Sáng hôm sau tại Trường Số 1,
Do tình hình vết thương của Tịch Cảnh Dương không còn đáng ngại nữa, nên Mộ Nhược Vi cũng quay trở lại trường học.
Trên đường đến lớp học, rất nhiều người nhìn về phía cô mà chỉ trỏ bàn tán. Có lẽ không phải lần đầu nữa, nên Mộ Nhược Vi cũng chẳng có phản ứng gì mà đi thẳng về phía lớp học của mình.
Bỗng từ đằng sau, một cánh tay mảnh khảnh choàng lấy cổ cô, cùng với đó là một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.
"Tiểu Vi Vi Bảo Bối, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!''
Cô hơi bất ngờ với cú choàng vai khá mạnh ấy, nên theo quán tính Mộ Nhược Vi hơi nghiêng người về phía trước, tuy vậy cô không cảm thấy khó chịu mà nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
"Lăng Giao, nghiêm túc chút đi." Mộ Nhược Vi nghiêm mặc nhắc nhở người bạn của mình.
Lăng Giao vội buông tay, miệng vẫn cười hề hề:"Xin lỗi, xin lỗi, tớ không cố ý, chẳng qua nhìn thấy cậu vẫn ổn tớ vui quá thôi."
Mộ Nhược Vi nhướng mày:"Cậu mong tớ không ổn lắm sao?"
Lăng Giao vội lắc đầu lia lịa:"Làm gì có, chẳng qua cảnh hôm qua có người tình cờ quay lại, đăng lên diễn đàn trường, bây giờ cậu đang là chủ đề bàn tán của cả trường đó!"
Mộ Nhược Vi "ồ" một tiếng, rồi bình thản bước vào lớp học. Lăng Giao vội vàng đuổi theo:"Cậu ồ là ồ cái gì chứ? Mau! Thành thật khai báo, anh chàng đẹp trai chắn dao cho cậu hôm qua là ai? Anh ta sao rồi?"
"Anh ấy không sao, mất máu quá nhiều, truyền máu kịp thời nên hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được."
Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, Mộ Nhược Vi chợt dừng bước, khiến cô gái đi sau đâm thẳng vào lưng cô.
Lăng Giao khẽ xoa xoa mũi mình:"Nè cậu sao tự nhiên đứng lại vậy, đau chết mình rồi!"
Mộ Nhược Vi quay lại nhìn cô:"Cậu bảo hôm qua có người quay clip lại sao?"
Lăng Giao liền gật đầu, lấy điện thoại ra bật cho cô xem đoạn clip được quay lại hôm qua. Tuy không quay rõ mặt Tịch Cảnh Dương, nhưng cùng góc nghiêng và dáng người thì liền biết đây là một siêu cấp soái ca.
Mộ Nhược Vi khẽ nhíu mày, chuyện Tịch Cảnh Dương bị thương không thể để cho người của Tịch Gia biết, tuy không quay rõ mặt anh, nhưng phàm là người quen đều có thể nhận ra anh.
Cô nhìn thời gian đăng bài là vào tối đêm hôm qua, nếu hiện tại xoá bài đăng này đi có lẽ vẫn ngăn chặn kịp, dù gì mục tiêu bàn tán của họ là cô và Tống Ngọc Linh, nhân lúc họ chưa để ý đến anh ấy, cô cần giải quyết bài viết ngày ngay.
Đúng lúc này Châu Thừa Nhậm đi đến, vừa thấy cô gái ngay cửa lớp liền lên tiếng quan tâm:"Mộ Nhược Vi hôm nay em vẫn đến lớp à, chuyện hôm qua không sao chứ?"
Nhìn thấy Thầy Châu, hai mắt Mộ Nhược Vi dường như loé lên ý nghĩ gì đó:"Châu lão sư, thầy có mang laptop không?''
Châu Thừa Nhậm hơi khó hiểu:"Có, nhưng em hỏi để làm gì?"
"Có thể cho em mượn một lúc không?" Mộ Nhược Vi hỏi.
Châu Thừa Nhậm cũng khá khó hiểu trước hành động của cô, nhưng cũng không từ chối.
"Vậy thì đi theo thầy, thầy để ở phòng giáo vụ rồi."
Nói rồi ông quay lưng đi trước, Mộ Nhược Vi cũng nhanh chóng đi theo phía sau, Lăng Giao mặc dù khó hiểu trước hành động của bạn mình nhưng cũng nhanh chân chạy theo.
Lăng Giao:"Nè, cậu cần laptop để làm gì vậy? Sao lại mượn máy của lão Châu?"
Mộ Nhược Vi không dừng bước, cô chỉ khẽ mỉm cười mà đáp lại:"Lão Công của tớ đẹp trai như vậy, nếu để cái clip ấy tồn tại, chẳng phải tớ sẽ có thêm rất nhiều tình địch sao?"
Lăng Giao mém vấp ngã sau câu trả lời của cô:"..."
"Mộ Nhược Vi cậu mau giải thích rõ cho mình!!!" Lăng Giao sau khi hoàn hồn lại thì thét lên, chạy đuổi theo sau Mộ Nhược Vi yêu cầu một lời giải thích.
Lúc này đã đến phòng giáo vụ, nên Mộ Nhược Vi cũng không quan tâm cô bạn của mình nữa, cô tiến đến bàn của Châu Thừa Nhậm, mở chiếc laptop trên bàn lên.
Nhìn thấy hành động của cô, cả Châu Thừa Nhậm và Lăng Giao đều cảm thấy khó hiểu, không đoán được cô sẽ làm gì tiếp theo.
Còn Mộ Nhược Vi sau khi mở máy lên, liền mở xem đoạn clip ngày hôm qua rồi cau mày, sau đó cô lại thực hiện một loạt các thao tác trên máy, khiến cho hai người đứng cạnh phải tròn xoe mắt.
Chưa đến một phút, không chỉ bài đăng kia mà đến trang chủ của trường cũng thể hiện lỗi error 404, Châu Thừa Nhậm lấy lại máy nhấn reset trang chủ rất nhiều lần, nhưng vẫn thể hiện lỗi.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Lăng Giao cũng không tin được những gì trước mắt mình mà chỉ vào màn hình máy tính, lắp bắp hỏi Mộ Nhược Vi:"Tiểu Vi Vi...cậu...cậu đã làm gì vậy hả?''
Mộ Nhược Vi trả lại máy cho thầy mình, nhẹ nhàng xách balo đứng lên, cô cúi nhẹ người cảm ơn thầy Châu, sau đó rời đi.
Lăng Giao chưa hết kinh ngạc lại phải chạy theo phía sau cô, bỏ lại người thầy giáo nào đó còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
Một lần nữa Mộ Nhược Vi lại dừng bước đột ngột và chiếc mũi đáng thương của Lăng Giao lại va vào lưng của cô.
"Thầy Châu, chẳng phải tiết đầu là tiết của thầy sao, thầy không đi dạy à?"
Mộ Nhược Vi tốt bụng nhắc nhở người thầy đáng kính đã cho cô mượn máy tính xong lại ngoảnh mặt mà bước đi.
Châu Thừa Nhậm chưa hết kinh hoàng và mũi của ai kia chưa hết đau cùng trố mắt nhìn về phía cô gái bước đi bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra kia.
Về đến lớp học, cô lại nghe thấy tiếng xôn xao trên lớp, anh bạn mập bàn trên cũng quay xuống chĩa màn hình điện thoại về phía cô mà hét lớn.
"Mộ nữ thần, cái bài viết về cậu bay màu rồi, à không là cái diễn đàn của trường mình bay màu luôn rồi, thật thần kì mà!"
Gương mặt của Mộ Nhược Vi vẫn không thay đổi chút biểu cảm nào, rất chi là bình thản mở sách vở ra, xem như việc đó chẳng hề liên quan gì đến cô.
Hai người nào đó vừa bước vào lớp nhìn thấy tên hung thủ khiến diễn đàn bay màu kia không chút biểu cảm nào mà tức đến nổi sắp thổ huyết tới nơi.
Lăng Giao tiến đến bàn chéo với cô, cũng là bàn của cô ấy rồi ngồi xuống. Tuy có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Mộ Nhược Vi, nhưng giờ học đã bắt đầu, cô đành nuốt những câu hỏi rất muốn hỏi xuống mà mở sách vở ra tiếp tục bài học.
Châu Thừa Nhậm cũng cố gắng không biểu hiện quá lố thái độ với Mộ Nhược Vi, dường như ông ta đã phát hiện ra một bảo vật trong cuộc đời dạy học của mình rồi.
Còn Mộ Nhược Vi vẫn như ngày thường, vẫn chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chẳng để ý đến những ánh mắt nóng rực đang nhìn về phía cô.
Thật ra một hai lần thì còn trùng hợp, nhưng nhiều lần như thế cô cũng đã quá quen thuộc rồi. Cô chắc rằng bản thân cô có rất nhiều tài lẻ và có lẻ những kỹ năng này đều bắt nguồn từ nước R.
Thật sự hiện tại cô rất muốn đến nước R một lần nữa, dường như mọi câu hỏi trong đầu cô lúc này khi đến đó sẽ được giải đáp.
Còn những thứ đang phải học tại trường lúc này, Mộ Nhược Vi cảm thấy rất nhàm chán, dù chẳng biết vì sao nhưng những câu hỏi kia cô vừa nhìn liếc qua thì trong đầu cô đã có đáp án.
Mộ Nhược Vi thầm cảm thán trong lòng, rốt cuộc là ai lại có khả năng dạy cho một kẻ có thể gọi là vô tri không biết gì như cô, thành một người toàn năng như thế.