Việc Bán Thời Gian

Chương 13




Vân Ca bất lực, không thể nói lên lời, Dung Hạ liền cười lớn:

''Ai nói cậu dễ tin người."

''Không có nha... Tớ luôn tin tưởng cậu mà. "

Vân Ca giải oan cho bản thân, vì bản thân Vân Ca luôn tin tưởng cô kia mà, vậy mà cô lúc nào cũng nửa đùa nửa thật.

''Ây... Lâu rồi không đến chỗ mấy anh trai chơi, hay là... '' Vân Ca ra gợi xong liền cười nham hiểm.

Thấy thái độ của Vân Ca xong cô liền nói:

''Chỗ nào vậy?'' Ý của cô là hai người họ đi nhiều nơi quá, sao mà cô nhớ hết ra trong một lúc được.

''Chỗ mới...''

Dung Hạ cũng ậm ừ cho qua, tại cô cũng ít khi ra ngoài, mà ra ngoài thì chỉ có đi chơi với vài người quen biết còn Vân ca trước giờ có nhiều người quen biết, chẳng thân thiết cũng đi chơi... Nên cô khá kém trong việc chọn một cái gì đó, việc vui chơi cứ để cho Vân Ca lựa cho nhanh.

'' Boobie Trap... Cái tên nghe thật hài ha" Dung Hạ sau khi nhìn cái tên ngoài cửa liền ra phán xét... Quay qua nhìn Vân Ca hào hứng bên cạnh.

''Đây là quán của người quen... Nên là cậu yên tâm không ai làm gì cậu đâu''

''Cậu nghĩ ai làm gì mình được."

Vân Ca cũng sực nhớ ra, có thể sức lực của Dung Hạ không bằng người ta đi chăng nữa, cô cũng là một sát thủ có sở thích thủ tiêu người khác bằng chất độc mà.

''Hình như tớ lỡ lời.'' Vân Ca gãi đầu giải thích.

Vậy là hai người họ liền vui vẻ uống rượu, lại còn gọi mấy anh trai vào để tăng thêm bầu không khí.

''Em gái, để anh nào " Một anh trai ngon ngọt, chẳng mặc manh áo, để lộ hết tầng cơ bắp mình có ra nhiệt tình phục vụ, hai người họ nhìn mấy anh trai ấy, cười phớ lớ.

''Cậu thật là đồi bại đó, Vân Ca." Dung Hạ cười nói.

''Đó là lí do tớ chơi với cậu đấy."



Hai người họ đùn đẩy nhau đồi bại, nhưng tay thì vẫn sơ múi người ta. Đang trong lúc rực rào, chơi bời vui vẻ, nhạc đột nhiên tắt, bóng dáng cao lớn mang theo khí sắc lạnh lẽo bước vào, khuôn mặt đầy bão tố, bọn họ đang vui vẻ thì liền quay ra nhìn người mới bước vào.

''Ra ngoài hết đi.''

Người vừa bước vào, giọng tràn đầy khí tức, chăm chăm nhìn hai người họ, ra lệch cho mấy tên kia ra ngoài.

Khi mấy người họ ra ngoài, Vân Ca chạy đến bên người kia nói:

''Anh hai, anh không vui liền không cho ai vui vẻ sao."

Anh không nói gì, liền gỡ tay Vân Ca ra khỏi người mình:

''Vui vẻ hay không đó là việc của em.'' Nói xong liền quay ra nhìn Dung Hạ nhưng thấy cô đang rón rén chạy, anh bước vài bước đã đến chỗ cô:

''Dung Hạ, có vẻ em vui lắm nhỉ?''

Thấy cái thái độ hai người nữa kín nửa hở, Vân Ca nói:

''Hai người.'' Vân ca chỉ tay tính nói thì bị bịp miệng lại, là Bạch Lãng Nghệ.

''Vân Ca, em để người ta tự giải quyết đi, chúng ta mau đi thôi."Lãng Nghệ kéo Vân Ca đi, trong đầu bao câu hỏi chưa sáng tỏ.

''Dung hạ, trả lời."

Quân Thụy không còn bình tĩnh nữa, liền gắt lên với cô, cô thẳng mắt dối diện đáp:

''Cũng vui, anh tới góp vui à?''

''Có vẻ như tôi dễ dàng với em quá nhỉ?''

Nói xong anh liền kéo cô đi, mặc cho cô gào thét nói đau, tay cô bị anh kéo đến sưng, cô không chịu nổi nữa liền dứt khoát thoát khỏi anh:

''Tai anh có vấn đề à?''Cô vừa nói vừa xoa cái cổ tay bị anh kéo đi kia, cô khó chịu không thèm dể ý gì, anh không chút bình tĩnh liền nhấc bổng cô lên, cô theo phản xạ, hai tay tự động vòng qua cổ anh.

''Nếu có lần sau thì không chỉ đau tay đâu''

''Hừm... Anh nghĩ anh làm gì tôi được."



Cô chẳng thèm sợ hãi, đưa mắt nhìn anh thách thức, tới khi cho vào xe cô cũng chưa nhận được câu trả lời từ anh. Quân Thụy ngồi vào ghế lái, mỗi lần ra ngoài lại là một chiếc siêu xe khác, tay thắt dây an toàn cho cô xong, lúc này mới trả lời:

''Chiều cao không cao nhưng được cái tôi cao "

Anh nói xong mặc cô nhăn nó mặt nhìn anh, cô liền chu mỏ nói lại:''Anh cũng tự tin quá đó "

''Lần sau không được đến mấy chỗ này.'' Anh như ra lệnh cho cô, liền bị cô cãi lại ngay:''Tôi thích đi đâu kệ tôi.''

''Đừng để tôi bẻ gãy chân em.''

Dung Hạ bất lực không nói gì thêm, ai mà biết nay anh nói mai anh làm luôn thì sao.

Vân Ca bị kéo đi liền hỏi Lãng Nghệ:''Hai người đó là sao?''

''Hả... Hai vợ chồng nhà họ chắc cãi nhau gì đó thôi''

Lãng Nghệ chẳng bất ngờ gì mà nói thẳng, còn tưởng vân Ca biết rồi, nhẹ nhàng ngồi xuống uống một ngụm rượu.

''Cái gì cơ... Vợ chồng?'' Vân Ca bàng hoàng hỏi lại, cô dường như chẳng thể nào tin vào tai mình, liền vỗ vỗ khuôn mặt hỏi:

''Ủa... Em không biết hả, hai người họ có con luôn rồi, mà em cũng kì ghê, sao lại rủ người mang thai đi uống rượu giải sầu cùng chứ" Lãng Nghệ nói.

Lúc này, Vân ca sốc đến tận óc không còn nói lên lời, nhào đến cạnh Lãng Nghệ túm lấy cổ áo nói:

''Đó là sự thật sao?''

Vân ca không nói lên lời, chất vấn Lãng Nghệ anh cũng vui vẻ đáp:

''Thật mà."

Nghe câu trả lời chắc chắn từ Lãng Nghệ, Vân Ca bùng nổ luôn, không lẽ anh trai mình từ trap boy chuyển qua sống cuộc sống fuck boy luôn rồi, Vân Ca bàng hoàng xong liền nhấc máy gọi điện:

''Làm gì thế?'' Lãng Nghệ hỏi xem cô bị sao không, tự dưng nhấc máy lên làm anh giật cả mình.

''Em phải nói chuyện này cho mẹ biết, không thể để thế được."