Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 5: 5: Trước Hội Trường




- Phù.



Thư Viễn căng thẳng đứng trong phòng trang điểm cô dâu, cô không yêu anh ta, cũng chưa từng được gặp mặt lần nào, anh ta lại còn bạn gái đang yêu.



- Xem ra phải chịu rồi.



- Cô dâu chuẩn bị ra lễ trường.



Đây không phải là một đám cưới nhỏ tẹo nào, Tư gia mời rất nhiều phóng viên cũng như lễ cưới vô cùng hoành tráng.



- Không trốn được rồi.



Cô ủ rũ cầm theo bó hoa đi ra hội trường, từ hội trường tới phòng trang điểm cô dâu là một khoảng cách khá xa và ít người đi lại, cô không có người nhà tiễn như các cô dâu khác, đây cũng là lí do khiến cô thêm buồn, cô đã gọi điện trước cho cha, Nguyệt Thi thì làm phụ dâu nhưng đón cô ở hội trường.



Bịch.



- Ai cha! Đau ghê

Do không để ý nên cô va phải một người đàn ông mà ngã xuống.



- Chết, em có sao không? Tôi đang vội, không cố ý, xin lỗi nhá!

- Ai, không sao đâu ạ, tại tôi không chú ý mà.



Cô nhấc cái thân ê ẩm của mình lên, chỉnh lại váy cưới và cầm lại hoa.



- Ôi, nát hết rồi.





Đồng thời cũng tỏ rõ sự tiếc nuối với bó hoa đắt tiền.



- Em gái ơi, tôi xin lỗi nhé, cành nhựa trang trí trên đầu em bị tôi đè vào gãy mất rồi.



- Haiz, anh cho tôi hỏi là mấy giờ rồi được không?

- Đã 8:45 rồi

- Vẫn kịp



Nói rồi cô chẳng mảy may quan tâm gì tới anh chàng kia mà chạy ngay vào phòng trang điểm cô dâu.



" Cô gái này không thèm để ý tới mình luôn"

Chàng trai kia nở nụ cười bất lực trước sự vội vàng của Thư Viễn.



- Alo, vâng, con nghe.



Rồi ạ, rồi, một cô gái tóc màu đen dài, vâng, mắt to tròn, sáng, con hiểu, thế cô ấy ở phòng nào ạ? Hôm nay có nhiều cô dâu lắm.



210 ạ, vâng, vâng, bác yên tâm ạ, con sẽ đưa cô ấy tới.




Chàng trai ấy bước tới phòng 210, đứng trước cửa phòng mà bất ngờ.



Thư Viễn đang nhanh thoăn thoắt lấy một bông hoa hồng trong bó hoa nát, cắt hết gai rồi cài lên mái tóc mềm mượt, số hoa không bị nát còn lại thì cô lấy giấy dán quảng cáo, lật mặt rồi nhanh thoăn thoắt bọc lại.



- Vậy là xong.



Thư Viễn xoay người bước ra ngoài nhưng nhìn thấy người kia thì giật mình.



- A, cô là Thư Viễn đúng không? Tôi là Ứng Thiên, anh em tốt của Từ Dịch Phong, nay tôi làm người tiễn thay cho cha cô.



- Vâng, tôi đúng là Thư Viễn, mong anh giúp đỡ ạ.



- Không vấn đề, đi nào.



- Vâng

Thư Viễn thực sự không vui và rất miễn cưỡng bước ra ngoài.



Nhìn thấy sắc mặc cô không được vui, Ứng Thiên quan tâm hỏi han:

- Sao em trông không vui thế? Đây là ngày cưới của em mà.



- Tôi là người thứ ba.



Nói xong cô lại cúi mặt xuống.



Vừa đi vừa nhìn cô, Ứng Thiên ngỡ ngàng trước vẻ đẹp trong sáng ấy, đúng như Từ phu nhân tả, quả thật là một mĩ nhân.





- Sắp tới hội trường rồi.



- Vâng, tôi biết.



- Cô bé, em bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ, là 18 ạ

- Ầu, anh bằng tuổi Dịch Phong, tức là hơn em 7 tuổi đấy.



- Vâng.



Thư Viễn lúc này không hề có tâm trạng để nói chuyện.



Thấy cô ủ rũ như vậy, trong lòng Ứng Thiên như có cái gì đó thúc đẩy khiến anh muốn làm cô vui lên.



- Tada, tặng em.




- Haha.



Như nhớ ra cái gì đó, từ trong túi áo vest, anh rút ra một cây kẹo đường bé xíu mang từ nhà tới và giơ ra trước mặt Thư Viễn.



Bất ngờ khi bây giờ còn có người có kẹo đường, lại còn là một anh chàng cao to đẹp trai, cô bỗng bật cười nhẹ nhàng.



- Vậy tôi lấy nó nhé?

- Chưa đâu.



Nghe Ứng Thiên nói xong khiến mặt Thư Viễn xụ xuống, cô muốn cái kẹo đó.



Lúc này anh nở nụ cười thật gian xảo, ngắm nhìn Thư Viễn rồi nói:


- Em xưng anh-em với anh đi thì sẽ được nhận nó, anh hơn tuổi em đấy.



- Nào, nhanh lên nào, không anh đem nó ném đi đấy.



- Ném?



Hai mắt Thư Viễn trợn tròn lên, cô hoảng.



- An...an.



- Giới thiệu lại một lần nữa, anh tên Ứng Thiên.



Ứng Thiên không hề có ý định ném kẹo đi, chỉ là muốn chọc cho Thư Viễn vui một chút.



"Cô nhóc này đáng yêu thật" anh nghĩ vậy.



Thấy cô vẫn ngập ngừng, Ứng Thiên giơ tay giả vờ ném như một đứa trẻ trêu chọc em gái của mình.



Thư Viễn nắm chặt hai tay lại rồi hét lên:

- Anh!

- Tốt, ngoan, đây của em, kẹo đường nhà làm.



Giờ thì đi thôi nào.



- Tôi xin...!

Chưa nói hết câu, Thư Viễn đã bị Ứng Thiên "chẹp" một cái.



- Em xin ạ, anh Thiên.



Dù giọng nói của Thư Viễn nghe rất bất đắc dĩ nhưng có vẻ vui hơn, Ứng Thiên quan tâm điều đó và anh cũng thấy vui theo..