Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 47: 47: Rắc Rối




Thư Viễn dùng bữa xong liền ra về để những người đàn ông nói chuyện với nhau.



- Ba mẹ sao lại ở đây vậy ạ?

Sau tai nạn của hai người, vợ chồng Từ rất bận, Từ Phiến đang thay Từ Dịch Phong tiếp quản công ty, còn các chi nhánh còn lại thì để Lữ Minh điều hành, gần như ba người không có thời gian thảnh thơi là mấy.



- Chúng ta cần con giúp Tiểu Viễn ạ.



Mỹ Na có chút ngượng ngùng vì biết cô đang có công việc ổn định.



Hiện tại chi nhánh nhỏ đang thiếu thư kí, người phù hợp không nhiều, hơn nữa chính Lữ Minh đề cử Thư Viễn nên họ muốn cô dành chút thời gian.



Thư Viễn nghe xong lời đề nghị có chút do dự.



Cô rất yêu công việc mình đang làm và đãi ngộ của công ty cũng rất tốt.



Nhưng người như Thư Viễn luôn đặt gia đình lên đầu nên cô đã chấp nhận yêu cầu.



- Ngày mai con hãy đến chi nhánh Từ thị nhé! Cảm ơn con rất nhiều!

Hai người đi về, cô ngậm ngùi ngồi vào bàn viết đơn xin nghỉ việc kèm theo một lời xin lỗi rất chân thành.





Tại Tư Vãn.




Vãn Thiệu hơi cau mày nhìn về phía tờ giấy mà Thư Viễn đặt trên bàn.



Chẳng ai lại xin nghỉ việc khi sự nghiệp đang trên đà phát triển, hẳn phải có lí do khó nói.



- Thư Viễn, nghe tin một nhân viên thực lực như cô muốn từ chức khiến tôi cảm thấy nuối tiếc vô cùng! Chúng ta liệu có thể gặp lại nhau và hợp tác một thời gian nào đó không?

Anh gạt tờ đơn sang một bên, ánh mắt có chút kì vọng nhìn vào gương mặt có chút bối rối của cô.



- Tôi thực sự rất vinh hạnh khi được hợp tác và làm việc với Tư Vãn cũng như tổng giám đốc...!

- Đây là số điện thoại của tôi, khi nào cần giúp đỡ hay có việc gì cứ gọi tôi.



Vãn Thiệu lấy một tờ giấy nhớ và ghi ra dãy số điện thoại rồi đưa cho cô.



- Cảm ơn sự chiếu cố của tổng giám đốc.



Kính chào ngài!

Thư Viễn kính cẩn cúi chào người đã phát hiện ra và nâng đỡ cô, cô thu dọn đồ đạc và chào tạm biệt mọi người, đứng trước cửa công ty cảm thấy tiếc nuối.





Nhưng Thư Viễn biết Từ gia đang cần mình, nếu có thể, cô sẽ luôn cống hiến hết mình.



Từ sau hôm đó, cô bắt đầu tiếp nhận khoá học từ quản gia Lữ Minh- người được coi là doanh nhân có tài từ Tư Vãn đào tạo.



Thư Viễn học hành không quản ngày đêm, ngoài chăm sóc cha, chồng, còn lo lắng cho sự nghiệp của gia đình, bản thân cô như quay lại những tháng ngày làm việc quay cuồng nhưng Thư Viễn lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.



- Cô thực sự rất nhanh nhạy và có óc kinh doanh đấy Thư Viễn!

Lữ Minh hài lòng cảm thán người mà mình đã gửi gắm niềm tin.




Những lúc nhận được lời khen như vậy, cô chỉ cười cười mà tiếp tục công việc của mình.



Bẵng cái đã hai tháng trôi qua, Từ Dịch Phong đã có thể xuất viện để điều trị tại nhà.



Do tính chất số lượng việc mà cô đang đảm nhận nên bên cạnh anh luôn phải có người túc trực gần như 24/24 giờ.



Rất nhiều y tá ở bệnh viện tình nguyện chăm sóc Từ Dịch Phong nhưng bị anh từ chối.



- Chẳng phải đã có những người ở nhà sao?

Anh thản nhiên nói như vậy.



Tin tức giám đốc Từ của công ty Từ thị lớn bậc nhất trong thị trường kinh doanh gặp tai nạn đã truyền ra ngoài, không ai biết người đã tiết lộ thông tin, các công ty khác thì bắt đầu đua nhau hợp tác, làm nhái hay dùng công thức sản xuất mỹ phẩm giống với của nhà Từ, chỉnh sửa đôi chút rồi dán nhãn khác và bán với giá rẻ hơn cả chục lần.



Các rắc rối bắt đầu xuất hiện và cứ thế đua nhau kéo đến như đám mây đen đang chực đổ mưa đổ sấm xuống cây vườn Từ thị..