Việc Nhỏ Thầm Yêu

Chương 6




"Được rồi, giờ học hôm nay dừng lại ở đây, các bạn học phải nhớ hoàn thành bài tập về nhà"

Cô gái đứng trên bục giảng tuổi ngoài đôi mươi, khuôn mặt thanh lệ điềm mỹ, ngày thường trên mặt mỉm cười ôn nhu, chọc đến các nam sinh phía dưới tình đậu sơ khai âm thầm mặt đỏ.

Cô muốn nói điều gì đó, thời điểm ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ. Giây tiếp theo, liền không màng hình tượng xông ra ngoài.

"Kyoya!"

Kawasaki Maki đẩy cửa ra, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn nhìn chằm chằm vào Hibari Kyoya đã lâu không gặp trong một thời gian. Đối phương mặc một bộ tây trang màu đen, dáng người cao dài gầy, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, nhàn nhạt mà đối diện cô.

"Đi thôi."

"Được."

Không sai, Hibari Kyouya hiện tại đã chính thức trở thành chồng của cô cách đây không lâu. Điều khiến Kawasaki Maki cảm thấy vui vẻ chính là, có thể đi bên cạnh Hibari Kyouya một cách quang minh chính đại, hơn nữa dùng thân phận thái thái Hibari đuổi những nữ nhân phát hoa si.

Về lý do tại sao cô trở thành giáo viên của trường trung học Namimori, nói đến cùng cũng phải cảm tạ tiên sinh Reborn.

Lúc trước Hibari Kyoya tùy hứng làm bậy, muốn lưu ban cô, cô quả thực sợ hãi. Cứ việc Kawasaki Maki cũng muốn ở lại ngôi trường này, nhưng nếu cha mẹ biết chuyện, chỉ sợ sẽ được đi bụi.

May mắn Reborn tiên sinh xuất hiện kịp thời, sau khi nói chuyện với Hibari Kyouya một phen, mới thay đổi quyết định.

Vì thế, mấy năm nay mọi thứ về Kawasaki Maki đều chặt chẽ khống chế ở trong tay Hibari Kyoya. Dù cả hai không gặp nhau nhiều, nhưng chỉ cần cô cùng nam sinh nào nhiều lời nói mấy câu, hoặc là tỏ tình với cô, ngày hôm sau liền sẽ gặp chuyện không may. Các bạn học không hiểu rõ cho rằng Kawasaki Maki là cái loại nữ sinh sao chổi trời sinh, dần dần liền đều từ bỏ ý tưởng theo đuổi.

Kawasaki Maki không hề tức giận trước tình huống này, ngược lại vui vẻ muốn mệnh. Dưới sự khống chế tuyệt đối của Hibari Kyouya, cô thuận lợi hoàn thành việc học đại học, liền về trường Namimori dạy học.

...... Sau đó, kết hôn.

Khóe miệng cô không khỏi cong lên một đường vòng cung rất rõ ràng, trộm vươn tay đánh giá chiếc nhẫn mình đang đeo.

Ngẫm lại thật đúng là giống như một giấc mơ.

Đột nhiên, một cổ mạnh mẽ sau lưng túm Kawasaki Maki sang một bên, cô hoảng sợ, ngay sau đó được ôm vào lòng.

"Chuyện gì vậy?"

Kawasaki Maki lúc này mới phát hiện, ngay nơi cô đang đứng, một chiếc ô tô tư nhân vượt đèn đỏ chạy như bay trên vỉa hè. Nếu không phải Hibari Kyoya mau tay nhanh mắt kéo một phen, cô hiện tại hẳn là bị nghiền áp ở phía dưới bánh xe.

Cô kinh hồn chưa định mà vỗ vỗ bộ ngực, liền nhìn thấy khuôn mặt trầm của Hibari Kyoya móc ra tonfa, nhẹ nhàng quăng qua.

"Oanh ——"

Chiếc xe kia chuẩn xác tông vào cái cột điện sau cú lạng lách, người qua đường sôi nổi kinh hoảng trốn tránh. Kawasaki Maki kinh hô một tiếng, khẩn trương mà nhéo ống tay áo Hibari Kyoya: "Người trong xe không sao chứ!"

"Không chết được."

Hibari Kyoya nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, lấy điện thoại di động ra bấm dãy số, dặn dò vài câu ngắn gọn với đầu bên kia.

"...... Ừ, không cần....... đưa Tonfa lại...... Không quay về, tự làm."

Nói xong, anh cũng không buông tay, ngược lại ôm càng chặt hơn.

"Em ở trên đường cũng là chân trong chân ngoài sao? "

Kawasaki Maki nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh, chột dạ mà cúi đầu nhược nhược nói: "Này không phải có anh ở bên cạnh sao......"

Hibari Kyoya ngẩn ra, ánh mắt đột nhiên mềm xuống. Anh duỗi tay sờ sờ mái tóc dài mượt của người trong lòng ngực, đi được một lúc thì nói: "Lần này theo anh đi Ý."

"A?"

Cô vô ý thức mà hỏi lại một tiếng: "Kia, còn trường học thì sao? "

"Từ chức."

" Nhưng— "

"Anh cho em thời gian mười năm." Hibari Kyoya dừng lại bước chân, thanh âm trầm thấp, "Kiên nhẫn của anh có hạn, động vật ăn cỏ."

Kawasaki Maki hiểu rằng anh đang nói chuyện với chính mình rất nghiêm túc, cô cũng muốn đi Ý, chỉ là —— chỉ là ——

Biểu tình cô có chút mất mát, nhỏ giọng nói: "Em sợ kéo chân anh......"

Không sai, ngày xưa những nhóm học đệ học muội, hiện giờ đều biến thành tồn tại thập phần cường đại. Ngay cả Kyoko Sasagawa nhu nhu nhược nhược cũng trở thành vợ của Juudaime, là trường hợp đại nhân vật có thể trấn trụ.

Mà cô dường như không tiến bộ nhiều trong nhiều năm, so sánh với những người rất lợi hại, cô tựa như một con cá tạp bình thường, trà trộn ở đám người bên trong, còn được Hibari Kyoya ưu ái, quả thực chính là tâm cảnh trong mơ của một thiếu nữ sao!

"Hửm, em là muốn bị cắn sao."

Hibari Kyoya đánh gãy suy nghĩ miên man của cô, mặt vô biểu tình mà nắm gương mặt mềm mại, hướng hai bên lôi kéo.

"Ai đau đau đau!" Kawasaki Maki nhanh chóng nắm lấy tay anh, đau đến nước mắt đều phải chảy ra.

"Động vật ăn cỏ."

Như là không muốn nói thêm nữa, Hibari Kyoya buông tay, một người đi ở phía trước, để lại cho cô bóng dáng thanh lãnh.

Kawasaki Maki biết sai, ngoan ngoãn theo ở phía sau, dọc theo đường đi không ngừng lấy lòng Hibari táo bạo nhà mình. Đối phương phớt lờ cô, bất quá khi cô cố tình thả chậm bước chân, sắc mặt Hibari Kyoya bất thiện liền quay đầu lạnh lùng ngó liếc một cái, cô lại tung tăng mà theo sau.

Về đến nhà, không khí hai người khó được gặp nhau lại có điểm cứng đờ.

Thẳng đến khi cơm nước xong tắm gội xuôi, Hibari Kyoya vẫn luôn lạnh lẽo với cô, ngồi trên chiếu tatami, cầm một cuốn sách đọc.

Kawasaki Maki mới vừa tắm rửa xong, tóc nửa ướt mà khoác ở sau người, thân mật mà dựa vào bên người anh lấy lòng mà nói: "Em sai rồi, ngày mai chúng ta liền đi Ý."

Hibari Kyoya lật qua một tờ, không để ý tới.

Đôi mắt cô vừa động, cô trộm duỗi tay ôm chặt eo, vùi đầu cổ đối phương. Hơi thở sạch sẽ hương vị dễ ngửi, làn da Hibari Kyoya ấm áp, xúc cảm cực tốt, cô nhịn không được mà cọ cọ.

"Này."

Một bàn tay bỗng chốc đè lại cái đầu đang lộn xộn của cô, Kawasaki Maki thành công thu hoạch con mắt hình viên đạn.

"Đừng lộn xộn."

Cô nhịn không được rầu rĩ cười rộ lên, mặt dày mày dạn mà ôm lấy Hibari Kyoya không chịu buông tay.

"Kyoya."

"Ừ?"

"Em muốn Hibari nhỏ."

Tưởng tượng cái loại tình cảnh này đều cảm thấy thú vị cực kỳ, một đứa con giống Hibari Kyoya như đúc, nãi thanh nãi khí nói cắn, còn có thể cùng cô xoa mặt đùa giỡn, nghĩ như thế nào đều cảm thấy rất tốt đẹp a.

"......"

Hibari Kyoya trầm mặc một hồi, đặt cuốn sách xuống.

Kawasaki Maki còn mộng tưởng hão huyền, lại đột nhiên bị một đôi tay túm đến ôm ấp rắn chắc. Đôi mắt cô chớp một chút, nhìn thấy khuôn mặt Hibari Kyouya càng ngày càng gần: "Anh không phải đọc sách sao?"

"Đợi lát nữa lại nói."

Người đàn ông đè cô dưới thân âm sắc khàn khàn, còn chưa chờ Kawasaki Maki phản ứng lại, đã bị cánh môi lạnh lẽo nhẹ nhàng hôn lấy, tiếp theo, trằn trọc triền miên. Cả người cô như là cực nóng thiêu đốt, chỉ có thể bị động mà thừa nhận, thời điểm động tình, nhịn không được ôm chặt lấy lưng Hibari Kyouya, khóc nức nở ra tiếng.

Một hồi tình sự qua đi, Kawasaki Maki mệt đến cũng không muốn nhúc nhích.

Cô lười nhác rúc vào vòng tay của Hibari Kyouya, mí mắt đều đánh nhau, mắt thấy sắp ngủ, lại nghe thấy một tiếng gọi trầm thấp đến cơ hồ có thể coi như ôn nhu.

Kawasaki Maki mơ mơ màng màng lên tiếng.

"Ưm...... Làm sao vậy?"

Dưới ánh đèn tối tăm, mắt phượng ngày thường thanh lãnh nhiễm vầng sáng ấm áp. Đôi mắt anh buông xuống, nghiêm túc mà châm chước dùng từ: "Em khác với bọn họ, em rất đặc biệt."

Cơn buồn ngủ của cô đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn phân nửa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người chồng ngạo kiều của mình, cơ hồ khống chế không được đáy lòng sung sướng: "Thật vậy chăng?"

Hibari Kyoya nháy mắt lạnh mặt, ấn đầu cô ở trong lòng ngực.

"Ngủ."

"Này này!"

Em là một gia hỏa khác biệt!

==================

T3205216112021

T7183620112021

Tác giả có lời muốn nói: Nhoáng lên mắt liền đến mười năm sau...... Ta mặc kệ mặc kệ chính là chỉ muốn viết về cuộc sống hôn nhân của hai người! ( bị đánh chết)

Ngày mai còn có một chương, gần nhất đổi mới sẽ tận lực nhiều một chút ~