Viên Kim Cương Của Từ Tổng

Chương 23: 23: Ánh Mắt Lạnh Lùng




Thư Viễn tỉnh lại trên giường trong phòng ngủ của Vũ Ôn, bên ngoài là tiếng nói chuyện rì rầm của mọi người, nhà anh hôm nay ồn ào thấy lạ.



Cảm giác cô độc bủa vây lấy cô, phòng tối không một bóng người, cơn đau dưới chân đánh úp lấy thân hình nhỏ bé.



- Đau.



Thư Viễn chỉ ôm chân của mình rên nhẹ một tiếng khi không có ai bên cạnh, cô nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã 8 giờ rồi, cô cần về, cần kiểm tra lại các công việc và nghĩa vụ của mình, tâm can thúc giục cô về.



Vội vàng, cô xoay người nhưng không may ngã huỵch xuống đất.



Bên ngoài có tiếng mở cửa đi vào, tiếng bước chân nghe chừng vội vã.



#Cảm#ơn#các#bạn#đã#đọc#

- Cô bé!

Ứng Thiên hốt hoảng mở cửa rồi bật đèn xem chuyện gì xảy ra.





Ban nãy khi bước tới trước cửa, anh định xem cô đã tỉnh lại chưa thì nghe thấy động lớn nên mới hành động như thế.



Thư Viễn ngồi bất động trên sàn, cô cảm thấy đầu óc như tê dại đi, toàn thân đau nhức, hai mắt Thư Viễn nhíu chặt lại.



Ứng Thiên biết cô vừa ngã, anh nhẹ nhàng đỡ cô lên giường, thật nhẹ nhàng vì sợ cô đau.



Thấy động bên cạnh ai cũng biết có chuyện liên quan tới Thư Viễn, Han và Kia hớt hải chạy tới.



- Tiểu Viễn a!

Hai người mừng quýnh khi thấy cô tỉnh lại, họ lao tới định ôm chầm lấy thiếu phu nhân của mình.



- Dừng, em ấy vừa ngã!

Ứng Thiên dang cánh tay rộng ra che chắn, Han và Kia đông cứng, tư thế dừng ở việc dang rộng vòng tay.



Thư Viễn vẫn không nói gì, mắt cô như dần mất hồn, Vũ Ôn lại gần cô và hỏi nhỏ nhẹ:

- Em có cảm thấy ổn trong người không?

Ngoài phản ứng gật nhẹ đầu ra thì Thư Viễn không còn làm gì khác, thoạt nhìn thì ai cũng biết cô đang không ổn, sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi dần mất đi màu sắc hồng hào mà nứt nẻ, mồ hôi chảy từng giọt xuống vì cơn đau vừa nãy.



Bầu không khí im lặng trong gần 3 phút, Thư Viễn bỗng chợt lên tiếng:

- Em muốn về nhà.



Han nghe thấy vội chạy đi tìm chiếc xe lăn trong nhà, Kia đỡ cô từ từ ngồi xuống.



- Cảm ơn chị ạ!


Kia vẫn nhìn vào Thư Viễn đầy lo lắng, cô biết việc để thiếu phu nhân bị thương cũng là một việc tắt trách cho dù người đó có quyền hay không, cô chỉ có thể ân cần chăm sóc cho Thư Viễn để bù lại lỗi lầm của mình.



Trước khi để Kia đẩy Thư Viễn quay đi, Ứng Thiên đứng trước chiếc xe lăn mà gãi gãi đầu:



- Cô bé, tôi xin lỗi!

- Tôi không sao, không sao đâu mà!

Thư Viễn gượng cười, trước nay cô vẫn luôn giữ khoảng cách với Ứng Thiên, cho dù để anh đỡ lên giường cũng là do bất đắc dĩ bản thân cô không thể đứng dậy nổi mà con người đó lại nhanh tay quá khiến cô không kịp từ chối.



- Cảm ơn anh Vũ Ôn.



Kia cúi chào Ứng Thiên rồi đẩy Thư Viễn trở về biệt thự.



Vì thân chỉ là một người hầu thấp hèn nên Han không dám nói quá phận với Ứng Thiên, nhưng thật sự chuyện hôm nay làm cô cảm thấy xót Thư Viễn vô cùng.



- Thưa thiếu gia Ứng, sức khỏe của thiếu phu nhân chúng tôi có phần không được tốt nên mong ngài thông cảm, cô ấy hiện tại không thể làm việc gì quá sức đâu ạ, kính chào thiếu gia!

Han cũng quay người trở về Hồng Thao, vừa về tới cửa nhà trong, cô bất chợt cảm thấy hơi bất an, lại gần hơn một chút thì nghe thấy giọng nói của Từ Dịch Phong.



- Thân phận của cô trong cái nhà này là cái gì?

Gương mặt Từ Dịch Phong lạnh tới đáng sợ, đôi mắt đen ấy ẩn chứa những tia tức giận, xung quanh anh toả ra khí thế bức người vô cùng.



Han nắm váy chạy thật nhanh vào trong phòng chính và thấy Thư Viễn đang quỳ hai chân xuống đất, tay cô đang run rẩy vì sợ và gắng gượng chống đỡ bản thân, Từ Dịch Phong và Tâm Khắc ngồi cùng nhau trên chiếc ghế lớn nhìn xuống cô.



- Em xin lỗi, em xin lỗi...!

Thư Viễn liên tục nói xin lỗi và nước mắt thì bắt đầu trào ra, cô sắp gục rồi, đau lắm rồi! Quản gia Uân đứng bên liên tục xin Từ Dịch Phong tha cho thiếu phu nhân, ông ít khi mất bình tĩnh như vậy trong nhiều năm làm quản gia có kinh nghiệm.





- Thiếu gia, xin ngài hãy bình tĩnh lại, là thiếu phu nhân không được khỏe, xin hãy để cô ấy về phòng nghỉ ngơi!

Kia cũng quỳ và khóc sướt mướt:

- Thưa thiếu gia, thức ăn thiếu phu nhân đã chuẩn bị sẵn, ngài không có ở đây ban nãy là lỗi của chúng tôi, xin ngài tha cho!

- Lấy lí do mệt để không phải làm việc của mình?

- Không, không phải vậy...hic..đâu thiếu gia, là lỗi của chúng tôi, xin thiếu gia tha cho!

Kia liên tục nức nở quỳ gập người cầu xin Từ Dịch Phong tha thứ, ánh mắt ấy vẫn lạnh băng không chút dao động.



Cũng là một người hầu quen biết anh từ bé, Han kính cẩn nói với Từ Dịch Phong:

- Xin thiếu gia nguôi giận, lỗi này là do chúng tôi gây ra, xin ngài bỏ qua cho cô ấy, chúng tôi tình nguyện làm việc không công trong ba tháng.



Từ Dịch Phong không nói gì chỉ có Tâm Khắc cười tủm tỉm sau chiếc túi cầm tay hàng hiệu cô giơ lên mặt.



" Chuyện này thật thỏa mãn ta a~".