Viễn Khê

Chương 102




Ngụy Hải Trung cầm lấy tập công văn, phóng xuống xe, chạy nhanh về phía biệt thự, Triển Tô Phàm từ trên lầu phóng xuống, Kiều Tác Hành và Triển Khôn bước chân như nhũn ra mà chờ ở đầu cầu thang. Ngụy Hải Trung cũng phóng nhanh lên lầu, nhìn thấy hai ông cụ, anh chỉ có một câu: “Đến phòng sách!”

Vừa nhìn thấy sắc mặt của anh, lại nghe tiếng của anh, nguyên bản trái tim hai ông cụ đã nằm ngay cổ họng giờ thì gần như muốn nhảy ra ngoài. Hoang mang rối loạn mà theo sát Ngụy Hải Trung đi vào phòng sách, Triển Tô Phàm đi ở cuối cùng, vươn tay đóng cửa phòng sách lại, khóa trái. Bởi vì quá khẩn trương, âm thanh hắn đóng cửa đã dọa nhóm người hầu ở dưới nhà phải nhảy dựng.

Không vô nghĩa nhiều lời, Ngụy Hải Trung mở bao công văn ra, lấy kết quả đưa cho hai ông cụ. Kết quả tổng cộng có ba tờ, sau khi Ngụy Hải Trung lấy được kết quả, anh đã đánh dấu kí hiệu ở phía trên góc tờ giấy kết quả để phân biệt của người nào. Ổng Triển cầm phần kết quả so sánh ADN của Triển Tô Nam và bọn nhỏ, còn ông Kiều thì cầm kết quả so sánh ADN của Kiều Thiệu Bắc và bọn nhỏ, Triển Tô Phàm thì cầm lấy kết quả so sánh ADN của Cố Khê và bọn nhỏ.

Ba người hoang mang rối loạn mà nhìn một đống số liệu kia, không hiểu gì hết. Triển Khôn nóng nảy, vừa muốn ngẩng đầu hỏi, Ngụy Hải Trung đã lên tiếng nhắc nhở: “Trực tiếp xem kết luận ở phía dưới.”

Ba người lập tức nhìn mấy từ ở phía dưới cùng, hai giây sau, Kiều Tác Hành và Triển Tô Phàm phát ra tiếng kinh sợ, Kiều Tác Hành đặt mông ngồi lên ghế sofa, hai mắt như muốn lọt ra ngoài, miệng mở lớn, không thể tin mà nhìn trừng trừng vào kết quả trong tay mình. Mà Triển Khôn thì càng thêm lo lắng, ông bắt lấy Ngụy Hải Trung, vội hỏi: “Đây là ý gì?! Sao lại kêu không thể phán định?!”

Mà Triển Tô Phàm ở bên kia cũng la hoảng lên: “Ba! Chú Kiều! Cố Khê đúng là cha ruột của bọn nhỏ!” Tiếp theo hắn đứa báo cáo tới trước mặt hai ông cụ, tay run rẩy mà chỉ vào “99. 9999%” ở trên tờ giấy. Tay Kiều Tác Hành càng ngày càng run rẩy, môi cũng run lên. Phần báo cáo trên tay ông, cơ hội Dương Dương và Nhạc Nhạc có quan hệ huyết thống với Kiều Thiệu Bắc cũng là 99. 9999%.

Tay Triển Khôn dùng sức lắc lắc Ngụy Hải Trung, báo cáo trong tay run rẩy run rẩy: “Hải Trung, đây là ý gì?!”

Ngụy Hải Trung kéo tay ông Triển ra, chỉ vào hai dãy số liệu màu đỏ khác biệt đại biểu cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, nói: “Gien của Dương Dương và Nhạc Nhạc có 1 số liệu không hợp với Tô Nam. Nếu như là 3 cái hoặc 3 cái trở lên không hợp, thì có thể phán định bọn họ không phải cùng huyết thống, nhưng bây giờ chỉ có một cái không hợp, cho nên không thể phán định. Bác sĩ nói loại tình huống này rất ít gặp, nếu muốn biết rõ thì nên xét nghiệm bằng máu để phán định chính xác hơn.”

“Vậy, vậy vậy…” trong lòng ông Triển nói không rõ là cảm giác gì.

Ngụy Hải Trung trích dẫn lời bác sĩ: “Điều này cũng thuyết minh, đứa nhỏ và Tô Nam có thể cũng tồn tại liên hệ nào đó, chính là không chặt chẽ như Thiệu Bắc.”

“Nhưng mà đứa nhỏ, đứa nhỏ…”

Lấy phần báo cáo trong tay Triển Tô Phàm qua, ông Kiều ngồi không yên: “Đứa nhỏ và Thiệu Bắc là quan hệ cha con, vậy sao lại có thể có quan hệ cha con với Cố Khê chứ? Đây rốt cuộc là chuyện gì a.”

Triển Khôn cũng rất hoảng loạn, Triển Tô Phàm thì lo lắng mà quát: “Ba! Chú Kiều! Đừng suy nghĩ tới chuyện đứa nhỏ có từ đâu, hiện tại trên kết quả viết rõ ràng là bọn nhỏ đúng là con ruột của anh Thiệu Bắc, có thể cũng có quan hệ huyết thống với anh con, bọn nhỏ chính là cháu nội ruột của hai người, là thế hệ tiếp theo của họ Triển và họ Kiều a!”

Lời nói của Triển Tô Phàm như một khối đá thật lớn nện vào trong lòng Triển Khôn cùng Kiều Tác Hành. Đúng vậy, không quan tâm bọn nhỏ có từ đâu, bọn nhỏ là cháu nội ruột của bọn họ a! Là cháu nội ruột mà bọn họ đã trông mong không biết bao nhiêu năm a! Khí lực trên người Kiều Tác Hành và Triển Khôn nháy mắt như bị rút đi, hai người hồn bay phách lạc mà ngã ngồi ở trên ghế sofa, tinh thần hoảng loạn mà nhìn về phía Ngụy Hải Trung.

“Làm sao đây … làm sao đây … Hiện tại phải, làm sao đây… bọn nhỏ, bọn nhỏ là cháu nội ruột của chúng ta, mà chúng ta, chúng ta…” Hai ông cụ khóc như mưa. Trước kia, khi hai ông cụ trải qua mưa bom bão đạn, cho dù sắp chết cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, mà giờ đây khi biết được mình đã sớm có hai đứa cháu nội ruột, thì nước mắt hối hận không ngừng chảy xuống.

Mười hai năm a, cháu nội ruột của bọn họ lưu lạc khổ cực ở bên ngoài mười hai năm a. Nếu không phải do bọn họ hồ đồ, thì cháu nội của bọn họ hẳn là không lo không buồn mà hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải mới còn nhỏ xíu đã phải đi theo cha mình ra ngoài bày bán quán ăn để kiếm sinh kế cho gia đình. Nghĩ đến Cố Khê bị bọn họ bức rời đi, phải một người ở nơi xa lạ vất vả nuôi hai đứa nhỏ, Triển Khôn và Kiều Tác Hành không dám nghĩ bất cứ điều gì khác nữa.

Ngụy Hải Trung cũng không biết nên làm thế nào. Triển Tô Phàm sắp hận chết chính mình. Nếu không phải hắn, mọi chuyện căn bản sẽ không đi đến bước này, nói không chừng hiện tại Dương Dương và Nhạc Nhạc đang cùng đánh bài với hai ông cụ hoặc là đang chơi bóng ở ngoài vườn.

Trong phòng sách im lặng đầy áp lực, đột nhiên, ông Triển bật người đứng dậy, phóng tới trước điện thoại nằm ở trên bàn học. Mặt Triển Tô Phàm lộ vẻ nghi hoặc, Ngụy Hải Trung thì ngay lúc ông Triển cầm lấy tai nghe điện thoại đã kịp phản ứng, thân thể bổ nhào về phía trước, đè tay ông Triển đang lấy tai nghe điện thoại xuống.

“Chú Triển! Chú không thể gọi điện cho Tô Nam!”

Ông Triển đoạt lại tai nghe, rồi hướng Ngụy Hải Trung quát: “Cái tên khốn nạn kia! Nó có thể hận ta, nhưng sao nó có thể cướp đoạt quyền làm ông nội của ta! Nó ở bên kia nhìn ta xấu mặt, rồi cười nhạo! Nó rõ ràng có thời gian một năm để nói cho ta biết, thế nhưng một chữ nó cũng không nói! Nếu không phải nó, nếu không phải nó, nếu không phải nó giấu ta, sao đến bây giờ ta mới biết cháu nội đang ở ngay trước mắt mình!”

“Đúng đúng! Nếu không phải bọn nó cố ý giấu chúng ta, một chút tin tức cũng không để chúng ta biết, thì chúng ta đã sớm có thể bồi dưỡng tình cảm với Dương Dương và Nhạc Nhạc! Bọn nó hận chúng ta, cho nên cố ý giấu chúng ta, không cho chúng ta gặp cháu nội! Sao bọn nó có thể làm như thế! Ta thấy bọn nó không định để cho chúng ta biết đến tồn tại của Dương Dương và Nhạc Nhạc! Sao bọn nó có thể như thế! Sao có thể như thế!” Kiều Tác Hành cũng vô lại hù theo, kéo Ngụy Hải Trung ra khỏi Triển Khôn, nói: “A Khôn, cậu mau gọi điện kêu hai tên khốn nạn kia về đây, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bọn nó!”

Ngụy Hải Trung cũng tức đến choáng váng, lúc trước đã bàn bạc rồi, sao giờ lại thay đổi! Anh đoạt lấy điện thoại trong tay Triển Khôn, ném mạnh đi, lần đầu tiên quát nạt hai ông cụ: “Nếu không phải khi đó các chú hợp sức diễn trò lừa Tô Nam và Thiệu Bắc hiểu lầm Tiểu Hà, rồi sau đó không cho phép Tô Nam và Thiệu Bắc đi tìm Tiểu Hà, thì làm sao có chuyện ngày hôm nay!”

Triển Khôn và Kiều Tác Hành nhất thời á khẩu, mặc kệ là lý do gì, bọn họ đều đuối lý. Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng … Triển Khôn giương cổ lên, đáp trả lại: “Ta mặc kệ! Bọn nó giấu chúng ta chuyện bọn nhỏ là không đúng!”

“Nếu không phải a Khôn nhớ rõ tên đứa nhỏ, thì có lẽ đến chết chúng ta cũng không biết bọn nhỏ tồn tại! Chuyện này chính là bọn họ không đúng!” bộ dáng vô lại của Kiều Tác Hành giống Triển Khôn như đúc. Cái gì gọi là ‘già mà láo’, giờ khắc này hai người diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Ngụy Hải Trung nổi giận. “Không được! Đã hứa là sau khi có kết quả hai người sẽ không gọi cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Hai người không thể lật lọng!”

“Bọn nó không cho chúng ta gặp cháu nội, không nói cho chúng ta biết chân tướng, khiến cho chúng ta ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không có, ta chưa cầm súng bắn chết bọn nó đã coi như quá dễ dãi với bọn nó rồi.” Triển Khôn nhìn Kiều Tác Hành nháy mắt, rồi hạ lệnh: “Tô Phàm, bắt lấy Hải Trung.” Bên này, Kiều Tác Hành đột nhiên từ phía sau ôm lấy cổ Ngụy Hải Trung, kéo anh rời xa bàn học.

“Chú Triển! Chú Kiều! Các người không thể như vậy!” Ngụy Hải Trung nóng nảy, anh không dám dùng sức, chẳng may làm ông cụ bị thương thì rắc rối to. Mà Kiều Tác Hành cũng nhìn rõ điểm này, rống lên với Triển Tô Phàm đang kinh ngạc đến ngây người: “Còn không mau qua đây giúp ta!”

Não Triển Tô Phàm như chết máy, không chút nghĩ ngợi mà giúp Kiều Tác Hành giữ chặt lấy Ngụy Hải Trung, bên kia ông Triển đang ấn số điện thoại. Ngụy Hải Trung hất tay Kiều Tác Hành ra, đấu tranh lần cuối: “Chú Triển! Bây giờ chú gọi điện kêu Tô Nam và Thiệu Bắc trở về thì bọn họ sẽ càng oán các người hơn!”

“Ta mặc kệ.” Triển Khôn ấn xuống số cuối cùng, ấn nút gọi.

“Chú Triển! Chú Kiều!”

Ông Kiều dùng tay dùng chân cuốn lấy Ngụy Trung Hải, tựa như khi xưa đối đầu với kẻ địch, không cho Ngụy Hải Trung vượt qua chiến hào của mình. Ngụy Hải Trung kêu than một tiếng, thế này thì anh không còn mặt mũi để gặp Tô Nam và Thiệu Bắc nữa rồi.

Vừa mới họp xong, Triển Tô Nam đang tính gọi điện cho Kiều Thiệu Bắc, hai người sẽ cùng đi tham dự yến hội, thì di động của y vang lên. Vừa thấy điện báo là số bên nhà chú Kiều, Triển Tô Nam nhíu nhíu mày, mấy ngày nay cha và Chú Kiều ước gì bọn họ không cần gọi điện đến làm phiền hai người, sao bây giờ lại chủ động gọi điện tới đây?

Ấn xuống phím nghe, Triển Tô Nam đem di động để lên bên tai, mới vừa “Alo” một tiếng, thì điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng hống của sư tử: “Ngươi là tên khốn nạn! Mau cút về đây cho ta!”

Tiếp theo, điện thoại vang lên tiếng cúp máy ‘cạch’. Triển Tô Nam nhíu máy, trong mắt đầy lửa giận. Ông cụ nhà y lại ăn trúng cái gì mà trở nên khùng khùng điên điên thế này, cái gì cũng chưa nói đã bảo y trở về, đã thế còn hét to gào nhỏ. Triển Tô Nam nhếch miệng, có nên mặc kệ không nhỉ!

Điện thoại lại vang lên, nhìn điện báo, lại là dãy số kia, Triển Tô Nam nuốt lửa giận vào bụng, ấn xuống phím nghe, trước khi đối phương mở miệng, liền hỏi: “Rốt cuộc ba muốn gì?”

“Ngươi và Thiệu Bắc lập tức lập tức trở về đây cho ta! Nếu các ngươi dám không lập tức trở về, thì chúng ta sẽ cho truy nã các ngươi!”

Tiếp theo, Triển Tô Nam nghe thấy trong điện thoại truyền ra tiếng gầm rú của một ông cụ khác: “Sau một tiếng nữa, nếu các ngươi không trở về, chúng ta sẽ nhảy từ trên ban công xuống!”

Tiếp theo lại là tiếng của một người khác: “Anh hai! Các anh mau trở về!”

‘Cạch’, điện thoại lại cúp.

Chẳng hiểu mô tê gì. Triển Tô Nam nhìn chằm chằm di động của mình, trán nổi đầy gân xanh. Nhóm Phó Thủ đứng ở bên cạnh y thấy bộ dáng ông chủ thế này đều bước về sau hai bước, vừa rồi âm thanh trong điện thoại rất vang dội, bọn họ cũng nghe được.

Triển Tô Nam ấn số điện thoại của Kiều Thiệu Bắc, muốn thương lượng cùng đối phương một chút. Đối với hai ông cụ có tố chất thần kinh lâu lâu tái phát một lần này, y không thèm để ý tới. Bất quá khi y đem di động đặt lên bên tai, thì đường dây điện thoại bên kia báo bận. Chẳng lẽ hai ông cụ kia cũng gọi điện tới “quấy rầy” Thiệu Bắc? Triển Tô Nam nâng chân đi về phía thang máy. Không đến một phút sau, di động của y vang lên, là Kiều Thiệu Bắc.

“Thiệu Bắc.”

“Tô Nam, vừa rồi chú Triển gọi điện cho tôi, cơn tức không nhỏ, bảo chúng ta lập tức trở về.”

“Ông cũng gọi cho tôi, cũng kêu chúng ta lập tức ‘cút’ về. Tô Phàm cũng kêu chúng ta trở về, không biết xảy ra chuyện gì.”

“Tôi hỏi có chuyện gì, chú Triển không nói, chỉ bỏ lại một câu bảo chúng ta lập tức trở về bằng không hậu quả tự gánh lấy, sau đó cúp điện thoại. Nếu chú Triển cũng gọi cho cậu thì nhất định là có việc, xem ra không quay về là không được rồi.”

“… hai ông già này.”

“A, tôi có điện thoại gọi đến… Lại là số trong nhà, tôi chuyển qua kia một chút.”

“Uh.”

Thang máy tới nơi, Triển Tô Nam đi vào thang máy, điện thoại vẫn còn kết nối. 30 giây sau, tiếng Kiều Thiệu Bắc truyền tới: “Lại là chú Triển, cũng bảo chúng ta lập tức ‘cút’ về.”

Triển Tô Nam đang muốn trả lời, di động của y lại biểu hiện có điện thoại gọi đến.

“Cậu chờ một chút, ông lại gọi tới cho tôi.”

“Được.”

Ấn xuống nút chuyển cuộc gọi, tiếng gầm gừ lập tức truyền đến: “Các ngươi đã đi chưa!”

“Rốt cuộc là có chuyện gì!” Triển Tô Nam nổi giận.

“Trở về đây sẽ tính sổ với các ngươi, mau lập tức về đây!”

‘Cạch’, điện thoại cúp.

Ngọn lửa trong lòng ‘bùm bùm’ tăng vọt, Triển Tô Nam nói với Kiều Thiệu Bắc: “Quay về xem thử có chuyện gì đi, bọn họ cứ gọi điện mãi như thế, chúng ta cũng không thể đi xã giao. Tôi lái xe qua chỗ cậu, hai ta cùng nhau trở về.”

“Uh, tôi cũng không muốn cứ cách một phút lại nhận điện thoại của họ một lần, mà lại chẳng biết có chuyện gì. Được, cậu tới đây đi, tôi xuống dưới đợi.”

“OK.”

Tiệc tùng là đi không được rồi, Triển Tô Nam tháo cà vạt ra, dặn dò cấp dưới đi dự thay y, cũng gọi điện cho người chủ của buổi tiệc, báo cho đối phương biết trong nhà có chuyện đột xuất nên không thể đến dự tiệc được.

Triển Tô Nam không gọi cho Cố Khê, sợ Cố Khê lo lắng. Tới bãi ngầm đỗ xe, y lái xe chạy về phía công ty của Kiều Thiệu Bắc, thật sự không thể hiểu nổi hai ông cụ kia, tính tình lúc mưa lúc nắng. Mấy ngày trước thì ước gì bọn họ không cần trở về, hôm nay thì lại gọi điện thoại giống như đòi mạng bảo bọn họ lập tức trở về, chẳng lẽ người già đều trở nên kỳ quái như thế sao? Mình không muốn giống vậy đâu, như thế Tiểu Hà  nhất định sẽ ghét bỏ mình.

Mang đầy bụng nghi hoặc, Triển Tô Nam lái xe tới công ty Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc đã ngồi ở trên xe đợi y, thấy y đến liền hướng y đánh cái động tác, hai người cùng nhau lái xe về phía nhà họ Kiều.

Trong nhà họ Kiều, Ngụy Hải Trung hồn bay phách lạc mà ngồi ở trên ghế sofa, hai tay ôm đầu. Kiều Tác Hành và Triển Khôn đúng lý hợp tình mà nổi giận, đi tới đi lui trong phòng sách, luôn miệng mắng –  hai tên khốn nạn này. Triển Tô Phàm ngồi ở bên người Ngụy Hải Trung, cũng hồn bay phách lạc. Tuy vẫn không rõ đứa nhỏ đến từ đâu, vẫn không hiểu tại sao đứa nhỏ lại có chung huyết thống của Cố Khê và Kiều Thiệu Bắc, nhưng Triển Tô Phàm hiểu được một chuyện, anh hắn không đánh chết hắn quả thực quá ưu đãi cho hắn. Cũng bởi vì sự đố kị của hắn, mà làm cho cháu nội của hai nhà Triển Kiều phải lưu lạc bên ngoài, chịu khổ chịu tội, hắn có chết một trăm lần cũng trả không hết tội.

Còn không biết hai ông cụ nổi điên cái gì, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một bên lái xe, một bên thông qua thiết bị kết nối điện thoại trên xe hơi mà tán gẫu chuyện trong ngày. Đêm nay không cần đi xã giao bọn họ có thể về nhà sớm một chút. Gần đây bọn họ và con trai đang chuẩn bị một chuyện trọng đại, nếu như có thể thành công, bọn họ chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này, ‘ha hả’, chỉ vừa nghĩ như thế, bọn họ lại càng mong ngày đó mau mau đến.