : .