Viên Kẹo Nhỏ

Chương 18




1.

Năm 2007, đêm trước Giáng Sinh. Xe của Tề Thịnh bị hư khi đang chạy trên đường.

Quảng trường phía trước dựng một cái sân khấu ngoài trời, trên đó là vài cậu nhóc chưa nổi tiếng mấy đang ca hát nhảy nhót. Các chú thím vây xem cũng khá đông, có lẽ là có vài thần tượng nhỏ ở đây, cách Tề Thịnh không xa còn có mấy cô bé cậu bé tụ tập lại, giơ bảng đèn cổ vũ.

Xe chạy chầm chậm, khó khăn lắm mới chạy được đến chỗ gần sân khấu rồi hoàn toàn dừng lại. Tề Thịnh để xe sang một bên, định xuống xe hút vài điếu thuốc.

Phía trước sân khấu vừa đông đúc vừa ầm ĩ, Tề Thịnh dứt khoát bước xuyên qua đám người, đi đến một rừng cây nho nhỏ phía sau sân khấu. Mới vừa dựa vào một thân cây, đưa tay châm điếu thuốc, đã có một thân ảnh chạy vội qua chỗ hắn.

Chưa chạy xa, đối phương đã bị một ông chú tay cầm cái loa chặn lại.

“Cậu chuẩn bị xong chưa hả? Chạy đi WC nhiều như vậy làm gì! Sắp đến cậu lên sân khấu rồi đó!” Giọng điệu của ông chú cầm loa kia nghe như là đạo diễn.

Cậu nhóc mặc áo lông trắng, quần bò đưa tay gãi đầu, không ngừng xin lỗi ông chú kia: “Cháu xin lỗi, xin lỗi. . . . . . Cháu hơi hồi hộp một chút, ha ha.”

Giọng nói nghe rất hay, Tề Thịnh yên lặng nhả khói thầm nghĩ.

Ông chú kia lại dặn dò, dạy bảo cậu một lát mới rời đi, cậu nhóc thở ra một hơi thật mạnh, tạo thành một làn khói trắng, sau đó đứng tại chỗ xoay xoay nhảy nhảy. Tề Thịnh không nghe được cậu nhóc đang cúi đầu lẩm bẩm cái gì, nhưng thấy cậu thỉnh thoảng lại chán nản hô lên “Ai nha, lại quên rồi”, hắn đoán đối phương có lẽ là đang học thuộc lời bài hát.

Không lâu sau, MC trên sâu khấu lại bắt đầu giới thiệu chương trình: “Mọi người nghỉ ngơi một chút đã, tiết mục tiếp theo của chúng ta, anh chàng đẹp trai trẻ tuổi Đường Đường sẽ biểu diễn cho mọi người.”

Đường Đường? Cái gì Đường Đường? Tề Thịnh còn đang suy nghĩ, liền nhìn thấy cậu nhóc kia ngẩng đầu nhìn về phía đó, bước chân đang nhảy cũng dừng lại, đi về hướng sân khấu.

Dáng người thon dài mang vẻ trẻ trung mà lại ngây ngô, chẳng có chút dáng vẻ nào của một đại minh tinh lên sân khấu. Tề Thịnh lại hút hết một điếu thuốc, dụi tắt lửa, chầm chậm đi theo cậu nhóc kia ra ngoài. Khi đi đến bên hông sân khấu, cậu nhóc bước lên bậc thang đi lên sâu khấu. Có lẽ là vì hồi hộp, mới vừa đi được vài bước, đã trượt chân lảo đảo suýt rơi xuống. Tề Thịnh nhìn thấy cậu ấy dùng tư thế kim kê độc lập [một chân cong về sau, hai tay dang ngang] yêu cầu độ khó cao để lấy thăng bằng, dáng vẻ xinh đẹp giữa màn tuyết rơi trắng xóa, sau đó ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi mang chút ý tự giễu bản thân trong đôi mắt sáng.

Ánh sáng nơi đây rực rỡ sáng ngời, đủ cho Tề Thịnh thấy rõ từng chi tiết nhỏ trên gương mặt cậu ấy.

. . . . . . . . . . . . Tề Thịnh thừa nhận, hắn hơi bị nụ cười kia thu hút. Bởi vì cho dù sau đó, bài hát mà “Đường Đường” kia hát thật sự không có gì đặc biệt, cậu còn quên tới quên lui lời bài hát, Tề Thịnh vẫn dựa vào xe nghe hết cả bài.

Hát xong một bài, cậu nhóc mới đứng giữa sân khấu, ngượng ngùng giơ tay lên: “Ừm. . . . . . Thật xin lỗi, tôi đã quên tự giới thiệu. Xin chào mọi người, tôi tên là Đường Thu. Đường trong triều Đường, Thu trong mùa thu. . . . . . Tiếp theo là bài hát “Chúc phúc của thiên sứ”, hy vọng mọi người sẽ thích.”

Tề Thịnh nghe thấy mấy cô bé đứng gần mình đang khe khẽ cười cười nói nhỏ: “Anh ấy thật đáng yêu quá nha, còn giơ tay nữa! Tưởng đây là đang giơ tay phát biểu trên lớp hay sao?”

“Ha ha, đúng vậy. Lớn lên đẹp trai thế, lại mặc cái áo lông trắng lỗi thời, nhìn y như cái bánh bao!”

Sai rồi. Đáng yêu như thế, chẳng hề giống cái bánh bao. . . . . . Cậu ấy càng giống một viên kẹo, một viên kẹo đường ăn vào nhất định sẽ rất ngọt. Tề Thịnh mặt không chút thay đổi, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ.

Đường Thu hát xong, lại có hai nhóm nhạc cuồng loạn hát thêm mấy bài nữa. Cuối cùng là một người có vẻ rất nổi tiếng, vừa xuất hiện thì bầu không khí nơi đây đã nóng hừng hực. Đến lúc tất cả người tham gia biểu diễn đều lên sân khấu chào cảm ơn, có rất nhiều fan chạy lên sân khấu tặng hoa cho bọn họ. Lát sau, tất cả những người có chút danh tiếng đều cầm đầy hoa, chỉ có mình Đường Thu hai tay trống trơn. Nhưng cậu cũng không tỏ vẻ để ý đến, đứng ở chỗ của mình, hai tay trống trơn mà nhoẻn miệng tươi cười.

Tề Thịnh bỗng cảm thấy khó chịu, sải dài hai ba bước chân đến trước mặt cô bé bán hoa ở ven đường, nhân lúc người chủ trì đang chào cảm ơn mà trút hết tiền trong túi mình ra.

“Giúp tôi một chút nhé.” Hắn giơ tay chỉ vào Đường Thu: “Giúp tôi tặng hoa cho cậu ấy, có bao nhiêu tặng bấy nhiêu.”

2.

Tề Thịnh cả người không còn một xu trở về nhà.

Tắm rửa xong, hắn lên mạng tra tên “Đường Thu”. Nhưng cái tên này thật sự rất bình thường, tra ra cũng toàn là tin tức chẳng đâu vào đâu, không có mấy cái nhắc đến “thần tượng minh tinh” Đường Thu. Tề Thịnh vẫn chưa từ bỏ ý định, đổi thành “Đường Thu | ca khúc”, lần này thế nhưng lại tìm được mấy clip ở trong một đống tiêu đề lung tung loạn xạ.

Trong đó có một cái tiêu đề viết: Sinh viên mới khoa thiết kế Đường Thu tự đàn tự hát 《 Nếu như 》– tiệc đón người mới ra mắt ngày 10.

Tề Thịnh click mở ra xem, trong clip quả nhiên là Đường Thu. Nhìn qua có vẻ ngây ngô hơn bây giờ một chút, ngồi trên ghế ôm đàn ghita khẽ hát một bài. Có lẽ là không cần phải tỏ vẻ sôi nổi hoạt bát gì, dáng vẻ ngược lại vừa tự nhiên vừa lưu loát, hát hay hơn tối nay nhiều.

Tề Thịnh lại mở mấy clip khác ra xem, đều là những bài hát và góc độ quay khác nhau. Có có một clip quay rất gần, kỹ thuật cũng rất chuyên nghiệp, có thể nhìn thấy hàng lông mi vừa dày vừa dài, vô cùng xinh đẹp của Đường Thu.

Lật qua vài trang, lại nhìn thấy một chủ đề tám chuyện. Hình như là ở trên một diễn đàn nào đó, tiêu đề rất dài, viết “Hot boy trường mình đã được chọn ra rồi ~~~~~ quả nhiên là Đường Thu mà ~~”. ( ̄︶ ̄)/

Chủ đề này có nhiều bình luận hơn bình thường, Tề Thịnh click vào, kiên nhẫn lật hết trang này đến trang khác, phát hiện chẳng những có người phụ họa “Thật sự rất đẹp trai a”, cũng có người vì anh giai mình ủng hộ mà kêu gào bất công với chả tổn thương, cũng có nhiều người post rất nhiều ảnh lên để chứng minh quan điểm của riêng mình.

Ảnh chụp của Đường Thu đương nhiên cũng rất nhiều. Đi trên đường, đang chơi bóng rổ, ở phòng tự học, thậm chí có ảnh còn ngồi trong căn tin ăn cơm. . . . . . Đến cuối cùng, có người post một bình luận tổng kết: “Anh giai đẹp trai, ba trăm sáu mươi độ, chẳng có góc nào xấu hết a.” ~≧▽≦~

Tề Thịnh đương nhiên sẽ không bình luận gì, chỉ là mỗi lần lật qua một trang, cũng đều yên lặng click chuột lưu từng bức ảnh của cậu.

Phân tán như thế, có vẻ không tiện lắm. . . . . . Tề Thịnh ngậm điếu thuốc, thầm nghĩ.

Hay là, lập một cái diễn đàn cũng tốt.

Vì thế, khi trời dần dần sáng, Tề Thịnh đã thuận tay giúp Đường Thu lập xong diễn đàn đầu tiên của cậu. Tên gọi là. . . . . .

Cộng đồng fan Đường Thu trên toàn cầu.

3.

Diễn đàn của Đường Thu ban đầu cũng không được mấy người. Cho dù có người đi ngang qua, cũng chỉ hỏi mấy câu linh tinh như “Đường Thu là ai?”, thậm chí còn có kẻ chua ngoa nhắn lại “Cũng chỉ là một minh tinh nhỏ thôi, cũng dám dùng tên gọi ‘cộng đồng fan toàn cầu’ nữa”. Có điều, khi Tề Thịnh dần dần hoàn thiện tư liệu, thành lập khu hình ảnh và khu clip, người đăng ký cũng dần dần nhiều hơn.

– Tề Thịnh vẫn cảm thấy chưa đủ.

Vì thế, hắn lấy di động ra, gọi điện cho một người bạn của mình làm thợ chụp ảnh: “Gần đây có rảnh không? Giúp tao chụp một người đi, nhưng đừng để người ta phát hiện ra.”

“Từ bao giờ mày lại trở nên biến thái thế hả!” Người bạn kia cười nhạo hắn: “Muốn tao làm paparazzi hả, là ai?”

“Sinh viên năm ba khoa thiết kế đại học K, tên là Đường Thu. Cứ chụp mấy tấm ảnh, quay mấy clip ngắn về cuộc sống bình thường của cậu ấy, chụp đẹp một chút.” Tề Thịnh dừng một chút, lại giải thích một câu: “Là bạn của tao. Sắp tới có thể cậu ấy muốn vào giới giải trí, trước tiên tạo chút tiếng tăm đã.”

“Được, mày biết giá của tao rồi đó.” Người bạn kia cười nói.

“Ừ.” Tề Thịnh cũng không quên dặn dò hắn: “Cậu ấy hơi bướng một chút, rất ghét người khác giúp mình làm loại chuyện này. Mày nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để cho cậu ấy thấy mày.”

Người bạn kia nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp. Trong ánh nắng rực rỡ ấm áp, mỗi một bức hình chụp Đường Thu đều đẹp đến mức cậu dường như đã biến thành một vị hoàng tử hoàn mỹ không chút khiếm điểm nào, có vài giây, Tề Thịnh quả thật cảm thấy chói lóa đến mức chẳng thể mở mắt ra được.

Tề Thịnh đem tất cả ảnh và clip sắp xếp thành một tập sách, bắt đầu mỗi ngày chọn lựa vài tấm ảnh, làm thành một danh sách, post dần lên diễn đàn. Mỗi lần post clip xong đều tạo ra một trận xôn xao nho nhỏ, thậm chí còn được dẫn link post sang diễn đàn khác, số fan cũng ngày càng nhiều hơn.

Có điều, chờ đến khi Đường Thu quay clip quảng cáo đầu tiên và tham gia đóng phim truyền hình xong, diễn đàn liền thật sự bùng phát. Clip quảng cáo quần jean kia khiến cho mọi người biết đến dáng người rất đẹp của Đường Thu, vai nam phụ si tình, dịu dàng, đẹp trai, nhiều tiền trong phim truyền hình càng khiến người ta mê muội. Cho dù cậu đóng không quá bốn tập, nhưng mấy trang web lớn về tin giải trí trong nước vẫn post lên vài topic về cậu, cũng tạo nên một đống “Topic hot”.

Số người đăng kí tăng vọt, thậm chí còn khiến cho diễn đàn phải bảo trì một lần, may mắn là kỹ thuật của Tề Thịnh rất tốt, giải quyết nhanh gọn.

Nhưng sự phát triễn vững mạnh của diễn đàn vẫn khiến Tề Thịnh có chút trở tay không kịp.

Mỗi lần tan tầm về, vừa mở máy tính lên, luôn có rất nhiều em gái nhiệt tình pm cho hắn: “Admin đại nhân ơi, em muốn viết bài biểu lộ với thần tượng, còn muốn giúp đỡ sửa sang lại thư viện hình ảnh, xin hãy cho em chức Mod đi.”

Chầm chậm, Tề Thịnh dần truyền bớt quyền hạn trong tay mình đi, trạng thái của nick Admin “Thu giữa mùa hè” trên diễn đàn cũng mãi mãi biến thành invisible hoặc là offline.

4.

Thỉnh thoảng khi Tề Thịnh invisible vào diễn đàn, cũng vẫn thuận tay duyệt nick cho những người đăng ký.

Cho nên, khi nhìn thấy trong danh sách đăng ký có một nick tên “Đường Thu”, hắn đầu tiên là có chút tức giận, sau đó đặc biệt cẩn thận, đọc kỹ từng chữ từng câu trong tư liệu của nick kia. . . . . . Sau đó, hắn đứng dậy đi rửa mặt, hút điếu thuốc, mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Sau khi chấp thuận, Đường Thu còn dùng chức năng chat trong diễn đàn gửi cho hắn một câu “Cảm ơn”.

. . . . . . Tề Thịnh nhìn chằm chằm hai chữ này hơn nửa giờ, cuối cùng lại chẳng trả lời gì cả.

Công việc của Đường Thu càng ngày càng bận rộn, dang tiếng cũng càng ngày càng lớn, điều này nghĩa là cậu càng ngày càng có nhiều cơ hội xuất hiện trong tầm mắt của Tề Thịnh. Dù rất bận nhưng mỗi tháng Đường Thu đều lên diễn đàn xem, thỉnh thoảng cũng post vài topic. Mỗi lần đến lúc ấy, diễn đàn đều sẽ bùng nổ một trận.

Nhưng lần bùng nổ mạnh nhất, vẫn là do Tề Thịnh gây ra.

Đó là sau khi Tề Thịnh lại xem hết một bộ phim thần tượng của Đường Thu. Khi ấy Đường Thu đã ra mắt được hơn hai năm, đương nhiên cũng trở thành vai nam chính trong bộ phim đó. Vai mà cậu diễn cũng là loại rất được yêu thích, là một cậu ấm nhà giàu vượt qua áp lực gia đình để cùng nữ chính yêu nhau đến sông cạn đá mòn. Sau khi phim chiếu xong, sự hâm mộ Đường Thu không ngoài dự kiến lại bùng nổ thêm một lần nữa.

Ngày hôm sau khi bộ phim cẩu huyết này chiếu xong, Tề Thịnh dùng nick clone mình mới lập tạo một topic, tiêu đề chính là: “Đường Thu, đừng đóng phim thần tượng nữa!”

Trong bài post, Tề Thịnh dùng khẩu khí tiêu chuẩn của mấy ông chú già mà phân tích sự nguy hại của việc tiếp tục đóng phim thần tượng đối với Đường Thu, dùng từ ngữ cực kỳ nghiêm khắc. Bài post gây được sự chú ý rất lớn từ quần chúng. . . . . . Đương nhiên, đều là nghiêng về phía công kích, phản đối chủ topic, nếu Tề Thịnh không dùng nick admin của mình chống lưng cho, có lẽ đã sớm bị xóa rồi.

Sau khi topic này liên tục chườn mặt ở trang đầu khoảng chừng nửa tháng, trong những tiếng mắng chửi mãnh liệt của quần chúng nhân dân, Đường Thu để lại hai chữ: “Cảm ơn.”

. . . . . . Tề Thịnh lại nhìn chằm chằm vào chữ này suốt nửa giờ, cuối cùng vẫn chẳng trả lời gì cả.

Đây là hai lần cùng xuất hiện gần nhau nhất của hắn và Đường Thu. Sau đó Đường Thu bắt đầu tiến quân vào màn ảnh rộng, phim điện ảnh đầu tiên cậu đóng là bộ phim nhựa của đạo diễn Hà Vũ quay, Đường Thu không ngoài dự kiến đã nhận được giải thưởng, khoảng cách giữa họ lại càng thêm xa vời.

5.

May mà, sau đó Đường Thu cũng theo trào lưu mà tiến quân vào lĩnh vực ca hát, phát hành album, vì vậy mà cũng mở mấy cái concert.

Lần đầu tiên mở concert, tuyên truyền không đủ, khi Tề Thịnh lên web mua vé thì chỗ ngồi VIP còn trống hơn phân nửa. Tề Thịnh sốt ruột. . . . . . liền mua hết số vé VIP còn lại.

Sau đó, trên diễn đàn xuất hiện rất nhiều bình luận oán giận, như “Ai nha, còn chưa kịp mua thì vé VIP đã hết sạch rồi”, “Ai ghê gớm thế, gom sạch trong vài phút”, “Khẳng định là do một người làm thôi, thật thất đức quá”, linh tinh các kiểu. Tề Thịnh có tật giật mình, yên lặng xóa bỏ mấy bình luận đó. . . . . . Sau đó liền nhanh chóng tổ chức trò chơi hỏi đáp có thưởng, tặng hết phân nửa số vé mình có cho quần chúng.

Còn lại một nửa, hắn không tặng đi là vì muốn bảo đảm rằng khi xem concert sẽ không có ai che khuất hắn. Ai bảo vé hắn mua cho mình, lại là chỗ ngồi xa xa phía sau mấy ghế VIP đó làm gì. . . . . .

Nhưng khi concert diễn ra, tính toán của hắn không ngờ lại thất bại.

Bởi vì bầu không khí nơi ấy vô cùng sôi động, nóng như lửa, rất nhiều cô bé liều mạng chen chúc vượt qua lan can chui vào khu VIP, gọi to tên Đường Thu, xô lấn chen đẩy đụng vào hắn. Rất nhiều rất nhiều người đều nhảy theo động tác “phủi tay” của Đường Thu, nhìn khắp chung quanh, quả thực chỉ có một mình Tề Thịnh cứng nhắc đứng đơ ra đấy, còn vì hắn quá cao lớn, chiếm nhiều diện tích, thành ra mấy cô bé đứng gần hắn cứ vung tay là đánh trúng người hắn.

Tề Thịnh nghe thấy có ai đó đang oán giận mình: “Chú này ở đâu ra vậy! Thật choáng chỗ quá! Cho dù gương mặt rất đẹp trai cũng không thể tha được!”

. . . . . . Tề Thịnh vẫn đứng bất động, mang vẻ mặt bình tĩnh đứng ở đó xem hết concert.

Nhưng mà, về đến nhà, tắm rửa, tập thể dục xong xuôi, Tề Thịnh cuối cùng vẫn bối rối mở MV của Đường Thu ra xem. Sau đó. . . . . .

Bắt đầu vô cùng cứng ngắc mà một, hai, ba. . . . . . Vung tay trái, nâng chân phải. . . . . . Bốn, năm, sáu. . . . . . Tay phải duỗi ra. . . . . .

Khi Đường Thu mở concert thứ hai, Tề Thịnh đã nhảy thuần thục, đẹp mắt động tác “vẫy tay” ấy.

6.

Một mùa đông lại đến, Tề Thịnh bỗng dưng hơi đau răng.

Lúc đầu hắn cũng không để ý mấy. Mãi đến một ngày nọ, hắn đau đến mức một kẻ muộn tao hay che giấu cảm xúc như hắn, khi vừa thức dậy cũng không nhịn được mà rên “ư” một tiếng, sau đó cả ngày cũng chẳng ăn được gì, khi ấy hắn mới không thể không xin phép công ty, đi khám ở phòng bệnh nha khoa.

Bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho hắn xong, cuối cùng nhìn hắn vài lần, cứ muốn nói lại thôi.

“Cũng không có chuyện gì lớn. . . . . .”

Chuyện này, muốn ông nói thế nào đây! Muốn ông nói với một chàng trai trưởng thành, chính chắn, cao một mét chín rằng, cậu đã bao nhiêu tuổi mà còn sâu răng?! Đã vậy còn sâu liền mấy cái?!!!

Tề Thịnh nhìn vẻ mặt khó xử của ông bác sĩ, cũng hơi hơi nhíu mày: “Xin cứ nói thẳng.”

“Vậy được rồi, gần đây cậu có thường hay ăn đồ ngọt không? Ví dụ như. . . . . . kẹo?”

Hai lỗ tai của Tề Thịnh xoẹt một tiếng liền đỏ bừng, sau đó hắn đưa tay che miệng ho khụ một tiếng, thành thật nói: “Có ăn kẹo đường bát bảo.”

“Mỗi ngày ăn bao nhiêu?”

“. . . . . . Có lẽ là bốn năm viên.”

“Vậy đúng rồi.” Bác sĩ cuối cùng cũng trực tiếp nói cho hắn biết: “Cậu không được ăn kẹo nữa, sẽ sâu răng đó.”

May mắn là tình trạng mấy chiếc răng sâu của Tề Thịnh cũng không quá tệ. Rửa sạch mặt răng, trám răng xong, lấy đơn thuốc tiêu nhiệt bác sĩ kê cho, ông bác sĩ lại để Tề Thịnh trở về nhà. Lúc gần đi còn cố ý dặn hắn: “Chú ý vệ sinh răng, sau này tốt nhất đừng ăn kẹo đường nữa.”

“Ừm.” Tề Thịnh gật đầu đồng ý.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm được. . . . . .

Sau đó của sau đó, hắn cảm thấy rằng, không làm theo lời dặn của bác sĩ, chính là chuyện may mắn nhất trong cả đời này của hắn.

__________________________________________________________________

Lời tác giả: Nhất định phải nói trước một chút: các cô nương thích thanh thủy văn không cần xem phiên ngoại tiếp theo. Không, xin các nàng nhất định đừng xem! Bằng không nhất định sẽ bị dọa sợ đó = =

Thiệt ra ta thấy, muốn kiếm hủ nữ cuồng H văn, rất dễ, tìm hủ nữ mê thanh thủy văn, đếm trên đầu ngón tay :))) Bằng chứng là mỗi lần đọc hay nghe ai đó giới thiệu bộ nào hay ho mà có chữ “thanh thủy văn” là thấy sức hấp dẫn giảm đi nhiều nhiều rồi ~(▔▿▔~)