Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!

Chương 27: Bắt Đi






 Leng keng, tiếng binh khí va chạm nhau không ngừng vang lên.

Diệp Chấn và Tôn Tường hai người đấu với tám người hắc y, lấy hai chọi với tám nhưng không rơi vào thế thượng phong, hai bên tiếp tục dằn co.

Nửa khắc sau đã giải quyết xong, Diệp Chấn muốn giữ lại người sống để tra khảo dùng hình nhưng bọn chúng lại là tử sĩ biết nhiệm vụ thất bại liền tự sát.

"Đám này từ đâu chui ra thế này." Đá đá một cái xác, Tôn Tường ngồi xuống xem bọn chúng có đem theo gì trên người hay không.

"Không biết." Diệp Chấn rút thanh kiếm từ xác hắc y nhân ra để lại vào vỏ, nhàn nhạt đáp. Cũng không phải lần đầu bị ám sát, nhưng lần này có chút không đúng, thích khách số lượng không nhiều chất lượng lại không tốt, võ công không cao lắm. Giống như,....là đến kéo dài thời gian.

"Tiêu rồi." Diệp Chấn không đầu đuôi nói ra một câu, bỏ lại Tôn Tường chạy về một phía khác.

"Ể, ể chờ ta với!" Tôn Tường đuổi theo phía sau. Nhìn hướng Diệp Chấn chạy đi là về phía dòng suối. Ngộ ra được điều gì Tôn Tường tăng tốc độ hơn rất mau đuổi kịp Diệp Chấn.

Tuy dòng suối cách không xa chỗ bọn họ, nhưng cũng không gần lắm. Từ lúc hắc y nhân đến, đến khi diệt sạch chúng vẫn chưa thấy mỹ nhân quay về. Hơn nữa xảy ra tiếng động lớn như vậy, chắc hẳn mỹ nhân phải quay về kiểm tra chứ.

Là dương đông kích tây, mục đích của bọn hắc y nhân kia là tiểu mỹ nhân. Thảo nào lão bạn già của hắn chạy nhanh như vậy, trước giờ chưa thấy ngươi quan tâm ai, xem ra tiểu mỹ nhân có vị trí không nhỏ trong lòng ngươi…Tôn Tường ánh mắt nhìn tên tra nam Diệp Chấn kinh ngạc.

Hoá ra ngươi cũng biết quan tâm người khác? Ta còn tưởng tên không tim không phổi như ngươi chỉ là chơi đùa với y thôi chứ. Xem ra lần sau ta nên để ý tiểu mỹ nhân hơn rồi.

_ _ _

Lúc hai người đến bờ suối thì không thấy ai cả, gần đấy chỉ thấy một đôi hài rơi trên mỏm đá ven suối, xung quanh không thấy bóng người cảnh vật yên tĩnh chỉ nghe được tiếng suối rốc rách chảy.

Vẫn là đến trễ, Tôn Tường chậc lưỡi một cái nhìn nhìn xem xung quanh có để lại vét tích gì khác không.

Diệp Chấn nhặt chiếc hài rơi bên suối kia lên cầm trong tay, siết chặt nắm đắp.

"Tôn Tường." Hắn trầm giọng gọi tên.

"A? Có ta đây." Tôn Tường đang xem xét tung tích đám người bắt tiểu mỹ nhân đi, nghe tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn vẻ mặt lão bạn thân thật âm trầm, xem ra đám người kia chọc hắn giận mất rồi.

Ực, thật không biết sống chết.

"Lập tức trở về tập hợp người đi tìm. Phải bắt được bọn chúng." Hắn bỏ lại một câu cho Tôn Tường không đợi trả lời mà dùng khinh công bay về một hướng khác, thoáng cái không thấy người đâu nữa.

"...." Tôn Tường nhìn người đi vội cũng quay đầu đi về lại thành triệu tập người đi tìm.

_ _ _

Một nơi khác, cổ xe ngựa không quá nổi bật đang lắc lư chạy không ngừng, càng lúc càng rời xa kinh thành Diệp Quốc.

"Ưm!...ưm!" Thẩm Nhạn hai tay hai chân bị vải thô trối lại, miệng bị bịt kín bới vải không thể phát ra âm thanh.

Thật xui xẻo mà, sao ngay cả đi rửa chân cũng bị bắt cóc là sao!

Thẩm Nhạn đưa mắt oán hận nhìn về nam nhân nhàn nhã ngồi uống trà đối diện. Người đáng lẽ ra từ sớm đã rời khỏi kinh thành lại đang ở nơi này, Thẩm Khâu.

"Sao vậy? Không thoải mái à?" Thẩm Khâu cười cười nhìn Thẩm Nhạn bị trói ngồi tựa vào cửa sổ kia. Bàn tay to lớn đưa tới rất nhanh túm được Thẩm Nhạn bị trói về phía mình, xoa xoa gương mặt y một cái hỏi.

"Ưm!" Thả ta ra tên biến thái!

"Hửm?" Bàn tay Thẩm Khâu siết chặt lại ngăn không cho người bị trói trong lòng vẫy vùng nữa.

"Ngồi trong lòng Diệp Chấn thì được, đến ta lại không được? Thật bất công quá." Hắn nhéo cằm Thẩm Nhạn buộc y đối diện tầm mắt mình, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm lên mặt Thẩm Nhạn.

Thẩm Nhạn:!!?

 Ngươi ở dơ quá!

Bẩn quá đi!

"Đợi ra khỏi biên giới Diệp Quốc rồi, Diệp Chấn sẽ không tìm được ngươi nữa." Thẩm Khâu hôn hôn trán Thẩm Nhạn nói, đưa tay lấy tấm vải trong miệng y ra.

"Ngươi,..ý ngươi là gì!." Thẩm Nhạn thử thử dùng tay chân chà xát xem có thể gỡ dây được không, nghe Thẩm Khâu nói thể thì ngừng động tác lại. Tấm vải vừa rời miệng y liền hỏi ngay, chuẩn bị tư thế cắn người.

"Ta tốn nhiều công sức đưa ngươi ra khỏi Diệp Quốc như vậy, ngươi nói xem mục đích của ta là gì?" Thẩm Khâu chà chà môi y, cười nhạt nói