Đình Thư lúc nhìn ra ngoài đã thấy ánh mắt đầy tình cảm của Khiết Nhi dành cho Dịch Phong.
Cô ta biết chắc chắn cô gái này có quen anh Ôn của ả.
Sẽ cướp người đàn ông từ tay ả cho nên ả phải ngăn chặn trước.
Đình Thư kéo Khiết Nhi sang một bên, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
“Nếu anh ấy yêu cô sẽ không thờ ơ nhìn cô ngã đến chảy máu thế đâu!”
Khiết Nhi không tin chú Dịch mà cô biết lại tuyệt tình đến như vậy. Khiết Nhi hạ quyết tâm hỏi rõ cho bằng được.
Dù là lời đau lòng nhất cô vẫn muốn chính tai nghe từ miệng Dịch Phong.
“Cô tránh ra! Tôi muốn hỏi cho rõ!”
Khiết Nhi đẩy nhẹ cô ta sang một bên nhưng cô ta lại giả vờ té ngã xuống. Cô ta nhếch mép, nói với Khiết Nhi:
“Để tôi xem, người mà cô muốn tìm, rốt cuộc yêu ai!”
Vừa dứt lời, Đình Thư ngã xuống đất. Cô ta cố tình chà tay lên mảng bê tông khiến nó bật máu.
Cô ta ôm cổ tay của mình, mặt mày nhăn nhỏ, than đau.
Nước mắt không hiểu từ bao giờ đã nhèo đi mascara:
“Huhu... Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi mà...
Cũng chính vào thời khắc cánh cửa tiệm mở ra, người đàn ông từ bên trong bước vội ra ngoài, Khiết Nhi nghĩ rằng Dịch Phong sẽ tiến đến ôm chầm lấy cô, sẽ hỏi tội cô ả trước mặt vì giả vờ.
Vậy mà từ đầu cho đến cuối một cái liếc mắt nhìn Khiết Nhi, Dịch Phong hoàn toàn không có.
Hắn lạnh lùng lướt ngang qua cô, xem nhẹ sự tồn tại của cô, biến cô thành người vô hình. Miệng hắn gọi tên người con gái khác:
“Đình Thư, em có sao không?"
Lời nói không mang theo vũ khí nhưng lại có tính sát thương rất cao. Tựa như đang bóp nghẹt trái tim bé nhỏ đang tổn thương của Khiết Nhi.
Nước mắt Khiết Nhi rơi lã chã, cả người đứng yên bất động.
Thì ra cảm giác tuyệt vọng là thế này?
Âm thanh bật ra nhỏ đến mức chỉ một mình cô nghe thấy. Cô gọi tên hắn:
“Chủ Dịch... Dịch Phong!”
Nhưng đáp lại chỉ là một ánh mắt thờ ơ của hắn. Lần nữa, Dịch Phong lại phũ phàng lướt qua cô.
Khiết Nhi vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn. Cô muốn hỏi nhưng rốt cuộc bởi vì quá đau lòng nên không thể nói thành lời.
Đình Thư sợ Khiết Nhi nói nhiều khiến Dịch Phong nhớ ra cô. Cho nên cô ta lại la lớn than đau.
“Ư..... Anh Ôn... Em đau quá!”
Dịch Phong nói ra hai chữ:
“Buông tay!”
Bàn tay Khiết Nhi run lên rồi từ từ tuyệt vọng buông lỏng.
Chú Dịch của cô, người từng rất yêu thương và cưng chiều, người từng sợ cô đau lòng chỉ vì một vết xước nhỏ, người từng đau lòng khi thấy cô buồn. Ngay chỉ như người xa lạ. Điều này, Khiết Nhi không thể chấp nhận được.
Khiết Nhi vừa khóc vừa cười.
“Tất cả chỉ là giả dối sao?"
Nhìn theo bóng dáng hai người, cô như rơi vào tuyệt vọng.
Cô lửng thửng đi trên đường như một kẻ điên.
Đến lúc này, bà An Thái quay lại thấy cô đang băng ra đường. Bà nhanh chóng nhào đến, vẻ mặt lo lắng tột độ.
“Con không sao chứ?”
Khiết Nhi cười trả lời:
“Chú ấy... chú ấy chứng kiến con trưởng thành. Bao bọc và che chở cho con. Còn nói những lời ngọt ngào, yêu thương con. Nhưng bây giờ chú ấy lại ôm một cô gái khác.”
Giọng cô khàn đi, cổ họng đau rát khó chịu đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
“Con có sao không? Con ơi... Bởi người ta cứu...
Tuyệt vọng nhất chính là muốn ngủ một giấc thật dài và vĩnh viễn không muốn thức dậy. Ngay cả khi ở trong mơ, Khiết Nhi như chìm đắm trong đau thương. Giọng cô gái nhỏ gào lên:
“Con nhớ cha... Chủ Dịch, chú đừng đi!”
“Con sai rồi! Khiết Nhi sai rồi! Sau này chủ nói gì con cũng nghe. Con sẽ hiểu chuyện. Sẽ không bướng bỉnh nữa... Chú đừng đi!”
Khiết Nhi đuổi theo phía sau Dịch Phong. Đuổi mãi đến khi cô vấp ngã, chú vẫn không quay lại.
Giữa lộ lớn, Khiết Nhi gào lên.
“Con sai... Là con sai... Con sẽ không nhõng nhẽo nữa. Huhu...
Khiết Nhi đang gặp ác mộng. Mộng cơn ác mộng khủng khiếp.
Bàn tay nắm chặt ga giường, mồ hôi lấm tấm rơi, nước mắt liên tục ứa ra, không khí xung quanh đặc quánh khiến cô nghẹt thở.
Mà tất cả biểu hiện của cô làm người đang ngồi bên giường lo lắng, người phụ nữ liên tục gọi cô dậy:
“Khiết Nhi..”
“Bé con, bé con... Tỉnh dậy đi con!”
Khiết Nhi mở mắt ra, cô nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Bốn bức tường trắng, thuốc khử trùng xộc thẳng lên mũi. Và một người phụ nữ cực kì giống mẹ.
“Khiết Nhi, con sao rồi!”
"Di?"
“Ừ! Cũng may ta tìm được con. Mọi chuyện đã ổn rồi!”
Khiết Nhi vẫn còn người thân sao? Cô kích động đến mức bật ngồi dậy ôm lấy người dì trước mặt. Cô khóc lớn, bao nhiêu uất ức, tủi thân kìm nén cứ thế tuôn trào:
"Dì ơi..."
Từng tiếng nấc lên khiến cho dì Khiết phải đau lòng theo.
Dì xoa lưng cô, dịu dàng như một người mẹ an ủi:
“Ngoan, có dì. Đừng sợ!”
Sau đó Dì Khiết nắm lấy tay cô.
Là một tiểu thư được cưng chiều sao bàn tay có thể có vết chai đỏ như thế này?
Dì cô hay tin Khương gia gặp nguy đã nhanh chóng sai người đón cô
về. Cuối cùng lại hay tin cô bị hay. Tìm kiếm rất lâu mới biết được cô ở đây. Nghe thuộc hạ báo cô nên dì cô phần ít hiểu được hoàn cảnh của Khiết Nhi.
Dì cô đau lòng trách móc:
“Trời ơi, cháu tôi!”
Khiết Nhi lắc đầu:
“Dì, con học được rất nhiều thứ.”
Sau đó cô đưa tay lau lấy nước mắt đang rơi:
“Bây giờ con có thể tự nấu cơm, giặt quần áo, phản kháng khi cần. Nhẫn nhịn để bảo vệ bản thân.
Mà dì cô không chịu nổi xúc động:
“Giỏi lắm bé con! Giỏi lắm!”
Khiết Nhi nghẹn uất:
“Nhưng dì ạ... Bảo con quân chủ Dịch, con làm không được... Huhu...
“Dịch Phong sao? Tên đó bắt nạt con?"
Thấy Khiết Nhi im lặng, dì Khiết biết rằng mình đã nói đúng. Nên bà dì lập tức xắn tay áo lên:
“Đáng lẽ dì nuôi con, nhưng vì ba con, hắn nói sẽ bằng mọi giá chăm sóc con, mà con cũng bám hắn, nên ta đã để con lại.
Cuối cùng thì sao? Một tên, đùng một cái nói đi là đi. Tên còn lại ức hiếp con. Con coi dì tính sổ với hắn thế nào?"
Dì cô thật sự quay đi nhưng Khiết Nhi níu tay dì lại.
Cô bé cổ nhếch lên nụ cười.
“Bỏ đi dì, con không thể ép chú ấy được.
Di Khiết Nhi thở dài.
“Có khi nào tên đó có nỗi khổ? Nếu đã vậy sao con không đi hỏi cho rõ?"
Khiết Nhi lắc đầu thật sự cô đã tuyệt vọng vào cái gọi là tình yêu. Nếu không yêu sẽ không đau lòng. Thay vì tìm câu trả lời, chi bằng dứt khoát không nghĩ đến.
Bàn tay cô nắm chặt ga giường đến nhăn nhó. Ánh mặt đầy quyết tâm:
“Dì, điều quan trọng nhất bây giờ chính là lấy lại Khương gia”
Trước đây, Khiết Nhi đã từng nghe loáng thoáng qua về gia thế của nhà ngoại. Nhưng cô chỉ biết ngoài nhà ngoại giàu ra chẳng còn nghe được gì khác. Bởi vì khi mẹ cô lấy cha cô thì bị cả dòng họ ngoại từ mặt.
Khiết Nhi chớp mắt dè dặt hỏi:
“Dì có thể giúp con?"